Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 29

 
Điều chỉnh lại tâm trạng, Lương Chi Thịnh đẩy cửa phòng ký túc xá 707, liền trông thấy người bạn cùng phòng có vẻ không giỏi giao tiếp kia đang ngồi xổm bên cạnh chiếc vali, bộ đồng phục đen in rõ chữ “F” trắng nổi bật.

“Cậu ở đây à, Yuki.”

Nghe tiếng gọi, thiếu niên tóc vàng nhạt tên Miura Yuki khẽ nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Lương Chi Thịnh. Vài giây sau, hắn đáp lại bằng một nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt sắc lạnh theo nụ cười cong lên, như băng tuyết đầu xuân vừa tan chảy.

Lương Chi Thịnh đá bay đôi giày thể thao, vịn thang trèo lên giường tầng trên: “Sáng không thấy cậu đâu, đi ăn sáng rồi à?”

“Ừ.”

Lương Chi Thịnh cúi đầu nhìn chiếc giường chẳng khác gì ổ lợn của mình — chăn mền bị cuộn lại thành cục do dậy gấp không kịp xếp, lẫn lộn với quần áo thay ra, trông như một nắm cơm nếp nhân mặn.

Theo ký ức lúc bước vào, giường dưới được sắp xếp cực kỳ ngay ngắn, chăn gối quần áo đều gấp gọn đặt ở đầu giường.

Tự giác quá, thấy xấu hổ hẳn.

Ấn tượng của Lương Chi Thịnh về bạn cùng phòng này khá tốt, nếu không cậu cũng chẳng tranh người với Lưu Khải Sơ.

Người đầu tiên vỗ tay tán thưởng cho sân khấu của Từ Án chính là Miura Yuki, ca khúc bài thi phụ cũng là bài ít người biết của Từ Án, lại còn hòa hợp khá tốt với Lưu Khải Sơ hơi ồn ào, tuy ít nói nhưng ai nhờ gì cũng giúp, là kiểu người tính tình rất tốt, hoàn toàn không lạnh lùng như vẻ ngoài.

Thật ra, Lương Chi Thịnh có tiêu chí chọn bạn cùng phòng rất rõ ràng — không đấu đá mưu mô, không gây chuyện thị phi, không quá hoạt bát, dễ sống chung là ưu tiên hàng đầu.

Là học viên lớp C đợt ba chọn phòng, cậu đã chạy một vòng tất cả các phòng ký túc, cuối cùng quyết định chọn phòng 707 có Từ Án và Lý Tự.

Từ Án, không có gì để nói, chắc chắn là bạn cùng phòng tốt nhất.

Lý Tự thoạt nhìn có vẻ không phù hợp tiêu chí, nhưng bản chất lại là người ngay thẳng trọng chính nghĩa, quan trọng nhất là kiểu người này chắc chắn không chơi chiêu, miễn cưỡng vượt qua vòng sàng lọc.

Còn thiếu một người là đủ.

Lương Chi Thịnh rất sợ “một con sâu làm rầu nồi canh”, lớp F không thiếu những “yêu ma quỷ quái”. Ví dụ như đoạn đối thoại kinh điển khi lên xe, cậu rõ ràng thấy cái cậu tập sinh hay móc méo người khác dán nhãn lớp F, chỉ là trời lúc đó tối quá nên không nhìn rõ mặt, chỉ lờ mờ thấy tên cậu ta có hai chữ.

Mà cái tên “Miura Yuki” vừa khéo bốn chữ, lại đúng lúc đứng cạnh cậu, không những hoàn toàn có thể loại trừ khỏi diện tình nghi, mà còn rất có khả năng là người xui xẻo bị tên kia châm chọc móc mỉa.

So với những tiêu chí chọn bạn cùng phòng của cậu, cứ như được đo ni đóng giày vậy.

Không thích đấu đá mưu mô —

Nói năng không kiêng nể, dám nói thẳng kịch bản.

Không thích gây chuyện thị phi —

Bị người ta châm chọc còn giả vờ không nghe thấy.

Không quá hoạt bát —

Ít lời nhỏ giọng, lúc nào cũng nói rất khẽ.

Điểm trừ duy nhất chắc là gương mặt quá bắt mắt dễ bị chú ý quá mức, nhưng chuyện đó cậu không để tâm lắm, trái lại còn nghĩ có thể tranh thủ giúp các bạn cùng phòng khác được lên hình nhiều hơn.

