Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 24

Trước đêm Giáng sinh, vì phải bay sang Thụy Sĩ gấp nên Cố Tây Lương không thể ở nhà đón Giáng sinh với cô. Nghĩ đi nghĩ lại thì hai người chưa từng cùng nhau trải qua ngày lễ nào cả, Nguyễn Ân không tránh khỏi có phần thất vọng.

Mặc dù chỉ có một người nhưng cô vẫn làm một bàn lớn thức ăn.

không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không mà Nguyễn Ân cứ cảm thấy cả người lạnh toát, thế nên cô tăng thêm độ lò sưởi, sau đó ngồi bó gối nhìn thành quả lao động của mình.

Hòa Tuyết bất ngờ đến thăm. Lúc đầu biết Cố Tây Lương phải đi công tác, việc đầu tiên mà Nguyễn Ân làm chính là gọi điện cho Hòa Tuyết, báo cô ấy đến nhà đón Giáng sinh cùng mình, dù sao thì ngày lễ này nếu chỉ có một mình thì sẽ rất cô đơn. Nhưng Hòa Tuyết lại đề nghị cô đến nhà Hàn Duệ, ba người cùng đón Giáng sinh. Đương nhiên Nguyễn Ân cảm thấy không thoải mái, cô mà đi thật thì đúng là không thức thời, thế nên đã từ chối. không ngờ Hòa Tuyết lại chạy đến đây, cô lấy làm lạ, đang định hỏi thì đối phương đã thay dép, đi vào trong nhà.

Nguyễn Ân hỏi xảy ra chuyện gì, Hòa Tuyết nói: “Đón Noel với em gái bảo bối của anh ấy, tớ không thèm”.

Thấy Hòa Tuyết không muốn tiếp tục chủ đề này, Nguyễn Ân cũng không hỏi thêm nữa, chỉ đi lên ôm lấy cánh tay cô bạn mà an ủi.

“Vậy cũng tốt, chứng tỏ cậu có lộc ăn.”

Bao nhiêu buồn bực, muộn phiền đều được hai cô gái trút hết ra ngoài bằng cách xử lý gọn gàng bàn ăn to đùng, sau đó nằm đờ người trên sofa, giả chết. Nguyễn Ân đột nhiên ợ no, mặt đỏ ran, Hòa Tuyết bật cười khanh khách: “Nguyễn Nguyễn, chắc chắn Cố Tây Lương chưa được nhìn thấy bộ dạng này của cậu”.

Nghe xong, Nguyễn Ân càng buồn bực, uổng công cô đã mong chờ bấy lâu. Thực ra cô cũng không muốn làm gì đặc biệt, chỉ cần người ấy ôm cô vào lòng, ngồi một chỗ chuyện trò hay xem phim thần tượng là tốt rồi. Thế mà lúc này, ngay cả bóng người cũng chẳng thấy đâu.

cô thở dài: “Chúng ta chung cảnh ngộ!”.

Hòa Tuyết không nói gì thêm, cuối cùng Nguyễn Ân đứng dậy trước, nhân lúc Hòa Tuyết không chú ý, nhào vào cù đối phương, hai người náo loạn một hồi, đồng hồ điểm mười hai giờ, cả hai cùng hô to: “Merry Christmas”. Sau đó là tiếng chuông cửa vang lên.

không ai ra mở ngay, hai người đều đang suy đoán xem giờ này ai còn đến?

“Cố Tây Lương?”

Nguyễn Ân lắc đầu: “không thể, anh ấy có chìa khóa mà”, rồi cô lại đoán: “Hay là Hàn Duệ tới đón người?”.

“Càng không thể, anh ấy chẳng có lòng đến mức ấy!”

Cuối cùng, hai cô trăm miệng một lời: “Ra mở cửa là biết ngay!”.

