Hán đế năm thứ mười.
Thành Trường An xây lên chưa đầy năm năm trông hết sức hiu quạnh, rõ ràng là đô thành mới của một đế quốc hoàn toàn mới, vậy mà chẳng có chút mới mẻ nào. Dưới mây đen dày đặc, dân cư mới tinh cũng lộ ra vẻ cũ kỹ.
Trường An lúc này chưa xây dựng tường thành, cung Trường Lạc và cung Vị Ương chẳng mấy xa hoa bị vây quanh quần thể kiến trúc thấp lè tè trắng xám, một chiếm cứ đông nam, một chiếm cứ tây nam. Quần thể kiến trúc thấp bé bất quy tắc từ quanh chúng trải đi bốn phía, lác đác vài cây dâu khô héo che mất tầm nhìn, con đường đất mấp mô chẳng mấy người qua lại.
Cung Trường Lạc xây dựng ở góc tây nam Trường An nơi địa thế khá thấp, nối liền với cung Vị Ương, chiếm cứ sáu thành đất đai Trường An. Có điều đem so với cung A Phòng ngày xưa mà nói, cung Vị Ương hiển nhiên chưa đáng nói. Tường màu xám, cả tòa cung điện chẳng có mấy màu sắc tươi đẹp, dù là màu đỏ tươi mà hoàng đế thích nhất cũng có rất ít.
Trong cung và ngoài cung chẳng có gì khác nhau, đều một màu thê lương, ảm đạm. Thi thoảng nhìn thấy mấy tên hoạn quan cúi đầu bước ngắn đi xuyên qua, bọn họ chẳng có giao lưu gì, đi đường không phát ra âm thanh, sự tĩnh mịch khác thường khiến người ta sởn gai ốc.
"Công tử! Công tử!"
Tiếng huyên náo thình lình phá vỡ yên tĩnh, một đứa bé từ Tiêu Phòng Điện lao ra, Tiêu Phòng Điện là kiến trúc màu sắc nhất của Trường Lạc cung, tường cung được bột hạt tiêu và bùn trét lên, có sắc ấm khác biệt, đồng thời tỏa hương thơm.
Đứa bé đó tuổi còn nhỏ lắm, nếu không chú ý chưa chắc nhìn thấy thứ nhỏ bé vóc dáng như bằng với mặt đất của nó. Nhưng theo sau nó là sáu hoạn quan trẻ, đám người này không dám chạy, cũng không dám gọi to, ai nấy mặt mày ủ ê méo mó nhìn thứ bé xíu kia, chỉ có thể theo sau nó.
Thứ bé xíu chân ngắn đó lại không chậm, cứ thế chạy ra khỏi Tiêu Phòng Điện, chạy về Trường Tín Điện ở mé tây.
Mấy hoạn quan chỉ thấy hơi lạnh dâng lên đầu, vị cầm đầu càng khiếp đảm gọi:" Công tử! Không thể xông bừa vào Trường Tín Điện!"
Đứa bé bấy giờ mới dừng bước, nó sớm mệt tới thở hồng hộc, vịn vào vách tường bên cạnh, làm ầm lên:" Không vào cũng được, nhưng có một việc phải theo ý ta."
"Công tử, chuyện đọc sách của người do điện hạ quyết, bọn nô tài không dám trái."
Đứa bé này tên là Lưu Trường, nhi tử thứ bảy của Lưu Bang, đồng thời nó còn có một bí mật không ai biết, trong thân thể của nó ẩn chứa một linh hồn tới từ tương lai. Bản thân Lưu Trường cũng không biết mình làm sao đến thế giới này, chiếm cứ thân thể này.
Là một kỹ sư, đại bộ phận thời gian Lưu Thường đều ở trong văn phòng và nhà máy, hiểu biết về xuyên việt giới hạn ở phong truyền hình, hiểu biết về lịch sử rất hữu hạn.
Nói là xuyên việt, nhưng Lưu Trường càng thấy giống như hai linh hồn hòa nhập với nhau, ký ức của Lưu Thường chiếm ưu thế, mà tính cách thì Lưu Trường lặng lẽ ảnh hưởng tới y. Lần đầu tiên Lưu Trường phát hiện mình bị ảnh hưởng là khi nó bị đánh tới khóc inh ỏi, dù sao một người trưởng thành dù thế nào cũng không thể vì bị đánh mà gào khóc đúng không?
Vì sao lại bị đánh? Bản thân Lưu Trường cũng không nhớ nguyên nhân cụ thể là gì. Một ngày, nó đột nhiên ý thức được phụ thân cao lớn đứng trước mặt là Lưu Bang, tuy không hiểu lịch sử, nhưng Hán Cao Tổ Lưu Bang thì vẫn biết, vì thế nó thét lên "Hán cao tổ."
