Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170: Chắn Chắn Là Trần Bình Làm

Chương 170: Chắn chắn là Trần Bình làm

Lưu Trường bị đám cận thị đưa về Tiêu Phòng Điện, những người đó canh ở cổng, dàn thành một hàng ngang, hiển nhiên là sẽ không cho nó ra khỏi nơi này nữa

Lưu Trường xông thẳng vào trong điện, mặt đỏ như lửa, hai tay nắm chặt, hét lên:" A mẫu, có kẻ vu oan cho con

"Lữ hậu chỉ tay lạnh lùng nói:" Ngồi xuống

"" A mẫu

""Đừng nói gì cả, ngồi xuống yên tĩnh một lát

"Lưu Trường cắn chặt răng, thở phì phò như con thú nhỏ nổi điên, rốt cuộc cũng phải ngồi trước mặt Lữ hậu

Cứ ngồi rất lâu, sắc mặt nó mới bình tĩnh trở lại

Tới lúc này Lữ hậu mới hỏi: "Bây giờ đã hiểu chưa?""Hiểu rồi, lát nữa con đi giết chết Trần Bình

" Lưu Trường nói đầy sát khí:"Hồ đồ!" Lữ hậu mắng, lại hỏi:" Con cho rằng người trên triều sẽ nghĩ ai là hung thủ?""Khẳng định là con, trước đó không lâu con dọa quần thần, nói sẽ dùng nỏ bắn xuyên họng, kết quả là có người bị giết như thế thật, lại là người vừa đàn hặc con, chắc chắn bọn họ đều nghi con

""Nếu không phải con, bọn họ sẽ nghi ngờ tới ai?""Bọn họ sẽ

" Lưu Trường được dẫn dắt bừng tình nhìn Lữ hậu:" Nghi ngờ a mẫu

"Lữ hậu gật đầu:" Coi như có chút đầu óc, không phí công đọc sách mấy năm qua

Vậy con thấy là ai làm?""Còn phải hỏi sao, chắc chắn là Trần Bình!""Tạm cho là ông ta làm, vì sao ông ta làm thế?""Ông ta làm thế vì

Đe dọa quần thần, lập uy cho bệ hạ

Hạn chế con và a mẫu ảnh hưởng tới chuyện triều đường

Để quần thần liên hợp thảo phạt chúng ta

" Lưu Trường lẩm bẩm, nó vốn lười suy nghĩ, thích hành động theo cảm tính thôi, nếu đã nghĩ sẽ ra vấn đề:"Vậy con phải giải thích ra sao?""Con giải thích như thế nào được chứ! Chẳng lẽ con nói với quần thần, Trần Bình vì lập uy cho huynh trưởng mới giết đại thần?"Lữ hậu không nói nữa, tiếp tục xem tấu

Lưu Trường nghĩ thông rồi, nhưng chính vì nghĩ thông nên nó ấm ức lắm, ngồi tại chỗ ngọ nguậy rất lâu, không cách nào nguôi được:" Con hận nhất là bị người khác tính kế, tên Trần Bình này, con nhất định phải nấu hắn

""Thời gian này con đừng ra ngoài, cũng đừng nghĩ tới báo thù Trần Bình

Ông ta làm như thế coi như cũng là biến tướng lập uy cho con

Sau chuyện này, quần thần sẽ không dám quá tùy ý trước mặt bệ hạ nữa, vì có một tên chư hầu được dung túng, vô pháp vô thiên luôn nhìn chằm chằm bọn họ

Trần Bình là thanh kiếm sắc mà a phụ con để lại cho đại ca con

""Con biết, con biết

"Lưu Trường tuy vẫn tức giận, nhưng nó vẫn nghe lời Lữ hậu, không ra ngoài cung nữa, chuyên tâm tới Thiên Lộc Các đọc sách

Thiên Lộc Các bây giờ trống vắng, chẳng còn đám huynh trưởng nữa, chỉ còn lại Lưu Trường và Cái công, mất một thời gian Lưu Trường không tới đây vì nó không muốn nhìn cảnh nhớ người

Cái công vẫn thế, không có hoàng tử để dạy thì ông càng yên tĩnh đọc sách, giờ dạy học một kèm một làm Lưu Trường hoàn toàn không có cơ hội làm biếng, Cái công thi thoảng đặt câu hỏi, làm nó chỉ đành ngoan ngoãn đọc sách

Không trả lời được câu hỏi là sẽ ăn đòn

Hết buổi học, Cái công nói: "Trường, chuyện ở ngoài cung ta đã biết rồi, ngươi không cần để ý, bình thản trước vinh nhục mới cảm thụ được đạo

""Bình thản trước vinh nhục ạ? Thời gian trước Thúc Tôn Thông tới, sư phụ có thế đâu, thiếu chút nữa chém ông ta

" Lưu Trường không phục:"Thế nên ta vẫn đang theo đuổi đạo, chứ nếu đạt tới trình độ thản nhiên với vinh nhục thì ta đã không cần tiếp tục đọc sách nữa rồi

" Cái công nhìn Lưu Trường:" Chỉ là khiến ngươi phải gánh tiếng ác

""Tiếng ác thì có làm sao, chỉ cần Đại Đường trở nên cường thịnh, nắm đại quân trong tay, thiên hạ có ai dám nói đệ tử ác?""Nhãi con, phải lấy đức phục chúng! Lấy cường phục chúng thì ắt vong

