Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 47




Editor: Lầu trên có XB

Beta: Cá


"Đoạn Từ, alo? Alo?"


Điện thoại bị treo, Lâm Dữ bật dậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách kéo Cửu cha đi.


Cậu trở lại chỗ ngồi, thần kinh căng như dây, chỉ lo Đoạn Từ bỗng xuất hiện.


Lúc này, trong group lớp đã nổ tung.


Từ Nguyên Gia: Đờ mờ, đây là anh trai của ai? Sao lại bá như vậy?


Đào Hoành Dật: Sao vậy? Hình như là phụ huynh của Lâm Dữ.


Trần Thần: Đó là cha của Lâm Dữ.


Từ Nguyên Gia lấy điện thoại chụp ảnh, Chung Trung trả lại chìa khóa xe cho Phượng Cửu.


Từ Nguyên Gia: Hình như là đưa chìa khóa xe...


Trần Thần: ???


Đào Hoành Dật: ???


Lục Vưu: ???


Từ Nguyên Gia: Có vẻ là chiếc xe ở bên ngoài kia...


Tiếp theo là một loạt tin nhắn đờ mờ, có mấy bạn học còn không cẩn thận hô lên.


Trần Thần quay người, nhìn chằm chằm Lâm Dữ hỏi: "Chiếc xe bên ngoài kia là của cha cậu à?"


Lâm Dữ đưa mắt về phía ngoài cửa sổ, Cửu cha thích nhất là màu đỏ.


"Có lẽ vậy, tôi cũng không rõ cho lắm."


Trần Thần tiếp tục hỏi: "Cậu không vào xem tin nhắn trong nhóm lớp sao?"


"Không," Lâm Dữ lắc đầu, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem, "Sao thế?"


Lục Vưu lại gần nói: "Cha cậu hình như đang tặng xe cho Chung lão sư."


Lâm Dữ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Không thể đưa xe sao?"


"Vậy để tôi nói với Cửu cha một tiếng."


Trần Thần khó có thể tin, người bình thường sao có thể tặng xe!


"Cậu không phải được sinh ra trong gia đình nghèo khó sao?!"


Lâm Dữ nghe thấy ngữ khí Trần Thần, sinh ra trong gia đình nghèo khó thì phụ huynh không thể tặng xe à.


Cậu chậm rãi nói: "Cũng không tính là nghèo khó."


"Có lẽ là gia cảnh khá giả chăng?"


Khá giả cũng không tặng nổi xe a!


Trần Thần mở to hai mắt: "Tiểu Lâm ơi, cậu thật sự từ trong núi tới sao?"


Lâm Dữ kịp phản ứng, nhân loại hình như đều nghĩ sống trong núi thì hoàn cảnh phải rất bần cùng nhỉ.


Cậu bổ sung: "Ngọn núi đó ... thuộc về nhà của chúng tôi."


Trần Thần lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy cha cậu thật sự là trưởng thôn ư?"


"Đúng rồi," Lâm Dữ khẳng định gật đầu, suy nghĩ một chút, còn nói, "Thế nhưng Cửu cha vẫn thường ra ngoài làm nhiệm vụ."


Cứu vớt thế giới gì đấy.


Trần Thần sửng sốt, trưởng thôn e rằng không phải là công việc chính.


Trần Thần ngơ ngác mà cúi đầu, nhìn cánh tay tinh tế trắng mịn của Lâm Dữ:


"Cho nên cậu nói giúp mẹ làm việc nhà nông là chỉ ở nhà trồng hoa? Và các loại thảo dược?"


Lâm Dữ chậm rãi nói: "Không phải ở nhà, là ở trên núi."


"Thuận tiện đi tuần núi luôn."


Trần Thần sâu xa nói: "Là tôi quá ngây thơ rồi."


Thì ra con cái của người giàu không nhất thiết phải cao, khỏe hay mập mạp.


Cũng có thể là một người hơi lùn trông giống như bị suy dinh dưỡng.


Giải thích xong, Lâm Dữ mới phát hiện ra khoảng thời gian này các bạn học đã hiểu lầm mình nhiều thứ.


Cậu bỗng nhiên ngộ ra, chẳng trách Chung lão sư vẫn luôn bảo cậu đăng ký nhận lấy trợ cấp cho người nghèo khó.


Lục Vưu trầm mặc, người trước kia ngồi cùng bàn với mình, vốn không phải là tiểu đáng thương không được ăn cơm.


Mà rõ ràng là một tiểu thiếu gia tay không dính khói bụi trần gian nha!


Điện thoại rung lên hai lần, gọi hồn Trần Thần về.


Vừa cúi đầu vừa nhìn, trong nhóm đã có người đem giá của chiếc xe kia báo lên nhóm chat.


