Tất cả đều im bặt.
【Cảm giác như đang được đưa về thời cấp 3 nghe giáo viên chủ nhiệm mắng lớp】
【Có mấy em bị mắng đến phát khóc rồi...】
【Xời, nhảy thế kia còn dám khóc, tâm lý yếu thật】
【Thôi thì thông cảm chút đi, mấy bạn ấy cơ bản kém mà】
【Ở lớp F có ai là không kém? Nhưng vì sao có người vẫn nhảy được đến cuối, còn có người thì gần như không nhảy gì cả?】
【Ném Triệu Diệc Phong vô lớp F cũng tính là trình trung bình trở lên rồi】
Lại Vũ Đông trố mắt ngơ ngác.
Chỉ sơ sẩy trong chốc lát mà không khí trên màn bình luận đã trở nên căng như dây đàn, có vẻ sắp cãi nhau đến mức bị chuyển sang chế độ bình luận an toàn luôn rồi.
“Vương Dật Văn.”
Tào Ngạn bất ngờ gọi một cái tên khiến người được nhắc đến giật mình thon thót.
“Đừng để người khác ảnh hưởng đến mình. Nếu em tin rằng mình đúng, thì cứ tiếp tục nhảy theo cách của mình.”
Vương Dật Văn khựng lại một chút, mãi mới nhận ra đây là một cách gián tiếp khen ngợi mình:
“Vâng!”
“Bùi Lan, tay chân dài nhảy sẽ đẹp, nhưng nếu em không bung động tác ra thì sẽ trông cứng nhắc hơn người khác.”
“Vâng.”
“Lưu Khải Sơ, chú ý đến tiểu tiết, nhiều động tác em chỉ làm qua loa, vũ đạo bị em đơn giản hóa rồi.”
“Em hiểu, cảm ơn thầy ạ!”
“Miura Yuki.”
Một cái tên quen thuộc mà xa lạ bất chợt vang lên bên tai khiến Lại Vũ Đông bất ngờ nhìn về phía giáo viên vũ đạo. Không ngờ đến đoạn này lại có phần của hắn.
Vừa có chút mong đợi, lại không khỏi căng thẳng, hắn sợ mình sẽ bị mắng cho một trận te tua.
Tào Ngạn nói: "Nhớ động tác rất nhanh, nửa sau cần phải tăng cường, không tìm được nhịp thì luyện tập nhiều hơn."
“Cảm ơn thầy.”
Lời nhận xét nửa tốt nửa xấu khiến Lại Vũ Đông hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng được khẳng định.
Bị phê bình là điều tất yếu, hắn không để ý, nhưng chỉ cần nhận được một chút khen ngợi là chứng minh nỗ lực của hắn có ý nghĩa.
【Hiểu rồi, được thầy gọi tên là còn được xem như khá ổn】
【Trong đám lùn chọn ra tướng quân】
【Lớp F mà có người debut thì nhóm này coi như đi đời】
【Nghĩ nhiều rồi, một nhóm có nổi hay không chưa bao giờ chỉ phụ thuộc vào thực lực】
“Hôm nay học đến đây thôi, tan lớp.”
Tào Ngạn tuyên bố tan học rồi rời khỏi phòng tập, mãi lâu sau vẫn không có người thứ hai rời đi, tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà vùi đầu khổ luyện, ngay cả Tô Tuấn Triết, người không thích luyện tập cùng nhiều người cũng ngoan ngoãn ở lại không đi.
Lúc này mà ai ngốc nghếch chạy ra ngoài thì chỉ có hai khả năng: một là cá tính quá mạnh, hai là không biết xem xét tình hình.
Ngoài tiếng bước chân lục đục ra, xung quanh còn vang lên tiếng hỏi han khe khẽ.
Chẳng bao lâu, trong phòng học đã hình thành nhiều nhóm nhỏ lấy các thực tập sinh giỏi vũ đạo làm trung tâm để “dạy kèm”.
Lại Vũ Đông mặt dày đi "cọ", điểm đến đầu tiên là Kim Hi Hằng của lớp A.
Là giáo viên vũ đạo, cách dạy của Kim Hi Hằng khá giống với Tào Ngạn, nhưng phong cách lại dịu dàng hơn. Có điều nhược điểm cũng nhanh chóng lộ ra: vì quá nổi tiếng nên thu hút quá nhiều người đến xin học ké. Không chỉ khó kiểm soát tiến độ từng người như lớp học chính quy, mà còn phải dạy lại từ đầu.
