"Cữu phụ, lâu lắm rồi không gặp, người vẫn khỏe chứ? Mấy lần cháu định vào bái kiến cữu phụ, nhưng hạ nhân của người không cho cháu vào, còn ly gián tình cảm của chúng ta, nói là cữu phụ không muốn gặp cháu
Về sau cháu lấy lễ đối đãi, lấy lý ra giảng, bọn chúng rốt cuộc không cản cháu nữa
" Lưu Trường cười rất tươi, mặt rất thật thà chân thành, cứ như thể hoàn toàn không hay biết làm sao Lữ Thích Chi không chịu gặp mình vậy:Lữ Thích Chi miệng co giật, ông ta có sáu tên gia nô, thằng nhãi này đánh bị thương năm ngươi, giờ còn lại mỗi ông già gần sáu mươi, làm sao dám ngăn nó nữa
Lữ Thích Chi gõ đầu Lưu Trường, tức giận hỏi:" Nếu ngươi muốn ăn thịt thì cứ nói, chẳng lẽ ta không cho, vì sao cứ suốt ngày tới ăn trộm?""Không phải đâu cữu phụ!" Lưu Trường nghiêm nghị nói:" Sư phụ cháu Trương tướng nói, đại trượng phu không cần nhận đồ bố thị, cháu thân là đích truyền của Tuân Tử, phải tự kiếm cái ăn
"Lữ Thích Chi tức tới bật cười, không thèm so đo với nó ở loại chuyện này, dù sao ông ta cũng biết, không phải là mỗi nhà mình gặp họa, đắn đo mất một lúc sau mới hỏi:" A mẫu cháu vẫn khỏe chứ?""Không khỏe lắm à, suốt cả ngày nhắc tới cữu phụ
Tuy miệng không nói ra, nhưng nhiều lần hỏi thăm cháu tình hình của cữu phụ
Cữu phụ không nên xa lánh a mẫu cháu, Lữ Đài đâu có chết, huynh trưởng cháu lương thiện, cuối cùng chỉ biếm hắn thành thứ dân, để Lữ Sản kế thừa tước vị
Huống hồ, Lữ Đài tự chuốc lấy thôi
" Lưu Trường thở dài nói:"Cữu phụ, cháu biết người và đại cữu phụ thân nhau, nhưng Lữ Đài làm như thế, nếu không trừng phạt hắn, sớm muộn cũng gây ra chuyện không cách nào cứu vãn, tới khi đó bôi nhọ thể diện đại cữu phụ
Nếu đại cữu phụ còn sống mà nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế thì đã đích thân xé xác hắn rồi! A mẫu cũng nghĩ cho thể diện của đại cữu phụ mà thôi
"Lữ Thích Chi trầm mặc rất lâu rồi gật đầu:" Nói với a mẫu cháu, buổi tối ta tới thăm tỷ ấy
""Vâng! Cữu phụ, vậy cháu đi chơi đây, phải rồi cữu phụ có mang dê tới không?""Ngươi không ăn thứ bố thí cơ mà
""À, sư phụ cháu còn dạy, trưởng giả cho, không thể chối từ
""Xéo!"Nhìn Lưu Trường chạy mất, Lữ Thích Chi lại không nhịn được cười, vẫy tay gọi một hạ nhân tới, sai bảo:" Đi giết một con dê, à không hai con! … cái gì, còn mỗi hai con thôi à, cứ giết hết đi, đằng nào cũng chẳng giữ được đâu
”Rời khỏi phủ Kiến Thành hầu, Lưu Trường cáo biệt quần hiền, gọi tam đại xá nhân, chuẩn bị xuất thành
Tới cổng thành thì nhìn thấy một cảnh hỗn loạn ở nơi đây, Lưu Trường vội vàng mệnh lệnh xá nhân dừng xe, nhìn về phía đó thấy mấy người Hồ ăn mặc hoàn toàn khác với bách tính Đại Hán, đang cùng sĩ tốt trông cổng thành lớn tiếng quát tháo gì đó
Dáng vẻ của bọn họ không khác gì bách tính Đại Hán, cũng chẳng phải tóc vàng mắt xanh gì hết, chỉ có ăn mặc khác nhau, ngôn ngữ khác nhau mà thôi
Đây là lần đầu tiên Lưu Trường nhìn thấy người Hồ, nó rất tò mò, vội nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh tướng sĩ kia, tùy ý hỏi:" Xảy ra chuyện gì?"Tướng sĩ đang định mắng, vừa xoay người một phát, nhận ra Đường vương, thái độ thay đổi nhanh tới suýt méo mồm, cười toét ra bái kiến xong mới nói:" Mấy tên người Hồ này cầm lộ dẫn Thượng Quận, muốn vào Trường An, bọn thuộc hạ đang bẩm báo với chủ quan, họ chắc là cho rằng bọn thuộc hạ đang làm khó họ, bởi thế mà tranh cãi
"Lưu Trường gật gù, trực tiếp đẩy tướng sĩ trước mặt ra, đi lên trên cùng, tam đại xá nhân đứng sau lưng nó
Lưu Trường nhìn tới thấy những người đó dắt theo rất nhiều ngựa, mà con nào con nấy cao lớn tráng kiện, thế là mắt nó đóng đinh luôn vào mấy con ngựa, hô lớn:" Loan Bố, cướp lấy