Cậu chàng bị kia bảy chữ số kia kích thích, đấm ngực dậm chân nói:


"Lâm Tiểu Dữ! Còn nói sẽ cùng trở thành phú thương một đời, vậy mà cư nhiên lại dối tôi làm phú nhị đại."


"Chúng ta không thích hợp làm bạn bè!"


Trần Thần tức giận quay người, tiến đến bên lão mẹ mình thì thầm bên tai hỏi:


"Mẹ, cha con sẽ không phải là lão tổng của công ty lớn chứ?"


Mẹ Trần Thần khịt mũi: "Con uống rượu à?"


Lâm Dữ mờ mịt nhìn Lục Vưu.


Lục Vưu đỡ trán: "Đúng là Lâm Dữ chưa từng nói mình nhà nghèo."


Đều tại chúng ta bổ não quá nhiều.


Chung Trung bị hành động chi quà mạnh tay của Phượng Cửu làm chấn động, kim đồng hồ đã điểm tới giờ họp phụ huynh.


"Đầu tiên cảm ơn các vị phụ huynh đã dành thời gian đến trường học..."


Phượng Cửu bị cự tuyệt quà nghiêm mặt trở về, nhìn thấy ghế bên cạnh trống không, cau mày hỏi:


"Con kêu tên cùng bàn đừng tới à?"


Lâm Dữ mắt tối sầm lại, Cửu cha cũng sẽ không vô duyên vô cớ để ý một kẻ loài người.


Nhất định đã biết được Đoạn Từ chính là cơ duyên của cậu.


"Cửu cha, cha có phải là —— "


Giọng nói đột nhiên truyền đến, dư quang thoáng thấy có người trên đường đến ngoài cửa sổ, mí mắt Lâm Dữ bắt đầu nhảy loạn.


Cậu vội vàng nói với Phượng Cửu: "Có khả năng cậu ấy nhớ lầm thời gian, để con đi gọi điện thoại hỏi thúc thúc."


Nói xong, bất chấp tất cả, Lâm Dữ liền từ cửa sau chạy ra ngoài.


Cậu trực tiếp đến chỗ người kia, từ trên sân cỏ chạy tới, kéo Đoạn Từ:


"Không phải đã kêu cậu đừng tới sao?!"


Đoạn Từ rũ mắt xuống, không dấu vết đánh giá Lâm Dữ.


Xác nhận cậu không bị cha nuôi đánh, mới thở phào, trêu nói:


"Cha cậu chẳng lẽ lại có thể động thủ với tôi sao?"


"Nghiêm trọng hơn nữa kìa!" Lâm Dữ thở phì phò kéo Đoạn Từ ra công trước trường học, "Mấy ngày nay cậu đừng liên hệ tôi nữa, tốt nhất cách càng xa càng tốt."


"Ầm ầm ầm —— "


Đoạn Từ ngước mắt lên, trời quang mây tạnh.


Hắn dừng bước lại, nghiêm túc nói:


"Bé con, tôi có thể giúp cậu giải trừ quan hệ nhận nuôi."


Lâm Dữ ngẩn ra: "Hở?"


Đoạn Từ mím môi nói: "Tôi sẽ sắp xếp luật sư thương lượng với cha cậu, cậu không cần quá lo lắng."


"Ông ta không làm tròn trách nhiệm chăm sóc nuôi nấng nên giải trừ quan hệ nhận nuôi cũng không khó."


"Không phải, cậu hiểu lầm rồi," Lâm Dữ sốt ruột, hoảng loạn giải thích, "Cửu cha đối với tôi rất tốt, nhà chúng tôi cũng không nghèo."


"Ầm ầm ầm —— "


Một tia sét tím đánh vào thân cây Thường Thanh bên cạnh bọn họ, cây Thường Thanh lung lay hai lần rồi chậm rãi đổ xuống.


Lâm Dữ vội vã kéo Đoạn Từ ra, mặt biến sắc.


Mấy con sâu bị sét đánh cháy khét nhúc nhích trên đất, trong đó có một con còn đang xê dịch thân về chỗ giày của Lâm Dữ.


Lâm Dữ sợ đến nhảy lên người Đoạn Từ, ôm chặt hắn không dám buông tay.


Trong phòng học, mặt Phượng Cửu trầm mặt xuống, tông cửa đi ra.


Đoạn Từ còn chưa ôm được một giây đồng hồ, cánh tay liền đau xót, bé con bị người lôi đi.


Hắn nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một tên Smart, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Lâm Dữ nói:


"Đây là cha tôi!"


Lâm Dữ kéo Phượng Cửu đến một bên cạnh, cầu khẩn nói: "Cửu cha, con có thể tự xử lý chuyện này được."