Cũng không biết vì sao Lưu Bang vừa rồi còn hiền hòa, sau khi nghe câu đó thì nghiến răng cởi hài ra đánh cho nó một trận.
Về sau mẫu hậu nới với nó, phụ thân con còn chưa chết, không cần nghĩ tới thụy hiệu quá sớm, có điều con lấy thụy hiệu này không tệ.
Lưu Thường bất tri bất giác biến thành Lưu Trường, tình cảm của mẫu thân, kinh bỉ của đám huynh đệ và sợ hãi với phụ thân được nó kế thừa hoàn toàn. Còn điều quan trọng nhất, nó căm ghét đọc sách.
Có lẽ không phải do bị Lưu Trường ảnh hưởng, kiếp trước Lưu Thường đã chẳng ưa gì nội dung khoa xã hội. Ở thế giới này, vì nó thể hiện quá sớm sự thông tuệ của mình, có thiên phú ở mặt số học, bởi thế Lưu Bang mừng rỡ kiếm mấy học giả tới dạy nó.
Ồ, những học giả đó đều dạy tư tưởng, có Đạo gia, có Pháp gia, cũng có Nho gia. Lưu Bang sau khi lên làm hoàng đế vẫn còn thói lưu manh khi lăn lộn ở tầng đáy xã hội, có người nói là ông ta không thích Nho học, thực tế ông ta chẳng thích học phái nào hết.
Ông ta chỉ thích học phải có thể lấy ra dùng.
Đối với Lưu Trường mà nói đó là sự dày vò kinh khủng, nó căn bản không hiểu những tư tưởng cao thâm ấy, cũng chẳng có hứng thú học. Trong bách gia chư tử, nó chỉ hứng thú với Mặc gia, nhưng Mặc gia ở thời kỳ này đã đi xuống rồi, từ học thuyết danh tiếng đương thời đã bị rơi vào tầng chót xã hội, đi tới diệt vong.
Tinh thần khoa học của Mặc gia đã không còn tồn tại, thay vào đó là tinh thần hiệp nghĩa, chúng là phong thái du hiệp. Các quý tộc lão gia không cho rằng Mặc gia là một môn học vấn nữa, tôn thờ Mặc gia chỉ có những du hiệp thôi.
Vì thế thời gian qua Lưu Trường luôn nghĩ cách trốn học, chẳng những khó mà còn chẳng có tác dụng gì.
Lưu Trường và đám hoạn quan bắt đầu giằng co, sau khi phát hiện đám hoạn quan nhất quyết muốn bắt mình về đi học, nó nắm lấy đai lưng, hung dữ la hét:" Các ngươi mà còn dám bắt ta, ta sẽ đái vào cung Trường Tín, ai hỏi tới ta sẽ nói là các ngươi làm."
Mấy tên hoạn quan mắt tối sầm, bọn họ thậm chí không biết ứng phó với uy hiếp tới từ công tử thế nào.
Hai bên cứ tiếp tục đối đầu như thế, Lưu Trường hết cách buông đai lưng ra, nói: "Ta không làm khó các ngươi, các ngươi cũng đừng nghĩ tới bắt ta, các ngươi về nói với mẫu hậu là không nhìn thấy ta, được không?"
Mấy hoạn quan nhìn nhau, trong số tất cả các công tử, vị công tử trẻ này làm người ta đau đầu nhất, nó hoàn toàn không giống mấy huynh trưởng, người nào người nấy phong thái nhân nghĩa, quân tử khiêm nhường. Nhưng tới chỗ nó, liền thành hỗn thế ma vương vô pháp vô thiên.
Nó thông minh từ nhỏ, chưa tròn một tuổi đã biết nói làm người trong cung đều vô cùng kinh ngạc, tới hai tuổi thậm chí còn đọc sách biết chữ. Hoàng đế tất nhiên mừng vô cùng, nóng lòng bồi dưỡng vị hoàng tử thông tuệ này.
Ai ngờ vị hoàng tử này theo mấy vị đại gia học kinh sách chưa tới hai tháng đã không chịu nổi, nghĩ đủ loại biện pháp trốn học, sống chết không chịu đọc sách nữa.
Vì không phải đọc sách mà vị hoàng tử này giả bệnh, giả ngốc, giả ngủ, giả chết ... Về sau các loại đóng giả không có tác dụng. Nó trực tiếp xòe bài, tóm râu, nhổ nước bọt vào mặt các vị đại gia, chỉ thiếu điều đái vào mũ bọn họ nữa thôi.