Chuông cửa lại reo, Nguyễn Ân và Hòa Tuyết cùng đi ra, vừa mở cửa đã thấy một người đưa thư. Trong bộ đồ ông già Noel. Anh ta đảo mắt qua hai cô gái và hỏi: “Cho hỏi ai là chị Cố?”.

Nguyễn Ân chớp mắt mấy cái, chỉ vào mình mà nói: “Tôi”.

Đối phương lấy một hộp quà từ sau lưng ra, chìa trước mặt cô, mỉm cười nói: “Đây là quà mà anh Cố gửi tặng chị. Giáng sinh an lành!”.

“Cảm ơn anh!”

Vừa mới đóng cửa tiễn khách, Hòa Tuyết đã rối rít đòi Nguyễn Ân bóc quà.

Món quà rất đơn giản, một chiếc mũ và găng tay màu kem, bên ngoài có một bông hoa mai được thêu tỉ mỉ, bên trong là lớp lông cừu ấm áp. Biết Cố Tây Lương cũng đang nhớ nhung và lo lắng cho mình, Nguyễn Ân rất vui, nhưng đáy lòng vẫn có chút tiếc nuối vì không được ở bên anh lúc này, thế nên cô phụng phịu oán than: “không có người thì tặng quà làm gì!”.

Hòa Tuyết lại rất cảm động trước việc làm của Cố Tây Lương, cho dù hai người cách xa hai phương nhưng trong lòng luôn nghĩ tới đối phương. Ít nhất thì Cố Tây Lương cũng hơn hẳn Hàn Duệ ở điểm này. Hòa Tuyết chán nản ngồi bên cạnh Nguyễn Ân, thở dài thườn thượt, sau đó ủ rũ nói: “Thực ra trong chuyện tình cảm, cậu hạnh phúc hơn tớ nhiều lắm. Cho dù trước đây phải chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu đau khổ, nhưng hiện tại cậu đã chiếm trọn trái tim anh ấy. Cho dù anh ấy chẳng bao giờ nói với cậu ba chữ kia, nhưng anh ấy đã vì cậu mà thay đổi, tất cả chúng ta đều nhận ra. Việc này đối với Cố Tây Lương mà nói đã là không hề dễ dàng gì rồi. Cậu lúc nào cũng kêu ca anh ấy luôn nói những lời khi dễ cậu, thỉnh thoảng có những tâm tư sâu xa khiến cậu đoán không ra, nhưng trước mặt người ngoài, anh ấy đã bao giờ khiến cậu chịu ấm ức chưa? Anh ấy phức tạp, là bởi vì cậu chưa thực sự nếm trải những đấu đá, cạnh tranh, những lừa lọc, gian trá trong xã hội này. Nếu anh ấy không phức tạp như thế, làm sao có thể bảo vệ được sự bình yên trong lòng cậu, làm sao có thể đẩy lùi dông tố ra xa cậu?”.



“Nguyễn Nguyễn, đến một ngày cậu sẽ biết, cả đời này chỉ phải suy đoán tâm tư của một người là chuyện vô cùng hạnh phúc!”

Chút bất mãn ít ỏi trong lòng Nguyễn Ân bị những điều Hòa Tuyết nói làm cho tan biến.

đang không biết an ủi cô bạn như thế nào thì lại nghe thấy chuông cửa reo. Vẫn là người phát bưu phẩm, nhưng lần này đối tượng tìm kiếm là Hòa Tuyết, và món quà ký tên Hàn Duệ.

Hòa Tuyết hết sức ngạc nhiên, cô vốn tưởng trong lòng Hàn Duệ không hề có mình.

Sau khi Hòa Tuyết từ chối đến đón Giáng sinh cùng Hàn Mẫn, Hàn Duệ đã đoán được ngay cô sẽ tới nhà Nguyễn Ân, vì thế anh điền địa chỉ hai nơi, yêu cầu công ty chuyển phát nếu không thấy cô ở nhà thì đưa đến đây.