"Cha đừng giết cậu ấy."


Phượng Cửu dừng một chút, mâu mắt vàng mang theo một tia nghi hoặc:


"Giết tên nhóc này?"


Phượng Cửu nói: "Nó không phải là cơ duyên của con à?"


Cũng không đến nỗi phải lấy mạng tên nhóc đó, chỉ là muốn giáo huấn nó một chút thôi.


"Cha đã biết," Lâm Dữ nắm chặt lấy tay Cửu cha, hạ thấp giọng nói, "Con ăn cơ duyên sẽ lớn lên."


Phượng Cửu trầm mặc, y không hề nghĩ tới nhãi con lại suy nghĩ như thế.


Tuy rằng nói theo một nghĩa nào đó, đúng thật cũng là "ăn".


Lâm Dữ tiếp tục khuyên nhủ: "Kỳ thực không cần phải tới mức giết cậu ấy, có máu là đủ rồi."


"Thầy/cô giáo nói, nếu hút máu đúng cách còn có thể giúp cậu ấy kích thích tạo máu, tăng chuyển hóa tế bào và tăng khả năng miễn dịch."


"Nói cho cùng cũng miễn cưỡng xem như là tích được công đức."


Phượng Cửu mặt không cảm xúc, thầm nghĩ hóa ra là máu cũng có thể làm nhãi con nhà mình lớn lên.


"Cửu cha."


Phượng Cửu sờ đầu nhãi con, ngữ khí vui mừng:


"Con có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt."


"Cha vốn đang sợ con không tiếp thụ được chuyện này."


Y liếc mắt nhìn Đoạn Từ cách đó không xa, chậm rãi mở miệng:


"Con nói không sai, chúng ta nên tuân theo các nguyên tắc phát triển bền vững."


"Như vậy đi, cha mời nó đi uống cà phê bồi bổ thân thể nhé."


Lâm Dữ thở phào nhẹ nhõm, cậu đã chuẩn bị kỹ càng để triệu hoán Bạch ba.


May mà Cửu cha đã nghĩ thông suốt.


Một chiếc xe màu đen lái tới gần, dừng lại ven đường.


Quý Phong vội vàng nhảy xuống xe, chạy chậm đến bên cạnh Phượng Cửu.


"Cửu đội trưởng, vừa nãy bên trong cục nói đo thấy có sóng linh khí."


Phượng Cửu không có trả lời chuyện này, chuyển chủ đề nói:


"Cậu tới thật đúng lúc, ta đang định mời tên nhóc kia cùng đi uống cà phê."


"Cậu chở tên nhóc đó, bảo bối ngồi xe của ta."


Quý Phong đánh giá Đoạn Từ từ trên xuống dưới, thấy hắn không bị thương chút nào, miếng cũng không bị bầm đen.


Mắt Quý Phong lóe lên vẻ thất vọng:


"Đoạn Từ, lên xe."


Đoạn Từ nhạy bén nhận ra hình như mình đã hiểu lầm chuyện gì rồi.


Bé con và cha nuôi của cậu thoạt nhìn rất thân thiết.


Thái độ Quý ca thì quá mức tôn kính.


Hơn nữa quần áo của cha nuôi cậu, đồng hồ đeo tay, kính râm... Những thứ đó gộp lại đã có thể có thể mua được nhiều căn nhà ở những thành phố này rồi.


Sau khi lên xe, Đoạn Từ mở điện thoại xem hồ sơ của bé con.


Cha: Phượng Cửu


Đơn vị làm việc và chức vụ: thôn Phong Danh, trưởng thôn


Hắn rũ mắt xuống, tìm hai chữ Phong Danh.


Tất cả thông tin xuất hiện toàn cách xa cả ngàn dặm, quảng cáo lộn xộn.


Như thể vốn chẳng tồn tại nơi này.


"Tách tách tách —— "


Quý Phong nhận điện thoại, giọng Quý Hoằng oang oang ở trong xe vang vọng.


"Anh, anh rời giường chưa thế?"


Quý Phong hỏi: "Có chuyện gì?"


"Vừa nãy ở trong trường học em có gặp phải cha của Lâm Dữ và cậu ấy," Quý Hoằng kìm lại một lúc rồi phá lên cười, "Thật con mẹ nó cười chết em mà, lúc đầu nhìn còn tưởng rằng là một tên Smart đấy."


"Lớn lên lại thật đẹp trai, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đeo kính áp tròng."


"Đúng rồi, ông ấy còn nói tiền thưởng cuối năm của anh không còn nữa."


"Ha ha ha ha ha, cười chết em mất, ha ha ha ha."

Bình Luận (0)
Comment