""Lấy đức phục chúng sẽ thế nào thì đệ tử thấy rồi, triều nghị như cái chợ, quần thần mạnh ai nấy nói, không ai nghe ai, không ai quyết cái gì, chỉ biết phê bình lẫn nhau

Đại sự hoàn toàn do tướng quốc quyết định, mới không làm chính sách hỗn loạn, nếu không có Tào tặc, đệ tử không dám tưởng tượng triều nghị sẽ biến thành cái gì

" Lưu Trường bĩu môi:Cái công ngẩn ra rồi cảm khái:" Không giống thế, bệ hạ có đủ đức phục chúng, nhưng không biết dùng, ài …

""Trường à, ngàn vạn lần đừng để chuyện này ảnh hưởng tới ngươi, tương lai tới phong quốc, nhớ, không được dùng quyền thế áp bức bách tính, phải lấy cái đức khiến bách tính phục

Nếu không dù bách tính có sợ quyền thế của ngươi, cũng sẽ chửi trong lòng, sẽ không thực sự để ngươi dùng

"Lưu Trường gằn giọng:" Hừm, lấy đức phục chúng cái gì, nếu như đệ tử tới nước Đường, nhất định sẽ dốc toàn lực ức hiếp bách tính

Nếu có vị đại hiền Hoàng Lão nào ở bên cạnh phò tá, có lẽ đệ tử còn kiềm chế bớt một chút

Sư phụ thấy sao?""Cái gì? Ngươi lấy bách tính nước Đường ra uy hiếp ta à?""Không phải uy hiếp, dù sao đệ tử cũng nói rồi đấy, nếu không có sư phụ, chỉ có trời mới biết đệ tử sẽ có hành vi tàn bạo gì với bách tính nước Đường

Tới khi đó người ta hỏi tới, đệ tử sẽ nói là do sư phụ dạy

"Sự thực chứng minh Lưu Trường giở trò vô lại sai đối tượng rồi, Cái công không phải là đám Sở Mặc để nó có thể đem "tiều phu Trường An" ra đe dọa

Khi Lưu Trường bị Cái công dùng kiếm gỗ đánh cho quắn mông bỏ chạy khắp nơi, nó rốt cuộc ý thức được sai lầm của mình :" Sư phụ! Đệ tử sẽ lấy đức phục chúng! Lấy đứng phục chúng! Á

Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa !"Cứ như thế mười mấy ngày ở trong hoàng cung với Lưu Trường chỉ có dày vò

Thời tiết dần trở lạnh, cuồng phong gào thét

Lưu Trường rốt cuộc cũng được cho phép xuất cung rồi, nó vừa mới rời hoàng cung, tam đại xá nhân đã đứng trước mặt

"Đại vương

"Ba người đồng loạn bái kiến, Trương Bất Nghi đi tới phấn chấn nói:" Được hay đại sự đại vương làm, bọn thần khâm phục hết sức

"Lưu Trường ngớ ra, nói ngay:" Không phải do quả nhân giết

"Trương Bất Nghi gật đầu lia lịa, chớp mắt thâm ý:" Đúng, đúng, không phải đại vương giết, thần hiểu mà

"Lưu Trường không quan tâm hắn hiểu cái gì, dù sao tên này lạ lắm:" Loan Bố, chuyện phía thượng phương ra sao?""Tào tướng tự mình tới, nhìn thấy thủy xa cũng hết sức kinh ngạc, còn thưởng cho đám tượng nhân và Mặc giả, nói phổ biến toàn quốc

""Bây giờ ông ta mới nghĩ tới phổ biến à? Ta đã nói với ông ta từ lâu rồi, nay Đại Đường ta sợ là đã làm tới mấy chục cái thủy xa, ông ta mới nghĩ tới phổ biến nó sao?" Lưu Trường bị giam lâu, thông tin bế tắc :" Thân binh thì thế nào?""Bọn họ vẫn đang thao luyện, binh pháp đại vương đưa cho thần, thần đã đem tới tận tay Lưu Bất Hại, đại vương muốn xuất thành xem à?" Loan Bố hỏi để muốn khuyên, lúc này quần thần rất chú ý, đại vương mà dẫn thân quân đi một vòng nữa sợ loạn mất:"Ài, bệ hạ có lệnh không cho quả nhân rời thành

" Lưu Trường nghĩ một lúc chợt toét miệng cười:" Mấy người các ngươi cùng ta tới Trần phủ một chuyến

"Loan Bố ngạc nhiên:" Đại vương không phải tới chỗ Hoài Âm hầu sao?""Muộn chút tới tìm sư phụ vậy, chúng ta đi tìm Trần hầu trước, ông ta có ơn lớn với ta

Ta phải báo đáp cho tử tế

"Nhìn Lưu Trường nhe răng nanh ra đòi "báo đáp", Loan Bố khuyên:" Đại vương, Trần hầu chính là đại thần trong triều

""Ngươi yên tân, ta biết, ta coi ông ta là trọng phụ, không vô lễ với ông ta đâu

"

Bình Luận (0)
Comment