Chiếc hộp đóng gói rất đẹp, những đường hoa văn tinh tế và mềm mại, vừa ấn chốt mở, nắp hộp bật lên, tiếng nhạc du dương tràn ngập phòng khách. Những hạt thủy tinh trong suốt bao quanh một thế giới nho nhỏ, chậm chạp chuyển động về bốn góc. Bên trong có một đôi nam nữ đang ưu nhã nhảy điệu waltz, trên đầu họ là những bụi bông hồng trắng đang bay lả tả như tuyết rơi.

Từng nghe nhiều người kể, mùa đông ở miền bắc đại lục có gió bắc thổi, có tuyết bay, có sương rơi, cả thành phố đều ngập chìm trong màu tuyết trắng, vì thế, Hòa Tuyết luôn ôm một nỗi nhớ thương về vùng đất ấy. Khi bà ngoại còn sống, mỗi một mùa đông về, bà đều trở nên trầm mặc ít nói, bởi vì mùa đông ở Đài Bắc không có tuyết, dù có cũng chỉ là những trận tuyết nho nhỏ ở vùng núi cao, rơi trên người hời hợt chẳng khác nào gãi ngứa, cảnh tượng trắng xóa mênh mông chẳng bao giờ xuất hiện.

Còn nhớ, trong một buổi sáng giá rét nào đó, cô ngẫu nhiên kể với Hàn Duệ về nguyện vọng của mình, chỉ nhận được ánh mắt khinh bỉ của anh kèm theo lời nói ác độc: “rõ ràng tác giả tiểu thuyết là Nguyễn Ân mà vì sao em còn mơ mộng hơn cả cô ấy thế? Em cho rằng mình là trẻ con đấy hả Hòa Tuyết?”.

Lúc ấy, cô đã tức giận đến mức suýt hộc máu.

không ngờ, anh thật sự để tâm những điều mình nói.

Ngẫm nghĩ một hồi, Hòa Tuyết ôm chiếc hộp đi ra phía cửa. Nguyễn Ân biết Hòa Tuyết vội vàng đi tìm ai nên chỉ đứng phía sau dặn dò cô ấy đừng hấp tấp kẻo vấp ngã. Tiễn Hòa Tuyết ra ngoài đường lớn, may mà hôm nay là ngày lễ nên bắt taxi khá dễ, Hòa Tuyết ngồi vào xe, vẫy tay chào Nguyễn Ân, sau đó chiếc xe lao đi.

Ngày đông tĩnh mịch thế này, liệu còn có ai tĩnh mịch hơn?

một chiếc xe chậm rãi lăn bánh về phía Nguyễn Ân rồi dừng lại trước mặt cô. Nguyễn Ân đứng lại, xuất hiện trong mắt của cô là Cố Nhậm.

Anh không thay đổi gì, nếu như có thì chính là đã gầy đi một chút. Sau khi quay về Đài Bắc, Nguyễn Ân không dám gọi điện cho Cố Nhậm mà chỉ thỉnh thoảng gửi thư điện tử hỏi thăm anh. Bởi vì, cô không có dũng khí đối mặt với người đàn ông hết mực quan tâm và yêu thương cô này, nhất là khi cô chẳng thể cho đối phương được bất kỳ sự báo đáp nào.

Nên nói gì bây giờ? đã lâu không gặp ư? Nguyễn Ân còn đang lúng túng thì Cố Nhậm đã lên tiếng trước.

“Giáng sinh vui vẻ!”

Nguyễn Ân bèn thuận theo anh: “Giáng sinh vui vẻ!”.

“Tây Lương đâu?”

“Anh ấy đi công tác.”

“Ừm.”

Còn gì nữa? Có thì nói tiếp cái gì đây?

Trầm mặc rất lâu, Nguyễn Ân gần như sắp ngạt thở, Cố Nhậm mới mở miệng: “Anh chỉ tiện đường tới thăm em và Tây Lương, không cần khó xử như thế!”.

