Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 25

 
Cho dù là trong ký túc xá hay trước bồn rửa mặt, một số học viên đang trang điểm trước gương, bông phấn với tốc độ tay nhanh đến mức thấy cả bóng mờ vội vã vỗ lên mặt, phấn tạo khối mũi đánh ra sống mũi cao thẳng và hốc mắt sâu hút, chổi phủ phấn mắt tạo ra hiệu ứng mờ ảo như sương khói.

Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, những người thực sự mạnh mẽ đã cầm máy uốn tóc và keo xịt tóc tạo kiểu từ lâu rồi.

Cuồng, cuồng dữ dội.

Lại Vũ Đông tự cảm thấy xấu hổ, xét về độ chỉn chu thì hắn chỉ khá hơn chút so với những nam sinh đại học đi học tiết tám giờ sáng mà không gội đầu, nhưng lực bất tòng tâm, đành phải chấp nhận hiện thực một lần nữa thua ngay từ vạch xuất phát.

May mà số thực tập sinh dậy sớm trang điểm tạo hình không nhiều, phần lớn vẫn để mặt mộc, nếu không thì hắn lại sắp bị xử công khai rồi.

Đến nhà ăn tầng một, từ xa Lại Vũ Đông đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, hương thơm nhẹ nhàng của lúa mạch hoà quyện với hương đậm đà của hạt cà phê rang, cái bụng đói lép kêu lên một tiếng—quyết định đến ăn sáng quả nhiên là đúng đắn.

Nhà ăn trống trơn, số người đến ăn sáng đếm trên đầu ngón tay.

Trong tình trạng thiếu ngủ, vẫn cố chống cơn buồn ngủ để dành ra mười phút quý báu đi ăn sáng, ở một khía cạnh nào đó, cũng có thể xem là tinh anh trong loài người.

【Số người trong nhà ăn nhiều hơn tôi tưởng】

【Tự giác quá rồi đó】

【Cũng có thể là... đói quá rồi】

Các món ăn sáng khá phong phú, nhược điểm duy nhất là quá thanh đạm.

Lại Vũ Đông múc một bát nhỏ cháo yến mạch, lấy thêm một miếng bánh rau và một quả trứng trà.

Ban đầu hắn định lấy hai miếng bánh rau, nghĩ đến lát nữa sẽ công bố nội dung và quy tắc đánh giá bài hát chủ đề, nhỡ đâu vừa công bố xong đã lập tức nhảy nhót luyện tập, ăn quá no vận động không tốt cho dạ dày, hắn chỉ có thể đau lòng bớt lại một miếng.

Đặt trong số những người đàn ông trưởng thành bình thường, hắn chỉ ăn nhiêu đó là ít rồi, nhưng trong nhà ăn vắng vẻ, lượng cơm của hắn lại đứng ở mức trung bình khá.

Giang Dương Phàm bên tổ web drama, bữa sáng chỉ có một miếng ức gà và một đĩa salad trái cây.

Một thành viên lớp C không rõ tên, ăn sáng bằng một bát cháo trắng và một quả trứng luộc.

Kinh khủng nhất là Tô Tuấn Triết ở ký túc bên cạnh, chỉ lấy một quả chuối và một ly cà phê Americano đá.

Nếu không phải vào thời điểm này xuất hiện ở đây, nói bọn họ thèm ăn nên đến ăn bữa xế cũng hợp lý.

Dĩ nhiên, cũng có mấy đứa nhỏ như Doãn Tử Trăn, khẩu phần ăn siêu to khổng lồ: hai cái bánh bao, hai cái bánh hấp, một bát hoành thánh nhỏ và một ly sữa. Cậu nhóc còn đang tuổi ăn tuổi lớn.

Lại Vũ Đông không nhịn được ngoái nhìn, thật không ngờ Tô Tuấn Triết không chỉ trang điểm làm tóc đầy đủ, mà cả băng đô, kính áp tròng, khuyên tai, nhẫn… những chi tiết nhỏ cũng không thiếu thứ gì. Đã vậy còn đến nhà ăn sớm hơn hắn một chút.

Thảo nào lại có thể bình thản nói ra câu “năm tiếng cũng khá lâu rồi”.

Không, năm tiếng còn chưa đến ấy chứ?

【Tô Tuấn Triết quả không hổ là thực tập sinh Hàn Quốc, thời gian ngủ đã tiến hóa rồi】

【Thực tập sinh Hàn Quốc thì sao?】

【Nghe nói bên đó huấn luyện cực kỳ cực kỳ cực kỳ khắc nghiệt】

【Khuyến nghị giới giải trí nội địa nên học hỏi một chút】

Lại Vũ Đông vừa cúi đầu húp cháo, vừa lặng lẽ theo dõi thông tin từ dòng bình luận, mấy phần bị bỏ lỡ ở sân khấu đầu tiên coi như được bù lại chút đỉnh.

