Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 51

 
Phần điệp khúc kết thúc một cách suôn sẻ, dance break lập tức nối tiếp. Đa số thí sinh thường bắt đầu xuống sức từ đoạn này, nhưng thể lực của Lại Vũ Đông vốn khá ổn, cộng thêm kỹ năng kiểm soát hơi thở là sở trường của hắn, nên không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn giữ vững được phong độ ổn định. 

Tuy nhiên, giữ được ổn định không đồng nghĩa với việc đạt đến trình độ xuất sắc. 

Lại Vũ Đông quỳ một gối xuống đất, sau một chuỗi động tác tay có phần gấp gáp, hắn đổi chân xoay người rồi hấp tấp đứng bật dậy tại chỗ, nhanh chóng bước vào tám nhịp tiếp theo.

Đến chính hắn cũng nhận ra, động tác của mình trông không giống đang nhảy, mà giống như đang tranh thủ chạy đua với thời gian. Sự căng thẳng khiến điểm yếu về cảm nhịp của hắn càng bị phóng đại.

Dù so với màn kiểm tra đột xuất trước đó bị lệch pha đến ba lần, thì lần này hắn đã có tiến bộ rõ rệt, nhưng vẫn còn cần phải tiếp tục nỗ lực.

Bốn phút của ca khúc chủ đề dài như bốn thế kỷ.

Lại Vũ Đông kết thúc động tác cuối cùng, giữ nguyên tư thế cho đến khi âm nhạc dừng lại. Hắn thu tay về, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, khẽ cúi đầu trước ống kính, sau đó gần như tháo chạy khỏi khung hình, bấm dừng quay rồi quay về chỗ ngồi trong đám đông.

— Cuối cùng cũng xong rồi...

Lại Vũ Đông áp tay lên ngực qua lớp áo, tim hắn đang đập nhanh và mạnh mẽ, như thể giây tiếp theo sẽ phá tan lồng ngực nhảy vào lòng bàn tay hắn.

Trong suốt quá trình ghi hình, hắn cố gắng kiềm chế biểu cảm, sợ để lộ chút gì đó thiếu tự tin sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt giám khảo. Tới tận bây giờ mới có thể thở phào, thả lỏng và hít thở sâu để điều chỉnh lại trạng thái.

“Yuki!” Lưu Khải Sơ cách mấy người giơ ngón cái, lắc lư vài cái trông có vẻ nhẹ nhõm, “Tiến bộ rõ luôn đó! Lên lớp chắc chắn không thành vấn đề!”

“Cảm ơn.” Lại Vũ Đông nghiêng đầu mỉm cười, “Lát nữa cố lên nhé.”

Lời động viên lịch sự lại khiến đối phương thở dài nặng nề: “Mình hết cứu rồi, debut ở lớp F, kết thúc cũng ở lớp F.”

“Miễn là đã cố gắng là được rồi.”

Lưu Khải Sơ càng thêm u sầu: “Đứng trước cậu, mình thật sự ngại nói mình đã cố gắng…”

“Nhưng tôi thấy được mà.”

Lưu Khải Sơ hiếm khi im bặt, như thể bị nghẹn lại, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên tóc vàng nhạt đang chân thành an ủi mình, rồi vụng về đổi chủ đề: “Mình lên tiếp theo nha, ăn no quá buồn ngủ, nhân tiện tiêu cơm luôn.”

Lại Vũ Đông thấy đối phương có vẻ mất tinh thần, bỗng nhớ tới việc Lưu Khải Sơ từng nói bản thân không hợp với nhảy múa, luyện cỡ nào cũng chỉ tốn công vô ích.

Hắn thầm thở dài, không tiếp tục chủ đề tiêu cực đó nữa.

Sáng hôm sau, các thực tập sinh lại tập hợp ở phòng học của lớp mình. Mỗi lớp sẽ có một vị giám khảo hoặc người phát động công bố kết quả đánh giá cuối cùng, và lớp F do vị giám khảo nổi tiếng độc miệng – Lý Kha – phụ trách.

【Tự nhiên thấy hồi hộp ghê】

【Bùi Lan và Yuki nhất định phải lên lớp cao hơn T T】

【Không biết có ai từ F thẳng lên A không nhỉ】

【Khó đấy, lớp A có giới hạn số lượng mà】

【Tôi tò mò có ai từ A rớt xuống F không cơ】

Lại Vũ Đông ôm tập thông báo chưa được đóng dấu, ngồi ở một góc, ngẩn người nhìn dòng bình luận đang trôi nổi trước mắt. Hôm qua sau khi kiểm tra xong, hắn không bật lại bình luận. Ai ngờ sáng nay vừa thức dậy thì hệ thống đã tự bật lại cho hắn.