Nguyễn Ân thở phào một hơi, ngẩng đầu lên, thấy người đối diện cũng đang nhìn chằm chằm mình. cô tự hỏi không biết có nên mời anh vào nhà ngồi hay không. Cố Nhậm nhìn ra sự do dự của cô, bèn lên tiếng giải vây trước: “Anh còn có chút việc, gặp lại sau nhé!”.

Nguyễn Ân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Vẫy tay chào tạm biệt, Cố Nhậm lên xe, nhưng bỗng nhiên thân thể gập xuống. Nguyễn Ân hốt hoảng, thấy anh một tay chống lên mui xe, một tay ôm bụng, vẻ mặt rất xấu, cô đi lên đỡ anh.

“không khỏe à?”

Cố Nhậm không đáp, tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ, rất lâu anh mới thì thầm một câu: “Nguyễn Nguyễn, anh có thể ôm em một lúc được không?”.

Nghe vậy, Nguyễn Ân vội vàng buông tay ra, kinh ngạc nhìn anh.

Dù không nghe được câu trả lời chính thức, nhưng Cố Nhậm biết biểu hiện của cô chính là sự từ chối. Anh gượng cười, giọng nỉ non: “Chẳng lẽ một người sắp chết cầu xin một món quà trong ngày Giáng sinh, cũng xa xỉ như vậy ư?:.

Chẳng lẽ một người sắp chết cầu xin một món quà trong ngày Giáng sinh, cũng xa xỉ như vậy ư?

Nghi ngờ tai mình nghe nhầm, Nguyễn Ân lại bám lấy ống tay áo người đàn ông đối diện, kinh ngạc nhìn anh ta.

“Anh biết anh vừa nói gì không?”

Càng về đêm trời càng lạnh, Nguyễn Ân mặc chiếc áo len mỏng, cơ thể co rúm lại, nhưng cô mặc kệ mọi thứ, tiếp tục truy hỏi người trước mặt.

“nói đi!”

Xem vẻ lo lắng trên mặt cô, Cố Nhậm buông bàn tay đang giữ trên bụng, nở nụ cười: “Biết ngay mà, em vẫn dễ lừa như thế!”.

Thoáng cái sững người, lúc định thần trở lại, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Ân chính là muốn mở miệng mắng Cố Nhậm, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị anh cắt ngang: “không đùa em nữa, anh đang bận, gặp lại sau”.

Nguyễn Ân hít sâu một hơi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy có gì đó không thích hợp. cô giữ lấy Cố Nhậm đang định lên xe, ánh mắt sắc bén chưa từng thấy, dường như muốn nhìn kỹ xem độ tin tưởng trong lời nói của đối phương cao đến đâu. Cố Nhậm nhướng mày theo thói quen, hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Nguyễn Ân đưa ra kết luận, quên hẳn cách xưng hô giữa hai anh em: “Cố Nhậm mà em biết, sẽ không nói dối em”.

Cố Nhậm mà em biết, sẽ không nói dối em.

Sắc mặt Cố Nhậm dần dần trầm xuống, chưa từng có ai nói với anh như vậy. Trong mắt người ngoài, anh là một kẻ tàn nhẫn, tuyệt tình bằng bất cứ giá nào để đạt được mục đích của bản thân. Vậy mà cô gái này lại nói với anh, cô tin tưởng anh.

Nguyễn Ân chợt nhận ra mình bị rơi vào một cái ôm xa lạ, cảm giác hoàn toàn không giống khi được Cố Tây Lương ôm, đúng hơn là chẳng có cảm giác gì cả, chỉ có mùi vải xông vào mũi. cô đã quên mất phải đẩy đối phương ra, hoặc là cô vẫn nhớ, nhưng không muốn rũ bỏ anh trong thời khắc anh cần cái ôm này nhất.

