Bài hát chủ đề vừa tạm khép lại, Lại Vũ Đông vẫn chưa có thời gian thảnh thơi. Mỗi ngày hắn đều quay cuồng giữa các buổi chụp hình và luyện hát luyện nhảy, lịch trình kín mít. Khác biệt duy nhất so với trước kia là giờ hắn đã ngủ đủ giấc hơn.
Không thể vì chưa đến đợt đánh giá mà lơi lỏng, đợi đến khi lên sân khấu tập luyện cùng nhóm mới phát hiện nền tảng của mình quá yếu thì đã muộn rồi.
Vì vậy, hắn xin chỉ dạy thanh nhạc từ Từ Án cùng phòng, nhảy thì học từ Tô Tuấn Triết và Kim Hi Hằng ở phòng bên cạnh.
Từ Án mở hẳn lớp dạy thanh nhạc mini tại phòng 707, đến cả Lương Chi Thịnh vốn lười chảy thây cũng chịu bò ra khỏi chăn lúc lên lớp để tham gia. Tính thêm một người thường xuyên qua chơi là Chu Thụy, bốn người xếp thành hàng ngồi trước “thầy giáo Từ”, không khí học tập rất tích cực.
Điều bất ngờ là chiếc đàn organ đặt cạnh vali không phải của Từ Án, mà là của Lương Chi Thịnh.
Chính chủ tuyên bố bản thân không rành chơi đàn, mang theo chỉ để cho... có phong cách.
Còn về lớp nhảy, việc Lại Vũ Đông có duyên với Kim Hi Hằng hoàn toàn là một chuyện ngoài dự tính.
Hôm đó, hắn đi ngang phòng 706 thì bị một chuỗi tiếng thét không kém gì Khúc Hân Trình dọa cho giật mình. Vừa định gõ cửa hỏi xem có chuyện gì, thì Lưu Khải Sơ như thấy cứu tinh lao ra khỏi phòng, túm lấy hắn, nói là có một con côn trùng rơi lên giường của Kim Hi Hằng.
Lại Vũ Đông: “…”
Bốn người trong phòng mà không ai dám đập con bọ à?
Nhờ “thành tích vĩ đại” là xử lý xong con côn trùng, Lại Vũ Đông đổi được một tấm vé vào lớp nhảy của thầy Kim.
Đùa thôi.
Thật ra là Kim Hi Hằng vốn định thực hiện lời hứa dạy Lưu Khải Sơ học nhảy, Tô Tuấn Triết nhân cơ hội đó liền tranh thủ “tiếp thị”. Dù sao cậu cũng không thể dành phần lớn thời gian chỉ để kèm cặp Lại Vũ Đông và Chu Thụy, có thêm một người chia sẻ là tốt nhất.
Thế là, Tô Tuấn Triết bắt đầu ca ngợi Kim Hi Hằng từ đầu đến cuối: kỹ năng nhảy siêu đỉnh, dạy học cực chuyên nghiệp. Rồi cậu lại khen Lại Vũ Đông từ đầu đến cuối: nỗ lực luyện tập không ngừng, tiến bộ thần tốc, thậm chí còn đặc biệt nhấn mạnh một điểm mà chính chủ cũng không biết – cực kỳ đam mê nhảy múa.
Thế là hai người bọn họ… mơ mơ hồ hồ bị kéo vào lớp.
Tô Tuấn Triết hăng hái cổ vũ: “Cố lên! Hiện tại là main dancer và tương lai là main dancer!”
Khóe miệng Kim Hi Hằng giật giật: “Sao tôi có cảm giác cậu đang nói móc tụi tôi thế?”
“Nói bậy, tôi đang khen hai người mà.” Tô Tuấn Triết vừa nói vừa dùng tay trái nắm lấy tay Kim Hi Hằng, tay phải nắm tay Lại Vũ Đông, trịnh trọng ghép hai bàn tay lại như đang cử hành một nghi lễ bàn giao thần thánh: “Học trò giỏi của tôi xin giao phó lại cho cậu đó~”
“Được được, tôi nhất định sẽ cố gắng rèn giũa cậu ấy thành tài.”