Mua lấy mấy con ngựa kia cho ta
"Khi Loan Bố và Trương Bất Nghi đi lên, những người hồ kia càng kích động, lớn tiếng la hét, hai tay giang ra bảo vệ ngựa
"Các ngươi là người Hung Nô à?" Lưu Trường hỏi:Người cầm đầu hiểu ít tiếng Hán, hắn quan sát vị quý công tử trước mắt, đáp :" Nguyệt Thị!"Lưu Trường nghe không ra, nhìn Loan Bố ở bên cạnh:" Hắn nói gì thế?"Loan Bố thấp giọng nói:" Hắn là người Nguyệt Thị, khác với Hung Nô, người Nguyệt Thị có thói quen ăn uống trang phục hơi giống người Khương
Người Hung Nô không cho ngựa tiến vào biên cảnh Đại Hán, người Nguyệt Thị và Hung Nô bất hòa, liều lần tới Thượng Quận, Lũng Tây bán ngựa
Cho nên Mạo Đốn từng thảo phạt họ, khiến họ thua đau
!"Lưu Trường vỡ lẽ, nhìn người kia :" Nguyệt Thị, ngươi tán bán ngựa à, ngươi có bao nhiêu ngựa?"Khẩu âm người kia rất cổ quái, phải nghe thật kỹ mới hiểu được:" Ta tới bán ngựa, dọc đường né mấy lần cướp bóc của người Hung Nô mới tới được đây, vốn có hơn 300 thớt ngựa, nay chỉ còn hơn 40 con
""Ái chà, hảo huynh đệ, ta mua ngựa của ngươi, ta bỏ nhiều tiền! Nào, nào, từ xa tới là khách, ta mời ngươi ăn cơm
" Lưu Trường tóm chặt lấy tay người kia, ra sức lôi vào thành:Người Hồ trố mắt nhìn nó, vội từ chối:" Ta không đi
""Loan Bố, lấy tiền!""Ta không cần tiền
Lương thực, sắt, vũ khí
Đổi ngựa
"Lưu Trường ngẩng đầu lên, cười thật tươi:" Vậy thì ngươi tìm đúng người rồi
""Ta, Lưu Trường, a phụ ta chính là Đại Hán thái tổ hoàng đế, huynh trưởng của ta nay là Đại Hán thiên tử! Ta là Đại Hán Đường vương, Thượng Quận mà ngươi đi qua chính là lãnh địa của ta! Lương thực, sắt, vũ khí, ta đều có hết, ngươi mang tới bao nhiêu hàng hóa, ta có thể cung cấp cho ngươi bấy nhiêu vật tư! Ta thậm chí có thể phái sĩ tốt bảo hộ hàng hóa của ngươi tới nơi an toàn
""Ta thấy con người ngươi không tệ, nếu ngươi ở Trường An buôn bán, khẳng định có người ức hiếp ngươi, sĩ tốt làm khó ngươi
Nhưng ngươi làm ăn với Đại Đường ta, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó, ta nói được làm được
""Thế nào hả hảo huynh đệ, làm ăn với Đại Đường ta nhé?""Ngươi xem tướng sĩ của ta uy vũ không?"Lưu Trường và người Hồ kia ngồi đối diện với nhau, nó chỉ đám thân binh cách đó không xa đang tiến hành huấn luyện thường ngày, cười ha hả hỏi:Người Hồ thấy toàn bộ mặc giáp, trang bị đầy đủ, đúng là tinh nhuệ, không kìm được gật đầu :" Thật là uy vũ
""Ngươi còn chưa biết đâu, Đại Đường ta chính là nước chư hầu cường đại nhất trong biên cảnh Đại Hán! Hiện giờ ta tạm thời cư trú ở Trường An, chỉ dẫn theo những người này, ở nước Đường, sĩ tốt như vậy ta còn có mười vạn
""Mười vạn kia à?" Người Hồ hiển nhiên bị dọa sợ, mắt trân trân nhìn đám giáp sĩ:"Lương thực trong kho lương của ta chất đống không còn chỗ mà chứa nữa, vũ khí càng như thế, dùng vài ngày là vứt, nếu không sẽ không đủ sắc nữa
Ngươi biết không, về sắt ấy, trong địa bàn Đại Đường ta, khắp nơi là mỏ sắt, mỗi ngày có mấy trăm vạn người đào! Bách tính Đại Đường ta hận không thể lấy cả sắt làm quần áo
Hết cách sắt nhiều quá mà
"Loan Bố cúi đầu thật thấp, mắt nhắm lại, cố gắng không để ma âm quấy nhiễu tâm trí
"Lần này ngươi tới gặp phải kỵ binh Hung Nô hả?"Người Hồ kia sắc mặt buồn bã, tiếp đó lại phẫn nộ:" Người Hung Nô thực sự ức hiếp người ta quá lắm rồi, bọn ta chưa từng trêu chọc chúng, nhưng chúng không cho bọn ta bán ngựa, lại không giao dịch với bọn ta
Bọn ta không có thức ăn, chỉ đành giết ngựa ăn lót dạ, đi theo ta có hơn 60 huynh đệ, một nửa bị chết vì chúng cướp bóc
"