Người từng mang đến sự ấm áp cho bạn, bạn có nỡ lòng tàn nhẫn với anh ta không? Ít nhất thì Nguyễn Ân không làm được như vậy, thế nên để mặc Cố Nhậm ôm mình. cô cố gắng đè xuống cảm giác tội lỗi và không ngừng tự nhủ bản thân: chỉ là một cái ôm bạn bè mà thôi, không có gì hết.

Qua rất lâu, đôi tay của Cố Nhậm vẫn không có dấu hiệu buông lỏng, cuối cùng, anh thở dài một hơi.

“Anh không muốn để bất cứ ai biết.”

Nguyễn Ân ấp úng một lúc mới nói: “Được”, rồi lập tức nhớ đến phải hỏi: “Rốt cuộc là bị làm sao?”.

“Gan.”

“Phát hiện ra từ bao giờ? Bác sĩ nói thế nào?”

Người đàn ông nhẫn nại trả lời từng câu một.

“Sau khi em trở lại Đài Bắc không lâu. Bác sĩ còn nói thế nào nữa? Người ta đề nghị anh điều trị nhưng anh không thích bầu không khí ở bệnh viện, vì thế đợi xem thế nào đã, xong công việc đợt này sẽ suy nghĩ xem nên làm phẫu thuật hay không?”

Nghe giọng điệu thản nhiên ấy của Cố Nhậm, Nguyễn Ân có phần bực bội: “Sao em cảm thấy anh hờ hững với sức khỏe của mình thế?”.

Cố Nhậm nhếch môi: “Em đang lo cho anh à?”.

không hề do dự, Nguyễn Ân lập tức thốt ra: “Đúng, em lo cho anh. Cho dù thế nào em vẫn luôn coi anh là người nhà, kể cả trước khi đến Mỹ và sau khi em quay lại đây”.

“Nhưng mà Nguyễn Nguyễn, một mình nằm trong bệnh viện, nghe tiếng kim đồng hồ nhích từng giây một, lo lắng thời gian của mình còn lại bao nhiêu, cái cảm giác ấy, anh cực kỳ căm ghét. Em biết rõ là anh không thích làm một kẻ yếu đuối.”

Sau đó, không ai lên tiếng.

Trời lại thêm lạnh. một chiếc taxi lướt qua bên cạnh, mấy thanh niên đi chơi Giáng sinh ngồi trong xe thò đầu ra ngoài vẫy tay về phía hai người, huýt sáo. Xe chạy khá xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của họ.

“không đâu, ít nhất còn có em. Em sẽ ở bên cạnh anh.”

Giống như trước kia anh chăm sóc em. Anh coi đó là sự quan tâm cũng được, là báo đáp cũng được. Cố Nhậm, dù thế nào em cũng không để anh cô độc một mình trong bệnh viện lạnh lẻo mà chờ tuyên án.

Ánh đèn neon trên đường phố mờ ảo, trước cửa mỗi nhà đều treo đèn nháy lấp lánh, những đứa trẻ nghịch ngợm nắm tay bố mẹ cùng cầu nguyện. Cách đó không xa, nơi ngã tư đường, một chiếc Bentley trắng đã dừng lại chẳng rõ bao lâu.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn chằm chằm về phía dưới ngọn đèn đường, nơi có một đôi nam nữ đang ôm nhau.

Cố Tây Lương vẫn giữ nguyên tay trái trên vô lăng, ngón tay vô thức chạm lên mặt đồng hồ lạnh băng, giống như đang mãi suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, anh ném chiếc hộp gấm mà mình ngắm nghía rất lâu trở lại thùng các tông ở ghế sau. Trong hộp là hai chiếc nhẫn đôi hiệu Cartier được đặt làm riêng, mặt trong khắc rõ tên hai người: C-TL, C-N Ân. Kiểu dáng hai chiếc nhẫn khá đơn giản, nửa vòng không có hoa văn được đính những viên kim cương nhỏ, chiếc của nữ có ba viên, chiếc của nam có một viên, nếu đặt canh nhau sẽ là: 1, 3.

một, đời[1].

