Nói thì nói vậy, Lại Vũ Đông vẫn ra vẻ đưa tay kiểm tra hơi thở, nhưng tư thế úp mặt xuống và cánh tay che mặt của NPC khiến hắn không tiện kiểm tra tình hình, hắn đành cẩn thận gạt tay ông ấy ra, xoay mặt ông ấy lại cho ngay ngắn.
Vừa nhìn rõ mặt mũi NPC, đối phương đã mở mắt, nở một nụ cười ngây ngô với hắn.
Lại Vũ Đông im lặng một giây, sau đó với vẻ mặt khó tả, hắn xoay mặt người kia về chỗ cũ, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng.
“Sao thế?” Lý Tự ngơ ngác không hiểu gì.
Lại Vũ Đông thở dài: “Không phải tiến sĩ Sử.”
“Cậu nhìn thì biết.” Lại Vũ Đông nói không rõ ràng.
Lý Tự bán tín bán nghi bước tới, cậu bắt chước động tác của Lại Vũ Đông, ngồi xuống rồi chỉnh lại mặt NPC.
Ngay khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, cậu bật người ra sau như lò xo: “Vãi!”
Cậu lập tức nhảy lùi xa nửa mét, đáy mắt tràn đầy vẻ khó tin như gặp ma.
“Khụ.” Lại Vũ Đông làm động tác kéo khoá miệng, quay đầu giải thích với Triệu Diệc Phong vẫn đang ngơ ngác, “Không phải Tiến sĩ Sử, là Tiến sĩ Lương.”
Đúng vậy, người đóng vai Tiến sĩ Sử chính là bạn cũ của họ - Lương Chi Thịnh. Khung bình luận tức khắc bùng nổ.
【Ai cơ? Lương Chi Thịnh á?】
【Mẹ Lương, sao mẹ lại nằm ở đây?】
【Trời ơi OTP của tôi! Vậy mà trước khi tan rã còn được chung khung hình trong show!】
【Tổ chương trình là fan của nhóm 707 hả?】
【Hint kìa!】
【Gần đây họ còn tương tác không? Tôi tưởng trong show toàn diễn thôi chứ.】
【Có chứ sao không, chỉ là Đông với Hồng debut rồi, nhiều chuyện không thể công khai được, chắc phải đợi tan rã mới quang minh chính đại mà hint được.】
【Người ta là cặp đôi yêu đương bí mật, còn họ là đại gia đình bí mật.】
【Bạn nghĩ trong 707 ai có diễn xuất đỉnh vậy?】
【Đông nhịn giỏi thật đấy, đổi lại là tôi chắc tôi hét to hơn cả Hồng rồi.】
Lương Chi Thịnh bị Lý Tự đang hoảng sợ đẩy văng ra hướng ngược lại, Lại Vũ Đông nhanh tay lẹ mắt tóm lấy, mới giúp người bạn cùng phòng cũ thoát khỏi số phận rơi xuống đất như quả tú cầu.
Thấy vậy, Triệu Diệc Phong lặng lẽ lùi lại một bước, anh cảm thấy mình hơi thừa thãi, có một sự khó xử không nói nên lời.
Có thể đổi anh lấy một người khác được không?
Hoặc vớt Khúc Hân Trình về cũng được, để nơi này biến thành bộ sưu tập bạn cùng phòng mới và cũ của Lại Vũ Đông.
“Sao lại là anh!” Ngón tay Lý Tự chỉ vào Lương Chi Thịnh run không ngừng, không rõ là do sợ hãi hay kích động, “Anh đến cũng không nói một tiếng! Khoan đã, hình như có thoả thuận bảo mật… Nhưng anh che mặt kỹ quá! Tuyệt đối là cố ý!”
“Cậu đang nói gì vậy?”
Niềm tin vào vai diễn của Lương Chi Thịnh rất mạnh mẽ. Với một diễn viên không chuyên, việc nhịn cười khi diễn cùng người quen là một thử thách cực khó, vậy mà cậu lại làm được.
“Đây là viện nghiên cứu của tôi, phải là tôi hỏi các cậu mới đúng.” Cậu b*n r* một tràng câu hỏi liên tục, “Có phải khu tị nạn cử các cậu tới không? Các cậu vào bằng cách nào? Tại sao chỉ có ba người các cậu?”
“Khu tị nạn không nói với các cậu nhiệm vụ lần này rất quan trọng sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi lấy thẻ cửa ở phòng bảo vệ, các đồng đội khác đã hy sinh rồi, còn một người đang hỗ trợ ở bên ngoài.” Lại Vũ Đông chống cằm, “Nói đi, Tiến sĩ Lương, tình hình thế nào?”
“Tôi là Tiến sĩ Sử.” Lương Chi Thịnh nghiêm mặt sửa lại.
“Được rồi, Tiến sĩ Sử, xin hỏi ông đã nghiên cứu ra thuốc giải chưa?”
“Đương nhiên, tất cả dữ liệu thí nghiệm và công thức đều ở trong phòng thí nghiệm của tôi, chỉ cần các cậu mang USB về, nhân loại sẽ được cứu.”
Lại Vũ Đông hỏi tiếp một cách logic: “Tại sao trong viện nghiên cứu lại có nhiều zombie lang thang như vậy? Có liên quan đến việc ông bị mất liên lạc không?”
“Như các cậu thấy đấy, viện nghiên cứu đã thất thủ rồi, tôi không thể đến phòng liên lạc để liên lạc với khu tị nạn được.”
“Vậy tại sao ông lại ngã trên mặt đất? Hạ đường huyết à?”
Lương Chi Thịnh mím môi: “Thật không dám giấu, tôi đã bị nhiễm rồi.”
Tin tức động trời này vừa được tung ra, Lý Tự liền phóng khoáng phất tay: “Được rồi, xử lý nhanh gọn đi, để trừ hậu họa.”
Lương Chi Thịnh: “…”
“Đừng vội.” Lại Vũ Đông ngăn Lý Tự đang hăng hái xoa tay, “Đợi ông ấy giao USB ra cũng chưa muộn.”
Lương Chi Thịnh: “…”
Triệu Diệc Phong sững sờ: “Không phải chứ, không còn cơ hội cứu chữa sao? Không phải có thuốc giải rồi à?”
【Lương Chi Thịnh: Tôi nhất định phải chết ở đây sao?】
【Tin buồn, phòng 707 tan đàn xẻ nghé!】
【Thay vì bị NPC loại, chi bằng loại NPC trước đi!】
【Quào, giờ thì vợ, con trai và mẹ của tôi đều thành thức ăn cho zombie rồi. Thắp nến】
【Đùa ác quá!】
【Tam đại đồng đường, chữ "đường" này là thiên đường đó.】