Thấy Tiêu Hà bình thường chẳng bao giờ nịnh bợ mình không ngờ lại đi nịnh nhi tử mình, trong lòng Lưu Bang không biết vui cỡ nào
Ông ta vui vẻ giữ Tiêu Hà lại ăn cơm rồi vội vàng tới Tiêu Phòng Điện
Khi ông ta xông vào Tiêu Phòng Điện thì Lữ hậu đang giơ cao gậy gỗ, Lưu Trường chổng mông, ông ta vội vàng che cho Lưu Trường, hỏi:" Hoàng hậu vì sao lại đánh nó?""Tự ý quyết định, to gan lớn mật, phải phạt!" Lữ hậu lạnh lùng nói:Lưu Bang lại đỡ Lưu Trường lên, thân mật vỗ vỗ cái mặt nó, nghiêm túc nói với Lữ hậu:" Trẫm có đứa con yên được thiên hạ, không nên bị phạt
"Lữ hậu có chút kinh ngạc nhìn ông ta nhưng không nói gì cả
"Trẫm suy đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ ra một cách, năm xương Đế Nghiêu Đào Đường thị phong Huân làm Vương, lấy Thái Nguyên làm đô thành, sau đó có nước Đường
Trẫm chuẩn bị phong Trường làm Đường vương, nàng thấy sao?""Bệ hạ có ý gì? Muốn giết con thiếp à?" Lữ hậu cướp lấy Lưu Trường từ tay Lưu Bang, ôm vào lòng như gà mẹ giữ con, phẫn nộ nhìn ông ta:Lưu Bang tỏ vẻ cao nhân thở dài:" Hoàng hậu chỉ nhìn thấy khuyết điểm của Trường, lại không chú ý tới ưu điểm của nó
""Đứa bé này ngang bướng, nhưng không biết đứa bé này có phong thái của trẫm, giỏi quy tụ người, tuy còn nhỏ nhưng bên cạnh nhiều hảo hữu, quan biết rộng tới mức làm người ta kinh ngạc
Nó giỏi dùng người, Cái công, Trương công, Loan Bố đều nguyện ý dốc sức cho nó
""Nó có gan dạ
""Nó có dũng lực
"Lưu Bang lớn tiếng nói một tràng, cuối cùng kiên quyết khẳng định:" Người an thiên hạ ắt là hổ con của trẫm
"Lữ hậu và Lưu Trường nghe mà há hốc mồm
Lữ hậu nhất thời không biết phản bác ra sao, còn Lưu Trường cấp thiết hỏi:" Còn nữa không? Còn nữa không?"Cuối cùng Lưu Bang trịnh trọng nói:" Trong đám con của trẫm, chỉ Trường có năng lực này, mong hoàng hậu suy xét cẩn thận
"Lưu Trường đứng ở bên cười như thằng ngốc, Lưu Bang khen nó, làm toàn thân nó bay bổng chưa đáp được xuống đất
"A phụ nói đúng! A mẫu, trừ con ra còn ai nữa?""Thiên hạ nói a phụ giỏi nhìn người, câu này quả nhiên không sai, a phụ nhìn người thực sự quá chuẩn rồi, nhìn một cái thấy ngay ưu điểm của con
"Lưu Trường có chút kích động ôm chân Lưu Bang:" A phụ, người yên tâm đi, sau này con không bao giờ chọc giận người nữa
Không mắng a phụ là hôn quân như Kiệt Trụ nữa! A phụ là minh quân, đệ nhất minh quân! Doanh Chính gì đó không bằng một phần vạn a phụ, Nghiêu Thuẫn Vũ gì đó
Rồi Thần Nông, Phục Hi gì đó
"Lưu Bang vội cắt lời nó:" Được rồi, được rồi, hơi quá rồi đó
"Lưu Bang rốt cuộc cũng thuyết phục được Lữ hậu
Nước Tấn lấy Hà Đông, Hà Nội làm trung tâm biến thành nước Đường lấy Thái Nguyên làm trung tâm