[1] Trong tiếng Trung, cách phát âm số “3” gần giống cách phát âm chữ “đời”.

Làm việc xong, vội vàng về nhà, chính là vì người phụ nữ độc nhất vô nhị trong cuộc đời kia.

Ừm, độc nhất vô nhị.

Khởi động xe, ngoặt tay lái, bóng hai người kia dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của Cố Tây Lương. Xe gào thét chạy về hướng khách sạn Quân Duyệt. Có lẽ, lúc này anh không nên xuất hiện.

Hôm sau, Nguyễn Ân đưa Cố Nhậm đến bệnh viện, bác sĩ đề nghị nên nằm viện theo dõi, nếu không có thời gian thì ít nhất mỗi tuần phải đến viện tiêm kháng thể một lần, sau đó đợi thời điểm thích hợp sẽ tiến hành phẫu thuật. Mấy thứ liên quan đến y học này, Nguyễn âm không hiểu lắm, chỉ có thể đờ ra nhìn tấm phim đen sì. Quên không sạc điện thoại, cô đành tháo pin ra dùng sạc đa năng nạp chừng nửa tiếng, sai khi ngồi chờ Cố Nhậm tiêm kháng thể xong, khởi động máy liền nhận được điện thoại của Cố Tây Lương.

“Em đang ở đâu?”

Liếc nhìn người bên cạnh, Nguyễn Ân chợt thấy chột dạ. Nhưng cô nghĩ mình không làm việc gì xấu, tình cảm đối với Cố Nhậm hoàn toàn trong sáng. Chủ yếu là, cô không rõ giúp Cố Nhậm giấu giếm chuyện này là đúng hay sai, dẫu sao nghĩ theo chiều hướng xấu nhất thì chẳng có bí mật nào giữ kín mãi được cả. Nhưng đã đồng ý với Cố Nhậm rồi nên cô không thể nói, không thể.

Cố gắng gạt bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng, Nguyễn Ân bình tĩnh thăm dò: “Anh về rồi à?”.

“Vừa mới về.”

Nếu như có thể, cô rất muốn lao vào vòng tay anh ngay lập tức và nói: “một ngày không gặp như xa cách ngàn thu”. Nhưng hiện tại, cô thật sự cười không nỗi, thậm chí trả lời cũng lúng ta lúng túng.

“À, em… tâm trạng Hòa Tuyết không tốt nên em đi chơi cùng cô ấy, em về ngay đây.”

Vài giây im lặng, chỉ vài giây ngắn ngủi đến mức Nguyễn Ân không kịp nhận ra có điều gì đó không bình thường.

“Ừ, anh ở nhà đợi em.”

Cúp máy, Nguyễn Ân thở hắt ra một hơi. Cố Nhậm nhìn cô: “Tây Lương về rồi à?”.

“Ừm.”

“đi thôi, anh đưa em về.”

“không cần đâu, em bắt xe về được rồi, anh vừa tiêm xong cần nghỉ ngơi.”

Đúng là cô lo lắng cho anh, nhưng quan trọng hơn cô sợ Cố Tây Lương phát hiện ra mình nói dối.

Cố Nhậm hiểu ý cô, không gượng ép nữa, nhưng nhất định phải đưa cô ra ngoài bắt taxi mới yên tâm.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Nguyễn Ân, Cố Tây Lương đứng rất lâu trước cửa sổ lớn, cốc nước ấm trong tay đã đổi đi đổi lại rất nhiều lần, cuối cùng anh đưa lên miệng nhấp một ngụm. Điện thoại bàn trong phòng ngủ vang lên lời nhắn của Hòa Tuyết.

“Tớ tạm thời đi xa một thời gian, đừng lo lắng, không cần tìm tớ.”

