Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 229

 
Trên đầu bảy người, mây đen càng lúc càng dày. Khi Khúc Hân Trình thở dài lần thứ 108, thì cuối cùng cũng đến lượt họ lên sân khấu.

Kéo theo đó là một vấn đề nan giải: Phân chia chỗ ngồi.

Tàu lượn có tám chỗ, mỗi hàng hai người, đồng nghĩa sẽ có một người bị lẻ. Ngoài ra, cũng phải quyết định ai ngồi hàng đầu và ai ngồi hàng cuối.

“Tôi muốn ngồi hàng đầu.” Tô Tuấn Triết xung phong.

Bạch Huyên Hách rụt rè không dám bước: “Hàng đầu có phải đáng sợ nhất không?”

“Góc nhìn ở hàng đầu k*ch th*ch hơn.” Lại Vũ Đông giải thích, “Lúc ở chỗ cao nhất mà nhìn xuống thì cứ như bị treo lơ lửng trên đường ray. Nhưng mà nhắm mắt lại là không sao hết.”

Vừa nói hắn vừa đi về phía hàng cuối: “Từ góc nhìn vật lý, ngồi càng về sau lực ly tâm càng lớn, cảm giác rơi tự do càng mạnh, như thể bị hất văng ra khỏi tàu.”

“Thế mà cậu còn chọn hàng cuối?!”

“Không còn cách nào khác. Ít nhất phải có một người ngồi hàng cuối.”

Một đội trưởng tâm lý như Lại Vũ Đông không thể để người khác chịu khổ thay.

Tuy nói là vậy, nhưng không ai khác chọn ngồi hàng đầu. Tàu sẽ dừng lại vài giây ở điểm cao nhất, dù có nhắm mắt cũng cần một tinh thần thép.

Mọi người lần lượt lên tàu, Triệu Diệc Phong và Khúc Hân Trình ngồi hàng thứ hai, Mạc Lê và Bạch Huyên Hách ở hàng thứ ba.

Chỗ còn lại dành cho Lý Tự chỉ còn…

Hàng đầu và hàng cuối.

“Không phải nói hàng cuối đáng sợ nhất sao? Lý Tự, cậu ngồi hàng đầu đi.” Mạc Lê đề nghị thiện chí.

Nhưng Lý Tự lại là người có lòng tự trọng cao, cậu không chịu nổi kiểu gợi ý đó.

Cậu dứt khoát bước về phía hàng cuối, hoàn toàn coi thường trò chơi tàu lượn: “Chỉ bằng thời gian một bài nhạc chủ đề thôi, ngồi đâu chẳng như nhau.”

Nhìn cậu thiếu niên tóc đỏ ngồi xuống và cài dây an toàn, Lại Vũ Đông định nói lại thôi: “Cậu từng chơi cái này chưa?”

Lý Tự liếc mắt sang phía bên cạnh.

Lại Vũ Đông: ...

“Tôi có một câu… không biết có nên nói không.”

Máy quay được cố định tại từng vị trí. Sau khi nhân viên kiểm tra xong dây an toàn cho mọi người, nút khởi động được ấn xuống.

Tàu lượn siêu tốc di chuyển chậm rãi vài giây, sau một khúc cua, bắt đầu leo l*n đ*nh dốc với độ nghiêng gần như thẳng đứng.

“Sao mà lâu vậy, vẫn chưa tới đỉnh nữa hả trời…” Bạch Huyên Hách r*n r*.

Mạc Lê cố gắng giữ tinh thần lạc quan: “Có thể ngắm toàn cảnh công viên để phân tán sự chú ý mà.”

“Không được, tôi mà cúi đầu nhìn xuống là buồn nôn liền.”

Triệu Diệc Phong nhắm chặt hai mắt, quyết không để ngoại cảnh ảnh hưởng đến mình dù chỉ một chút.

“Tại sao mỗi người đều có một máy quay cận cảnh riêng vậy?” Tô Tuấn Triết mang nỗi lo lắng chẳng giống ai: “Chút nữa tàu lao xuống là biểu cảm tôi chắc chắn sẽ nát luôn.”