Tuy đối mặt trực tiếp với dòng bình luận có hơi xấu hổ, nhưng có mặt nào đó lại khá hữu dụng.

Mà nghĩ mới nhớ, mấy cái bình luận này tắt được không nhỉ?

Theo logic thông thường, chế độ bình luận do hệ thống cung cấp chắc cũng giống như ảnh, lịch, camera… mặc định trong điện thoại, không thể xóa như các app thông thường, nên—

Hệ thống: 【Có thể, nhưng có điều kiện hạn chế.】

Lại Vũ Đông: 【……】

Hệ thống: 【Chia sẻ một kiến thức thú vị, mấy ứng dụng mặc định như ảnh, lịch, camera… trong điện thoại thật ra cũng có thể xóa được. Ký chủ à, tư duy của bạn đã bị gò bó rồi.】

Lại Vũ Đông: 【Rõ ràng là do cậu gây ra còn gì!?】

Giá mà biết trước, hắn đã tắt bình luận từ buổi đánh giá đầu tiên rồi. Trốn tránh tuy hèn nhưng hữu ích, ít nhất cũng không phải đau đớn đối mặt với màn hình tràn ngập những lời chế giễu lạnh lùng.

Giờ mới biết thì quá muộn rồi còn gì!

Hơn nữa ai có thể ngờ hệ thống lại không đi theo lối mòn chứ!?

Trước phản ứng của hắn, hệ thống tỏ ra vô tội hết sức: 【Ký chủ chưa từng hỏi.】

Lại Vũ Đông: 【Vậy cậu mau nói cho tôi biết đi!】

Hệ thống: 【Vậy giờ bạn có muốn tắt không?】

Lại Vũ Đông: 【…Không, tạm thời chưa cần.】

Là một người xuyên không đột ngột bị “đóng gói” gửi tới đây, Lại Vũ Đông vốn đã ở vào thế bất lợi.

Trong một lĩnh vực hoàn toàn mới mà trước đây chưa từng tiếp xúc, lại chẳng có kịch bản hay diễn tập gì, mọi lời nói hành động đều bị phơi bày trước ống kính, sơ sẩy một chút là sẽ thành trò cười ngay.

Mà bình luận không chỉ là một kênh thu thập thông tin tốt, mà còn là phản hồi trực tiếp từ khán giả, chỉ cần hắn phản ứng đủ nhanh, lỡ lời hay làm sai có thể kịp thời dừng lại, khi cần thiết còn có thể chiều theo sở thích của đám đông.

Tóm lại, việc bật bình luận lợi nhiều hơn hại.

“——Còn năm phút nữa là mười một giờ rồi, đừng có muộn.”

Một giọng nói trong trẻo bất ngờ kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ.

Lại Vũ Đông ngơ ngác ngẩng đầu, trong lúc hắn vừa húp cháo vừa thả hồn bay bổng, trong nhà ăn chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn theo bản năng muốn tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, nhưng người tốt bụng kia lại không hề dừng lại một giây, đối phương bước nhanh chân vội vã rời đi về phía cửa, chỉ để lại bóng lưng bộ đồng phục lớp C, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Chính là cậu thực tập sinh không rõ tên kia, người chỉ ăn mỗi cháo trắng với trứng luộc.

【Yuki được lòng người ghê á hhhhhh】

【Tôi cũng muốn bắt chuyện với anh chàng cool ngầu kia】

【Cậu em lớp C đó là ai vậy? Trông đẹp trai quá trời】

【Là Chu Thụy đó! Mọi người có thể bỏ phiếu cho cậu ấy không? Anh chàng đẹp trai này độ nổi tiếng không được lý tưởng lắm huhuhu】

【Trùng hợp quá, cả Yuki và Chu Thụy tôi đều đã bỏ phiếu rồi】

Tốt, giờ thì biết tên rồi.

Lại Vũ Đông dùng khăn giấy lau miệng, trong lòng không khỏi cảm thán, khoảng cách giữa người với người thật sự là một trời một vực—có người khẩu nghiệp mắng mỏ, có người ngoài miệng lạnh lùng mà hành động tử tế, có người chu đáo dịu dàng, cũng có người làm việc tốt không muốn để lại tên..

Lần sau gặp Chu Thụy nhất định phải cảm ơn đàng hoàng mới được.

Nhưng trước đó, phải nhanh chóng đến đại sảnh.

 

Bình Luận (0)
Comment