Mặc dù anh không biết nguyên nhân, Hòa Tuyết cũng không giải thích, nhưng anh nghĩ Nguyễn Ân sẽ không hỏi lý do. Có lẽ Hòa Tuyết lại có chuyện với Hàn Duệ? Lần trước cô ấy cũng bỏ đi như vậy rồi tự mình quay về, khả năng chịu cô độc của Hòa Tuyết tốt hơn Nguyễn Ân rất nhiều.

Nguyễn Ân vừa mới vào cửa, thay dép xong thì Cố Tây Lương từ trên gác đi xuống. cô bỗng thấy lúng túng, đứng yên không dám tới gần anh. Cố Tây Lương tươi cười nhìn cô, lên tiếng trước: “đi dạo phố không thu được chiến lợi phẩm gì à?”.

Nguyễn Ân chìa hai tay ra: “Em đi cùng thôi, không mua gì hết…”.

Cố Tây Lương có phần đăm chiêu, anh gật đầu nói: “trên đường về thấy một nhà hàng Tứ Xuyên mới mở, muốn đi ăn thử không?”.

Tâm trạng rối rắm của Nguyễn Ân bị một câu nói của Cố Tây Lương quét sạch, cô cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều, vì thế lúc này lấy hành động thay ý nghĩ, tiến lên trước mỉm cười bám lấy cánh tay anh: “Có!”.

Nhà hàng món cay này không quá sang trọng, có thể nói thuộc hạng phổ thông, nhưng mùi vị rất đúng kiểu Tứ Xuyên. Ngay miếng đầu tiên cô đã thích món cá viên cay kia, suốt bữa ăn cô rất ít khi gắp món khác. cô luôn là như thế, một khi đã yêu thích thứ gì thì sẽ một mực muốn có thứ đó. Điểm này đã bị Cố Tây Lương nhìn ra từ rất lâu, vì thế anh mới ôm tự tin cực lớn đến Mỹ kéo cô trở về. Bởi vì anh biết rõ, Nguyễn Ân luôn là một cô gái hoài niệm quá khứ. Thấy đôi môi cô đỏ mọng lên vì cay, Cố Tây Lương cũng không ngăn cô lại, chỉ đưa cốc nước cho cô.

Sau đó, đương nhiên là một đêm triền miên.

Mãi đến tận nửa đêm, hai người mới mệt nhoài chìm vào giấc ngủ. Cố Tây Lương ôm lấy cơ thể cô, hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô, ngứa ngáy.

“Nguyễn Ân, em biết không, cả đời này anh hận nhất là bị người khác lừa dối, cho dù là nguyên nhân gì đi nữa, cho dù là một lời nói dối thiện ý đi nữa cũng không được.”



“Nhưng vì người đó là em, nên anh tình nguyện nhượng bộ.”



“Ba lần, chỉ ba lần. Anh có thể làm một thằng ngu, dù em có gạt anh kinh khủng đến thế nào, thì ba lần ấy, anh đều sẽ tha thứ cho em.”

Lúc ấy thật sự đã quá mệt, Nguyễn Ân mơ hồ nghe người bên cạnh thì thầm gì đó nhưng không còn sức đâu mà hiểu, chỉ ậm ừ “ừm” một tiếng thay cho câu trả lời.

Nhiệt độ trong phòng đã đủ ấm, nhưng cánh tay nhỏ bé của Nguyễn Ân vừa lộ ra khỏi chăn đã run lên, vội vàng rụt vào. Cố Tây Lương kéo chăn kín lại, vòng tay ôm cô siết chặt thêm.

Sợ lạnh như thế sao? Ngốc!

Khoảng khắc ấy, Cố Tây Lương đột nhiên tin tưởng, hóa ra trên đời này thật sự có một người như thế, một người khiến ta không nỡ lòng đối xử không tốt với cô ấy.
Bình Luận (0)
Comment