Như thế mặc dù nước Đường vẫn bao quát triều đường, nhưng triều đường lại có hai cánh tay giữ chặt nước Đường mà không bị át chế
Hơn nữa mất đi hai quận huyện quan trọng nhất, nhân khẩu biến thành vấn đề lớn
Chủ yếu là nơi này trải qua mấy chục năm chiến loạn, hộ tịch kém xa các nước Tề, Hoài Nam
Diện tích quốc thổ không kém Hoài Nam, địa vị chiến lược vẫn rất cao, không thể áp chế triều đường, nhưng chư hầu quan ngoại mà có hành vi khác thường là có thể trực tiếp chặn đường các chư hầu, có thể nói là mọi người đều vui
Lưu Trường ngồi trong Tiêu Phòng Điện, vẫn vui tới ngu người :" Há há, Đường vương, há há, Hán Đường
Há há há
"Lữ hậu ngồi một mình ở bên tay cầm thẻ trúc, mặt chẳng có chút vui vẻ nào
"A mẫu, sau này con là Đường vương rồi, ha ha ha, Đường vương Lưu Trường, nghe hay thật đó!"Lữ hậu đánh mặt, không để ý tới nó
"A mẫu ! người vì sao không vui, nước Đường đâu có xa, con có thể về Trường An thăm người bất kỳ lúc nào mà
""Không cần về, bây giờ ta chỉ mong ngươi đi tới đất phong cho sớm, tới khi đó nơi này yên tĩnh rồi, không ai chọc giận ta nữa
Nghe câu này Lưu Trường sưng mặt lên, giận dỗi nói:" Không về thì không về
"Hai mẹ con lần nữa chiến tranh lạnh, không ai để ý tới ai, Lưu Trường xoay lưng lại với Lữ hậu, tức giận đợi a mẫu dỗ mình
Cuộc chiến tranh lạnh này kéo dài tới tận bữa tối, trên bàn trước mặt Lữ hậu đặt các loại món ngon, hương vị thịt trâu từ xa bay tới, Lưu Trường hít thật sâu một hơi, xoay người lại, mắt hau háu nhìn Lữ hậu
Lữ hậu ăn uống ngon lành, còn thi thoảng còn phát ra âm thanh
Qua một lúc, Lữ hậu đặt đũa xuống:" Qua đây ăn
""Hừm không ăn!" Nghe Lữ hậu gọi, Lưu Trường xoay người đi tức thì, đầu ngẩng cao, không nhìn Lữ hậu:Khóe mắt Lữ hậu giật giật:" Đừng để ta nói tới lần thứ ba, qua đây ăn!"Lưu Trường bất mãn làu bàu gì đó, nghênh ngang đi tới trước mặt Lữ hậu, ngồi xuống thật mạnh, không nói cười, cầm miếng thịt, cắn xé thô bạo
Lữ hậu đẩy món thịt tới trước mặt Lưu Trường, cúi đầu ăn tiếp
Lưu Trường ăn miếng lớn, vừa ăn vừa nói:" A mẫu bất công, đến a phụ cũng biết tài năng của con, a mẫu lên khinh thường như thế
Ngay Như Ý phong vương, a mẫu cũng tặng quà, nếu con phong vương, a mẫu vẫn mắng con, còn muốn đuổi con đi
Con biết mọi người đều không thích con
Đợi con có con, con tuyệt đối không bắt nạt nó
"Lữ hậu chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Lưu Trường làu bàu
"Ăn xong rồi chứ?""Vâng
""Đi ngủ!""Dạ
"Lưu Trường xoay người vào phòng trong, Lữ hầu tiếp tục ghé vào bàn, cầm bút viết thư