Mỗi ngày chỉ được tắt một lần, hôm sau sẽ tự bật lại — chính là điều kiện hạn chế mà hôm trước hệ thống còn chưa nói hết.

Cũng không có gì bất ngờ cho lắm.

“Có tổng cộng mười hai thực tập sinh ở lớp F được thăng hạng.” Lý Kha cầm danh sách, một lần nữa nhấn mạnh quy tắc khiến ai cũng căng thẳng: “Nếu kỳ đánh giá lần này vẫn là lớp F thì sẽ không được lên sân khấu biểu diễn ca khúc chủ đề.”

— Mười hai người?

Trong đầu lướt qua những gương mặt có khả năng được lên lớp, Lại Vũ Đông giơ tay ra đếm đếm, vừa đúng mười hai người.

Nhưng hắn vẫn chưa tính mình vào.

Dù cuối cùng vẫn ở lớp F, Lại Vũ Đông cũng không quá buồn vì công sức bị uổng phí. Ba ngày luyện tập cấp tốc vốn dĩ đã là một điều khó thực hiện, được thì tốt, không được thì thôi, hắn không quá đặt nặng chuyện kết quả có phản bội lại nỗ lực hay không.

Nhưng hắn quan tâm đến thời lượng lên hình!

Dù chỉ được chia cho một giây, hắn cũng không muốn bỏ cuộc. Biết đâu chỉ nhờ một giây đó mà thứ hạng có thể xoay chuyển tình thế thì sao?

“Nghe gọi tên thì cầm giấy thông báo lên đây.” Lý Kha liếc danh sách, không để ai có thời gian phản ứng mà đọc luôn, “Tằng Khải.”

Người có liên quan đến sự việc ở cầu thang đứng dậy, thở phào thật sâu, bước lên nộp giấy thông báo.

Lý Kha đóng dấu đánh giá, rồi trả lại cho cậu ta.

【Ủa sao không quay cảnh đó!?】

【Vô lý ghê, chờ cả ngày mà úp mở cái gì】

【Tằng Khải chắc là lên rồi ha】

【Tất cả cùng đổi lớp chắc sẽ gây cấn hơn】

Lại Vũ Đông hơi nghiêng người sang, góc của hắn cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể trông thấy bóng lưng Tằng Khải khi cậu ta gập lại giấy thông báo.

“Hoàng Việt Như.”

“Vương Dật Văn.”

“La Phi Nhiên.”

……

Các thực tập sinh lần lượt được gọi tên, có người mừng rỡ, có người u sầu. Người được đánh giá tốt thì chỉ muốn ôm giấy thông báo chạy hai vòng quanh phòng tập, người bị đánh giá thấp thì quay về chỗ lập tức phủ đầy bầu không khí tiêu cực.

Ngồi ở góc, Lại Vũ Đông ôm gối âm thầm quan sát từng người được gọi tên, dựa vào biểu cảm và cuộc trò chuyện sau khi họ quay lại chỗ, hắn đoán chừng trong số đó có tám, chín người là được thăng hạng.

Nhưng cũng có vài người phản ứng quá bình thản, khó mà đoán được kết quả thực tế. Biết đâu còn nhiều hơn thế.

“Bùi Lan.”

Xong rồi, lại mất thêm một suất nữa. Người này chắc chắn là một trong mười hai người rồi.

Tên được gọi ngày càng nhiều, Lại Vũ Đông càng thêm căng thẳng. Danh sách hắn ước tính sắp đủ số, nếu tiếp tục thế này, chỉ cần một người nữa có biểu hiện giống được lên lớp, thì không cần đợi gọi tên hắn cũng biết mình hết cơ hội.

Đừng nhìn bề ngoài hắn phân tích tỉnh táo như vậy, người có thể cố gắng đến mức này, sao có thể không mong chờ một phép màu?

Ngay lúc đó, Lại Vũ Đông cảm giác có ánh mắt dừng lại trên người mình. Hắn ngẩng lên, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của giám khảo Lý Kha.

Hắn bỗng khựng lại.

Trái tim vốn đã bình lặng giữa khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, giờ lại đập rộn ràng như một que diêm vừa bùng cháy giữa mùa đông lạnh giá. Ánh lửa mong manh kia vẽ nên một khung cảnh đẹp như mơ – chỉ khi đến gần mới biết đó là ảo ảnh mong manh dễ vỡ.

“Miura Yuki.”

Đến lượt hắn rồi.
 

Bình Luận (0)
Comment