Trong quần hiền bên cạnh Lưu Trường, Chu Thắng Chi và huynh đệ Lữ gia không hợp nhau, gặp nhau một cái là cắn cấu
Hai huynh đệ Phàn gia thì hung hăng ngốc nghếch, ai cũng dám đánh, chưa bao giờ lui bước, Lữ Đài và Lữ Thích Chi là biểu ca và cữu phụ của chúng, vậy mà lần trước chúng ra tay dữ nhất
Chu Á Phu cũng là đứa tàn nhẫn, nó chính là đứa phóng hỏa phủ Kiến Thành hầu
Chu Kiên và Quán A tuổi nhỏ nhất, hai đứa thường chơi với nhau
Tiêu Diên và Hạ Hầu Táo là một đôi Quản Trọng Nhạc Nghị trời sinh, không cần nói nhiều
Lư Tha Chi trầm mặc ít nói, nhưng tinh thông kỵ xạ, vũ lực chỉ kém Lưu Trường
Trần Mãi đọc sách rất giỏi, có mưu lược, là hai người đáng tin duy nhất trong quần hiền
Chính vì Lưu Trường có một văn một võ này nên quần hiền mới không bị coi là đám vô dụng
Lưu Trường bình thường mặc dù chơi với đám nhóc con này, nhưng khi làm việc thực sự vẫn phải dựa vào tam đại xá nhân của mình
Loan Bố làm việc nghiêm túc, chỉ là hơi quá chính trực, Triệu Bình vững vàng bình tĩnh, chỉ là cẩn thận quá mức, Trương Bất Nghi nhanh gọn dứt khoát, có tài quận thủ
Chủ yếu là hắn chỉ nên quản một quận thôi, địa bản nhiều nữa là hắn mưu phản
Khi Lưu Trường dẫn cả quần hiền và tam đại xá nhân, cùng với mấy con gà tới bái phỏng Thúc Tôn Thông, ông ta không rõ tình huống này là sao
"Vốn định mang mấy con dê tới bái phỏng trọng phụ, cơ mà dê bị ăn hết rồi
Đành phải mang mấy con gà, xin trọng phụ chớ chê
""Không dám, không dám
"Thúc Tôn Thông vội vàng sai đám đệ tử nhận lấy lễ vật, rồi lại an bài chỗ ngồi cho đoàn người Lưu Trường
Hai bên chia trái phải ngồi xuống, ngồi sau Thúc Tôn Thông là một đám đệ tử, đều là những nho sinh theo ông ta học lễ nghĩa
Đám nho sinh này có cảm quan rất tệ về Lưu Trường, đều kiêu ngạo nhìn nó, không biết rốt cuộc bọn họ học được thứ lễ nghĩa gì
Loại thái độ này của đám Nho sinh trực tiếp chọc giận Trương Bất Nghi đứng sau Lưu Trường, tay hắn đã đặt lên chuôi kiếm, Loan Bố phải giữ chặt tay hắn không cho hắn ra tay
Trương Bất Nghi trừng mắt với đám Nho sinh
Trong cái không khí ngày một trở nên căng thẳng ấy, Lưu Trường đột nhiên cúi đầu lau nước mắt
Quần hiền bên cạnh nó cũng cúi đầu khóc, mỗi đứa khóc một kiểu, đứa nọ cảm nhiễm đứa kia, nhất thời khóc tới thương tâm, ai đi qua còn tưởng nhà Thúc Tôn Thông có người chết
Thúc Tôn Thông rợn cả người, rối rít nói:" Đại vương, nhà thần nghèo, toàn bộ bổng lộc ban thưởng đều dùng để giúp đỡ những đệ tử hiếu học mà nhà nghèo rồi
Toàn bộ thứ thần có chỉ một tòa phủ, hậu viện có hai con lợn thôi
Nếu nước Đường cần, có thể đem lợn đi
"Ông ta không phải nói lời giả dối, hai học phái lớn thời Chiến Quốc, Mặc gia và Nho gia, lúc này đều sống không tốt
Mặc gia gần như là diệt vong rồi, Nho gia cũng đang trên mép bờ diệt vong, Thúc Tôn Thông là cột trụ chống đỡ Nho gia, ông ta giữ chặt Nho gia đang đi về phía sườn dốc, tranh thủ một vị trí của Nho gia trên triều đường, để Nho gia không tới mức bị kẻ thống trị hoàn toàn vứt bỏ
Vì thế ông ta hao phí gia sản, dùng để tài trợ Nho sinh, chiêu mộ đệ tử, gặp ai cũng dạy, xem như giữ lại chút sinh cơ cho Nho gia
Lưu Trường lắc đầu:" Quả nhân không phải vì bách tính Đại Đường mà khóc, quả nhân chỉ nghĩ tới sau này không còn cơ hội phụng dưỡng thái hậu, thành người bất hiếu mà rơi lệ
""Đại vương có ý gì?""Có người làm nhục sư phụ ta, làm nhục Nho gia ta, ta thân là đích hệ của Tuân Tử, dù có bất hảo, cũng hiểu thấu đạo nghĩa
Nếu sư phụ ta bị vũ nhục mà ta lại không động lòng, vậy ta còn mặt mũi nào mà sống nữa? Ta chuẩn bị dẫn người giết hết đại thần vũ nhục sư phụ ta, sau đó tự sát tạ tội