【Đây chính là sự tự giác của idol sao?】

【Gan to mới có thời gian lo lắng về biểu cảm.】

【Có thể học Tiểu Khúc, co người lại thành một con tôm luộc là không thấy biểu cảm nữa rồi】

【Tôi còn đang nghĩ cái cục kia là ai, hóa ra là Thái Tử kkk.】

Tàu lượn lên đến điểm cao nhất rồi dừng lại, như thể đang cho người ta thời gian sám hối, nhưng không cho cơ hội hối hận.

Lại Vũ Đông bình tĩnh như không. Độ cao chưa tới trăm mét, thực ra lại không đáng sợ như tưởng tượng. Không bị những khối bê tông cốt thép che khuất, toàn cảnh khu vui chơi hiện rõ trong tầm mắt, rộng rãi hơn nhiều so với khi nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai mươi.

Nhưng đồng đội của hắn thì không nghĩ vậy.

Trừ Tô Tuấn Triết đã thả lỏng tay chuẩn bị “tận hưởng cảm giác mượt mà”, những người còn lại ai nấy đều căng thẳng, gân tay nổi rõ khi bấu chặt vào thanh vịn, như muốn nhổ luôn nó ra khỏi chỗ.

Lại Vũ Đông vốn tưởng Lý Tự ngồi nghiêm chỉnh là do bình tĩnh thật, trước đó còn cho rằng mình đã đánh giá thấp cậu. Nhưng vừa quay sang thì đập vào mắt là khuôn mặt trắng bệch như đánh nhầm tông nền.

Cảm giác được ánh nhìn bên cạnh, Lý Tự cứng đờ xoay cổ lại, cố gượng gạo nhếch mép: “Cũng… cũng cao ghê đó chứ.”

Lại Vũ Đông mỉm cười đầy cảm thông: “Giờ có hối hận cũng muộn rồi.”

“Tôi không hối hậ—”

Chưa nói dứt câu, tàu lượn bất ngờ rung mạnh, rồi lao thẳng xuống như tiểu hành tinh va chạm vào Trái Đất, linh hồn chậm nhịp như bị văng ra khỏi thân thể, vừa choáng váng vừa cố gắng bám đuổi theo cơ thể đang trượt dốc không phanh.

Tiếng hét vang dội như sóng trào dâng, lượn lờ khắp bầu trời khu vui chơi.

“Aaaaaa cứu tôiiiii, tôi không chơi nữa đâuuu!!!”

“Oa! Sướng quá! k*ch th*ch quá!!!”

“Ối mẹ ơi gió thổi bay cả nước mắt tôi rồi!!”

“Cái đó là đau mắt hột thì có!!!”

“Khụ… khụ… tôi hét đau cả cổ họng luôn rồi nèee…”

【Ai bảo đau mắt hột hả ha ha ha ha!】

【Tiểu Hồng nói đó.】

【Xem ra vẫn chưa đủ k*ch th*ch, vậy mà còn có sức bình luận nữa】

【Hát nốt cao không lên thì làm sao? Gửi đi chơi nhà ma hoặc tàu lượn siêu tốc!】

【Thế còn Yuzu?】

【Yuzu vì gan quá lớn nên bị tước quyền làm vocal luôn, không được tính!】

Thực ra Lại Vũ Đông cũng hét mấy tiếng, ví dụ lúc tàu từ đỉnh lao xuống, hay lúc ôm cua như drift xe. Nhưng hắn chỉ phản ứng theo bản năng, phát ra vài tiếng thốt ngắn ngủi như: “Waaa!” “Áaa!” “Uầy!”

So với đồng đội, đúng là tiểu học gặp đại học.

Tổng tất cả tiếng la hét của hắn, chắc còn chưa bằng thời lượng một cú scream duy nhất của Khúc Hân Trình trong đoạn tàu lượn lao dốc.

Chiếc tàu xoay ngược một vòng trên không, cả người lộn ngược một trăm tám mươi độ, đầu chúc xuống dưới như dơi bám ngược vào thanh ray.

Thế giới trong mắt Lại Vũ Đông bị đảo lộn hoàn toàn, vòng đu quay đằng xa trông như mặt trời mọc lên từ mặt đất. Tiếng gió rít lẫn với tiếng thét chói tai không ngớt bên tai, đến mức hắn khó mà phân biệt được ai đang gào.

Trong đầu hắn chỉ còn đúng một suy nghĩ duy nhất:

Nhân viên công tác sẽ không lại hỏi ai hét to nhất đấy chứ?
 

Bình Luận (0)
Comment