Phần đầu bài nhảy, Lại Vũ Đông đã học rất kỹ hai lần rồi, không cần phải học lại nữa.
Thời gian gấp rút, cần phải học sao cho hiệu quả, trúng đích.
Với suy nghĩ đó, hắn dứt khoát quyết định đổi lớp. Vừa định tìm một giáo viên khác thì đúng lúc thấy Chu Thụy ở lớp C từ hàng ghế sau bước ra.
“Chu Thụy!” Lại Vũ Đông vội gọi.
Cậu thiếu niên tóc nâu xám quay đầu lại nghi hoặc:
“Cậu gọi tôi à?”
“Ừ.”
Di chứng của việc luyện tập vũ đạo lâu ngày là suýt chút nữa quên mất thân phận của mình, may mà Lại Vũ Đông kịp thời nhận ra đây là đang chủ động giao tiếp với người lạ.
Thế là, vừa mới hăm hở đầy nhiệt tình, hắn lập tức chuyển sang chế độ “thí sinh nước ngoài”, từng từ lẻ tẻ bật ra khỏi miệng:
“Sáng nay, cảm ơn… cậu.”
“Sáng nay?”
“Nhắc thời gian.”
“Phụt, cậu không nhắc thì tôi cũng quên luôn rồi.” Chu Thụy bật cười, “Chỉ là tiện miệng nhắc một câu thôi, có gì đâu mà cảm ơn.”
Cậu liếc qua nhóm học sinh đang luyện tập phía sau: “Cậu không học tiếp à?”
Lại Vũ Đông thật thà nói: “Không phù hợp.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy. Tiến độ của Kim lão sư chậm quá, hợp với những ai bị tụt nhịp cần học lại từ đầu. Nên tôi định đi xem lớp khác thử xem.” Chu Thụy tự nhiên đề nghị,
“Hay là chúng ta đi chung?”
“Được.”
Thiên sứ dẫn đường dâng tận cửa, Lại Vũ Đông không lý gì lại từ chối. Hắn còn có thể nhân tiện làm quen thêm một người bạn có ấn tượng không tồi.
Trong môi trường ghi hình khép kín, duy trì quan hệ tốt với người xung quanh chắc chắn không phải điều xấu.
Hai người nói là làm liền, bắt đầu hành trình “học ké”.
Trạm đầu tiên, họ đến lớp học nhỏ của Giang Dương Phàm lớp B. Quan sát một lúc liền rút ra kết luận: lớp này phù hợp với những ai khó nhớ động tác như hắn, tốc độ học còn chậm hơn cả Kim Hi Hằng.
Trạm tiếp theo là lớp học nhỏ của Khúc Hân Trình ở lớp B, vị này là người đẹp tâm thiện, người tốt bụng, từng người một sửa lỗi, giảng giải rất tỉ mỉ, mặc dù cả hai rất cần một giáo viên tận tâm như vậy, nhưng quy mô mười mấy người không biết phải sửa đến năm nào tháng nào, tốt nhất là đừng qua đó tăng thêm gánh nặng công việc cho người ta.
Những điều này còn coi là tốt, chỉ là mô hình giảng dạy không phù hợp thôi.
Một vài nhóm nhỏ tụ tập lại thì phát hiện đang trò chuyện, một vài nhóm nhỏ luyện một phút nghỉ năm phút, lời huấn thị của Tào Ngạn dường như gió thoảng bên tai, thái độ lơ đễnh khiến người ta khó hiểu rốt cuộc họ đến đây làm gì.
Sau khi bàn bạc, hai người quyết định áp dụng hình thức "đi học tự do", bên nào có tiến độ vừa đủ đáp ứng nhu cầu của mình thì đến đó học một lát.
Thế là, hai người cứ chỗ này một lát, chỗ kia một lúc, vòng quanh mấy phòng tập, coi như đi du ngoạn mấy vòng.
【Ở một góc không ai để ý, có hai cậu bé đang lặng lẽ du ngoạn thế giới.】
【Miura Yuki và Chu Thụy? Hai người này quen nhau từ khi nào vậy?】
【Chu Thụy chẳng phải là người xui xẻo bị đụng trúng trong bài kiểm tra bất ngờ à?】
【Cái đồ trời đánh, nuốt luôn storyline của con tui】
【Hai người họ có cốt truyện gì? Chẳng phải là bạn nhảy thôi sao?】
Cách gọi “bạn nhảy” quả thật khá chính xác.