— "Một cái camera to thật."
Câu này vừa thốt ra, khán giả trên livestream đã rần rần đoán già đoán non.
【Câu này của Yuki là ý gì?】
【Ủa ủa, chẳng lẽ hai người này ngoài ống kính từng có gì mờ ám?】
【??? Nghe giống kiểu Yuzuko từng bị bắt nạt ghê】
【Chắc đang cà khịa chuyện Tằng Khải chỉ xin lỗi ở chỗ có camera quá haha】
【Nói là xin lỗi Yuzuko, mà thật ra là xin lỗi khán giả thôi】
【Dù là khả năng nào, cũng giải thích được vì sao Tằng Khải không tìm Triệu Diệc Phong xin lỗi.】
【Hiểu rồi, cậu ta biết chọn người mềm để nắn nè】
Khán giả mùa này đúng là nhạy bén, ai nấy đều đoán trúng, chỉ có điều nếu bớt lồng thêm mấy câu thành ngữ lạ quẻ thì hoàn hảo hơn.
Một câu của Lại Vũ Đông gần như gom đủ tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Từng bị Tằng Khải móc mỉa, thì giờ hắn cũng móc lại cho đều.
Từng bị Tằng Khải lơ đẹp khi không có camera, thì hắn đặc biệt nhấn mạnh “có camera nè”.
Từng bị Tằng Khải làm khó dễ trước ống kính, thì giờ hắn úp mở rằng lời xin lỗi này chẳng hề đơn giản.
Vỏn vẹn năm chữ, mà chạm ngay vô từng chỗ đau.
Quả nhiên, sắc mặt Tằng Khải khó coi như thể bị ai đấm vào mặt trong không trung. Cậu ta khẽ ho khan mấy tiếng để làm dịu không khí gượng gạo:
“Chắc cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự muốn xin lỗi cậu.”
Lại Vũ Đông nghiêng đầu: “Vì sao?”
“Hồi đầu… tôi nghĩ cậu ngoài đẹp trai ra thì chẳng có gì nổi bật. Tôi cho rằng cậu chỉ đi đường tắt mới được quan tâm nhiều như vậy, nên thái độ của tôi với cậu…”
Tằng Khải khó khăn moi ra vài chữ,
“…không được tử tế cho lắm.”
【Ồ, là nam ghen tị nam.】
【Bình hoa thì sao? Còn hơn chậu cây như cậu không ai tưới】
【Ủa anh gì ơi, ngoại hình anh còn không thắng được người ta mà nói gì dữ vậy…】
Lại Vũ Đông: “…”
Thoạt nghe thì không có gì sai.
Hắn đang nói tới lời của Tằng Khải.
Hồi lần đầu quay xong, chỉ vì hắn được chú ý nhiều trên đường về là nhờ có ngoại hình nổi trội, thế mà cũng bị mỉa mai.
Với một thực tập sinh luôn cố gắng nỗ lực, việc một người may mắn như trời ban từ trên rơi xuống quả thật không công bằng, như thể mù mờ xông vào một thế giới hoàn toàn xa lạ nhưng lại chiếm đoạt thành quả của người khác. Vậy nên hắn mới liên tục nhấn mạnh rằng bản thân có thể hiểu được.
Nhưng lần này thì, xin lỗi, hắn không thể chấp nhận.
Lý do đó có thể giải thích cho việc lỡ lời hay phớt lờ người khác, nhưng lại chẳng thể nào biện hộ được cho những trò lố từng làm, mà hắn thì gần như có thể chắc chắn, “cố gắng” và “Tằng Khải” chẳng có mối liên hệ nào, giống như cá và xe đạp vậy.
“Nhưng mấy ngày qua tiếp xúc rồi, tôi mới nhận ra đó là thành kiến của mình…”
Hành lang vang vọng tiếng Tằng Khải lải nhải như đang đọc to bản kiểm điểm viết theo mẫu, ngoài việc “chữa cháy” để giáo viên chủ nhiệm nghe, thì cũng chẳng có mấy tác dụng.
Lại Vũ Đông âm thầm thở dài trong lòng, hắn không còn tâm trí đi suy đoán xem lời xin lỗi này thật hay giả, tranh cãi với đối phương cũng chẳng mang lại lợi ích gì.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng lên xe về ký túc xá để tháo kính áp tròng ra.
【Cạn lời.】
【Nhóm Bạc Hà A đúng là đặc sắc đến tận giây cuối cùng】
【Drama bùng nổ đến phút chót luôn】
【Yuki có phải sắp ngủ gục rồi không haha】
Không, hắn chỉ đang suy nghĩ xem Tằng Khải còn định nói bao lâu nữa.
“...Vậy nên, hy vọng… ờm… cậu đừng để bụng.”