"Lệnh các quận Vân Trung, Nhạn Môn gia cố thành trì, thiết lập thêm phong hỏa đài, lệnh cho vong nhân, hình đồ, lệ thần, nô sản tử, chế tế, thương cổ vùng Triệu, Đại, Tề, Sở, Hoài Nam, Quan Trung tới Thái Nguyên
""Lệnh các vùng Thái Nguyên, Thượng Đảng, tích trữ lương thực
"Ngày hôm sau mới sáng sớm Lưu Trường đã đứng dậy, nó chưa quên mục đích căn bản phong vương của mình là gì, không phải để khoa khoang, mà vì chứng minh sư phụ còn hữu dụng
Ít nhất phải cứu sư phụ từ trong ngục ra, cho dù là bị giam lỏng thì cũng tốt hơn ngồi tù
Bởi thế, khi ăn sáng Lưu Trường sớm quên ân oán tối qua, liên tục thở dài, muốn gây sự chú ý của mẫu thân
Lữ hậu vẫn như cũ, chỉ ăn cơm, lờ nó đi
"Ài
Ài
Ài
"Lữ hậu rốt cuộc không chịu nổi, đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn nó:" Con lại muốn làm gì?""A mẫu, nơi con phải đi là vùng tứ chiến, ngoài có Hung Nô, con mạo muội tới đó nhất định là chín phần chết một phần sống
""À
Cho nên muốn Hàn Tín đi cùng con chứ gì?""Oa! A mẫu, sao người biết!" Lưu Trường thực sự khiếp sợ, mở to mắt:Lữ hậu cười lạnh:" Ông ta còn sống đã là nể tình nghĩa trước kia rồi, ông ta không thể sống mà rời Trường An, con khỏi nghĩ nữa
""A mẫu, không rời Trường An cũng được, cho ông ấy rời nhà lao đi, để ông ấy ở trong phủ cũ, an bàn người trông coi
A mẫu cũng biết, tương lai con chắc chắn phải tác chiến với Hung Nô, con tuyệt đối sẽ không cho chúng cướp bóc con dân của con!" Lưu Trường nghĩ lý lẽ này cả đêm rồi:"Hung Nô khởi binh rất cường đại, nhưng không phải không thể đánh bại, năm xưa Vũ An Quân của nước Triệu đánh một trận phá Hung Nô, giết sạch 20 vạn quân Hung Nô
Con tự nhận mình kém Vũ An Quân một chút xíu xíu, không phải con không bằng ông ta, chỉ là cần phải học tập, không thể đưa sư phụ ra, để tiếp tục dạy con sao?""Không được
" Lữ hậu đáp ngắn gọn:"A mẫu !" Lưu Trường chớp mắt làm vẻ tội nghiệp:" Người giúp con đi, ngoài sư phụ ra thì ai có thể dạy con sách lược phá Hung Nô?"Lữ hậu do dự chốc lát:" Mỗi lần con đi học phải có Loan Bố đi cùng
""Được, được, đừng nói Loan Bố, dù phái mười cận thị tới giám sát cũng không thành vấn đề
" Lưu Trường mừng rỡ:Lữ hậu lại nói:" Ta đi nói với bệ hạ, nếu ông ấy không đồng ý, chớ trách ta
"Nước Tấn là nước lớn thời Xuân Thu, sau vì xung đột chia thành Hàn, Ngụy, Triệu
Tới tận ngày nay dân 3 vùng này vẫn có thói quen gọi đây là đất Tấn, chứ gọi là Hàn, Ngụy, Triệu thì ít
Các sự kiện xảy ra trong Hắc Oa, Dư Tội và Hương Sắc Khuynh Thành mình dịch đều ở vùng này
Trung tâm nước Đường là Thái Nguyên, bối cảnh chính của Hắc Oa, Dư Tội, trong truyện gọi lái đi là Đại Nguyên, khác nhau đúng một nét thôi
Giờ Lưu Trường tới đó, xem ra mình rất có duyên với vùng này