Tổng hợp lại, Miura Yuki là ứng cử viên bạn cùng phòng đáng tin cậy nhất lớp F.

Lương Chi Thịnh vung vẩy đống quần áo lộn xộn trong tay, liếc thấy bạn cùng phòng đứng dậy, liền hỏi: “Cậu không ngủ bù à?”

Miura Yuki ngẩng đôi mắt sáng như đá obsidian lên, dường như có thói quen luôn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương khi trò chuyện, lễ độ và dịu dàng, khiến người ta có cảm giác bản thân đang được lắng nghe bằng tất cả sự nghiêm túc và chân thành.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không buồn ngủ.”

Khoảnh khắc ấy, Lương Chi Thịnh thoáng nghi ngờ không biết có phải mình già thật rồi không. Rõ ràng ngủ nhiều hơn người ta mà vẫn uể oải mắt díp cả lại, ngay cả bữa sáng và trưa cũng chưa ăn, đã vội quay về phòng.

“Cậu bao nhiêu tuổi?”

Đối phương rõ ràng ngẩn người một chút: "Mười, mười chín?"

"……"

Lương Chi Thịnh, người vừa tròn hai mươi lăm, nghĩ bụng: quả nhiên là vấn đề tuổi tác.

Mà cũng chưa chắc.

Nếu là cậu hồi mười chín, gặp tình cảnh tương tự, chắc cũng phờ phạc chẳng kém.

Thấy Miura Yuki ôm giấy bút đi ra ngoài, Lương Chi Thịnh ngạc nhiên hỏi: “Cậu không định đến phòng tập đấy chứ?”

Miura Yuki dừng bước trước đầu giường, khẽ quay người, gật đầu một cái thật nhẹ.

Lương Chi Thịnh trợn mắt há hốc mồm: "Chăm chỉ vậy?"

Hóa ra phòng 707 không phải là không có người chăm chỉ, chỉ là đường đua khác nhau, người ta không chú trọng trang điểm.

Lương Chi Thịnh không biết người bạn cùng phòng này thực sự muốn luyện tập, hay là muốn tạo dựng hình tượng cần cù bù thông minh trước ống kính.

Dù là trường hợp nào thì mức độ quyết tâm này cũng thật không vừa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đâu phải ai cũng như cậu không hứng thú với show tuyển chọn. Không nói tới yếu tố hiện thực, riêng việc chọn giữa debut và không debut, cậu tin chắc 99% thực tập sinh sẽ chọn phương án đầu.

Đặc biệt là gương mặt như Miura Yuki, không debut thì phí lắm.

“Phòng tập giờ chắc không có ai đâu, mọi người đều đi ăn với ngủ cả rồi.” Lương Chi Thịnh nhớ lại thảm họa sân khấu đầu tiên, không khỏi lo lắng, “Cậu luyện một mình được không đấy?”

“Không sao.”

“Vậy nhớ ăn trưa nha.” Lương Chi Thịnh dặn, “Tuy mới ăn sáng đấy, nhưng chắc cậu ăn không nhiều lắm đúng không? Chiều còn có lớp nhảy, tốn sức lắm, mà đói bụng luyện dễ bị tụt đường huyết hoặc chuột rút nữa, nhưng cũng đừng ăn trễ quá, ăn no xong mà vận động là hại bao tử đấy.”

Sự quan tâm chu đáo đến từ bạn cùng phòng khiến Miura Yuki không nhịn được bật cười: “Cảm ơn anh.”

Đây là lần thứ ba Lương Chi Thịnh nghe đối phương nói cảm ơn.

Tới lần thứ hai là cậu đã phát hiện ra rồi, lần này thì gần như chắc chắn — Miura Yuki có thói quen thêm tân ngữ sau từ “cảm ơn”, như thể cố tình nhấn mạnh rằng lời cảm ơn ấy là dành riêng cho “anh”, chứ không phải ai khác.

Một chi tiết nhỏ, càng khiến lời nói thêm phần chân thành.

“Không làm phiền cậu nữa, đi nhanh đi.” Lương Chi Thịnh phất tay, “Cậu tranh thủ từng phút luyện tập, còn tôi tranh thủ từng phút đi ngủ, lớn tuổi rồi, không chịu nổi thức đêm.”

Thiếu niên tóc vàng nhạt cười rạng rỡ như một bức tranh: "Ngủ ngon."

 

Bình Luận (0)
Comment