Tằng Khải ấp úng đọc xong một đoạn dài ngoằng né tránh, cậu ta lén lút quan sát chàng trai tóc vàng nhạt vẫn giữ nguyên vẻ mặt, không tài nào đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Thành ý của cậu ta lẫn lộn thật giả.
“Thật” là vì bị một thực tập sinh “bình hoa” mà cậu ta luôn xem thường vả mặt, không ngờ người mất mặt cuối cùng lại là chính mình. Sau khi nghiền ngẫm lại mấy ngày qua, cậu ta bất giác thay đổi cái nhìn về Miura Yuki — xem vũ đạo, xem vị trí di chuyển, luyện tập, cứu nguy, đều làm đầy đủ và đạt chuẩn, thành kiến trước kia quả thực quá phiến diện.
“Giả” là vì Miura Yuki nổi hơn cậu ta tưởng — dù gì cậu ta cũng chưa từng thấy Los Angeles lúc bốn giờ sáng, cũng chưa từng thấy đường tan làm lúc bốn giờ sáng, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn, là cậu ta đã trở thành bàn đạp cho Miura Yuki. Mà các fan của show thì chiến đấu như Leeuwenhoek, cậu ta bắt buộc phải tranh thủ xử lý sớm với chính chủ trước khi bị đào lại chuyện, để tránh hậu họa.
Tệ lắm thì cũng kiếm chút chú ý, hoặc kéo Miura Yuki xuống bùn cùng mình.
Tóm lại là có chút tâm cơ, nhưng không đủ thông minh.
Tiếc là, người ta không ăn chiêu này.
Lại Vũ Đông lặng lẽ nhìn chằm chằm đồng đội cũ, đến khi đối phương bị nhìn đến mức toàn thân khó chịu, hắn mới nở một nụ cười lễ độ nhưng xa cách.
“Cậu nên xin lỗi những người từng bỏ phiếu cho cậu.”
Dứt lời, hắn không cho chút cơ hội biện hộ nào, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
【Bé con lại một lần nữa không để lộ sơ hở! Tuyệt vời!】
【Câu trả lời rất chừng mực, nhưng cũng không nhận lời xin lỗi】
【Yuki thật sự biết cách ăn nói】
【Vừa thông minh vừa dứt khoát, càng thích hơn nữa】
【Yuki cứ liên tục nhảy giữa thông minh nhỏ và ngốc dễ thương wwww】
【Chết rồi, mình thích Yuki vì tính cách hơn cả ngoại hình rồi】
【Đã nói rồi mà, Yuki không chỉ có gương mặt đẹp thôi đâu】
Lại Vũ Đông liếc qua loạt bình luận, trong lòng thở phào. Miễn tổng thể đều là lời khen thì không sao cả.
Màn “xin lỗi” của Tằng Khải này cũng giống câu hỏi trong phỏng vấn, đều là cái bẫy khó xử.
Dù chấp nhận hay từ chối đều dễ bị bắt bẻ. Nếu chấp nhận thì sẽ khiến khán giả đồng quan điểm với hắn và bản thân hắn thấy khó chịu; còn nếu từ chối thì lại bị chê nhỏ nhen, thậm chí sụp đổ hình tượng.
Đừng nhìn bình luận hiện tại khá thân thiện, chứ Internet không chỉ có một góc nhỏ này đâu. Luôn có những cư dân mạng thích đổ thêm dầu vào lửa hoặc anti không ưa hắn, kiểu gì cũng bới móc ra được. Cẩn trọng không chỉ để duy trì hình tượng thực tập sinh nước ngoài mà còn là cách bảo vệ bản thân và fan.
Bị chửi mấy câu thì hắn chịu được, nhưng để fan bị liên lụy thì không ổn chút nào.
"Ấy! Khoan đã!"
Thấy chàng trai tóc vàng nhạt dứt khoát như vậy, Tằng Khải vội vàng giơ tay định gọi đối phương lại, nhưng vừa mới bước lên thì một bóng người từ phía sau bất ngờ nhảy vọt ra, như chú dê nhỏ nhảy nhót vòng qua cậu ta một cách vui vẻ.
“Yuki, cậu cũng xong rồi hả!”
Tô Tuấn Triết xuất hiện rất đúng lúc, dừng lại chuẩn xác bên cạnh Lại Vũ Đông, ngẩng đầu nở một nụ cười rạng rỡ, thân thiết kéo tay hắn đi về phía trước:
“Đội tôi phỏng vấn sớm hơn, tôi cứ tưởng sẽ phải một mình xuống lầu chờ xe buýt chứ. Ai ngờ vừa ra là gặp ngay cậu, đúng là trùng hợp ghê luôn á!”
Trông Tô Tuấn Triết có vẻ yếu đuối, nhưng sức lực lại lớn hơn tưởng tượng nhiều. Lại Vũ Đông bị kéo đi mấy bước, phải vội điều chỉnh bước chân mới theo kịp cậu ta.
Tằng Khải đứng lặng phía sau, không ai đoái hoài tới.