Thái độ của Kim Hi Hằng rất rõ ràng, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, chỉ cần chịu học thì ai cũng có thể đến.
Thế là lớp nhảy của Kim Hi Hằng ngày càng phát triển, Chu Thụy, Bùi Lan, Từ Án và một số người khác nghe tin cũng lần lượt tham gia, sau đó có thêm một số thực tập sinh lười học, đến góp vui.
Bọn họ nghĩ: học nhảy miễn phí thì không học uổng quá, dù gì lớp của Kim lão sư bình thường cũng mấy trăm một buổi.
Ngược lại, lớp nhảy của Tô Tuấn Triết thì lại vắng tanh. Những ai từng trải qua khóa huấn luyện chủ đề với cậu đều bị phương pháp “giáo dục ma quỷ” của cậu dọa sợ bỏ chạy. Người có thể vượt qua năm cửa ải, chém sáu tướng mà trụ đến cuối cùng chỉ có Lại Vũ Đông và Chu Thụy, miễn cưỡng thêm cả Vương Dật Văn.
Nhưng Lại Vũ Đông, người vẫn thường xuyên “học ké”, rất rõ một điều — thực ra việc luyện tập hằng ngày của Tô Tuấn Triết chẳng hề khủng khiếp như lời đồn.
Theo một nghĩa nào đó, phương pháp này cũng có thể xem là một kiểu “trí tuệ khuyên lui”.
Dù sao thì hắn cũng chẳng đi rêu rao lung tung chuyện này.
Thấm thoắt đã đến thứ Sáu, cuộc sống yên bình đột nhiên bị phá vỡ.
101 thực tập sinh một lần nữa bị tập trung tại phòng luyện tập lớn ở tầng ba. Dù tổ đạo diễn không hề thông báo trước, họ đều biết rõ tin tức sắp đến là gì.
Người khởi xướng Phó Hàm Vũ cười bước vào phòng tập, sau khi chào hỏi lẫn nhau, liền đi thẳng vào chủ đề.
“Tôi xin công bố quy tắc công diễn đầu tiên — Đánh giá theo nhóm.”
Phó Hàm Vũ thong thả công bố luật chơi: “Lần công diễn này có tổng cộng bảy ca khúc, chia thành mười bốn nhóm, mỗi hai nhóm sẽ biểu diễn cùng một bài để đối đầu với nhau. Khán giả tại hiện trường sẽ bình chọn, nhóm thắng sẽ được cộng thêm năm mươi nghìn phiếu, còn thực tập sinh có phiếu cao nhất trong nhóm thắng sẽ được cộng thêm hai mươi nghìn phiếu.”
“Và, trước khi công bố thứ hạng vòng đầu tiên, chỉ có 55 thực tập sinh xếp hạng cao mới được tham gia vòng công diễn tiếp theo, những người còn lại sẽ bị loại.”
【Cộng thêm không nhiều phiếu lắm, bên mình đông người mà】
【Đối với top trên và giữa thì không ảnh hưởng mấy, nhưng với nhóm cuối thì có tác dụng thật đấy】
Lại Vũ Đông cảm thấy áp lực gia tăng.
Nếu nhóm của hắn thua trong cuộc đối đầu, thứ hạng của hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đá khỏi vị trí thủ môn.
Nhiệm vụ lần này khó hơn cả đợt kiểm tra ca khúc chủ đề, bởi kết quả chỉ có hai khả năng: thắng hoặc thua.
“Bây giờ sẽ công bố các bài đánh giá theo nhóm.”
Phó Hàm Vũ đứng trước bảng nhiệm vụ, xé tờ giấy dán che tên bài hát: "Bài hát đầu tiên, 《Peppermint》 của Fir-Nine."