"Thúc Tôn Thông vỡ lẽ, à, thì ra muốn tới lừa ta cứu sư phụ ngươi, ông ta vờ làm ra vẻ cấp thiết:" Đại vương không được, thân là vua một nước, sao có thể làm chuyện như thế?"Lưu Trường cắt ngang lời ông ta, đứng dậy phẫn nộ nói:" Nay Hoàng Lão nắm quyền, các học phái đều coi thường Nho gia ta, sư phụ ta ở nước Đường lấy nhân nghĩa làm gốc, dùng Nho học trị quốc, chẳng mấy năm nữa, nước Đường đại trị
Đám đại thần học phái khác chẳng qua vì chướng mắt với Nho gia, không muốn Nho gia trị quốc hữu hiệu, lòng sinh ghen tỵ, sợ vị trí của mình bị đoạt mất, vì thế mà bôi nhọ sư phụ ta! Ta không thể chấp nhận được
""Khổng Tử từng nói, đối đãi với kẻ thù, ta mỗi ngày đặt thuẫn bài và kiếm sắc dưới gối, luôn luôn nhắc nhở bản thân, đừng quên báo thù
Ta thà không làm quan, cũng không đội trời chung với kẻ thủ
Tên vương bát đản đó đừng để ta gặp được, nếu ta gặp được, không cần biết là ở đâu, trên triều đường, trên đường phố, không cần suy nghĩ, dùng vũ khí đánh chết
""Mạnh Tử nói, khí tiết còn quan trong hơn sinh mệnh, nay quần thần dùng ngôn ngữ giết sư phụ ta, thù đó ta sao có thể không báo? Ta muốn làm như Khổng Tử, muốn đặt thuẫn bài và kiếm sắc dưới gối, bất kể khi nào nhìn thấy kẻ thù, đều giết chết chúng!""Các vị, ta nói có đúng không?"Lưu Trường nhìn sang đám Nho sinh, Thúc Tôn Thông thầm hô không xong, quả nhiên đám Nho sinh trẻ đều đứng cả dậy, bọn họ siết chặt nắm đấm, mặt đầy phẫn hận:" Gian tặc khinh người quá lắm! Đại vương nói đúng, xin hãy mang theo bọn thần, bọn thần nguyện ý đi theo đại vương giết chúng! Giết chúng xong bọn thần tự sát cùng đại vương!""Đúng, giết chết bọn chúng!"Quần hiền và xá nhân phía Lưu Trường cũng đứng dậy hô hào, quần hiền muốn giết người thật, xá nhân chỉ làm bộ vậy thôi, à, nhìn cái mặt hầm hầm của Trương Bất Nghi, chắc là muốn giết người thật
Thúc Tôn Thông lạnh người
"Các vị, Nho gia ta lấy nhân nghĩa làm gốc, trước kia cũng là học phái hiển hách, thế nhưng nay gian thần nắm quyền, cố tình chèn ép Nho gia ta, ngay cả đệ tử đích truyền của Tuân Tử cũng không bỏ qua! Chúng làm thế là muốn cả thiên hạ thù Nho gia ta, chúng ta sao có thể chịu được chứ?""Bọn chúng muốn làm hại sư phụ ta, là để thay một người Hoàng Lão vào, ngồi hưởng thành quả, coi thành quả của Nho gia là của mình! Thiên hạ sao có loại người vô sỉ đến thế!""Thật là đáng hận!"Nhìn đám Nho sinh trẻ bị kích động tới la hét liên hồi, Thúc Tôn Thông nhất thời sinh ra tuyệt vọng về tương lai của Nho gia, bằng vào đám ngu xuẩn đó, đợi khi mình không còn nữa, Nho gia há chẳng phải cũng hết luôn
"Lúc này Lưu Trường mới nhìn sang Thúc Tôn Thông, hỏi:" Trọng phụ là đại nho trong triều, ta luôn tôn trọng ngài, lần này ta tới là muốn nghe suy nghĩ của ngài
Trọng phụ nói đi, ta phải làm sao?"Thúc Tôn Thông lớn tiếng mắng:" Thái hậu vẫn còn, đại vương sao có thể làm chuyện bất hiếu như thế?"Lưu Trường ủy khuất cúi đầu:" Vậy ta phải làm sao bây giờ?""Làm nhục Nho gia ta, đã có bọn thần
Nho gia tuy không được như xưa, nhưng không phải ai muốn bắt nạt cũng được! Chuyện này cứ giao cho thần làm
""A, sao ta dám làm phiền tới trọng phụ?" Lưu Trường rưng rưng nước mắt nói:Thúc Tôn Thông nắm chặt hai tay nó:" Đại vương là đích truyền của Tuân Tử, thần cũng biết con người Trương tướng, tuyệt đối không phải loại lờ đi lễ pháp, ắt phải có tiểu nhân hãm hại! Xin đại nhân yên tâm, thần nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Trương tướng
"Hai người diễn một màn minh chủ hiền thần, làm đám Nho sinh dấu chi dâng trào
Tiếp đó Lưu Trường tán gẫu với Thúc Tôn Thông, còn đám Nho sinh thì trò chuyện với mấy vị xá nhân
"Trọng phụ, trước đó ta có giữ vài Nho sinh giúp đỡ thượng phương, đợi lát nữa ta cho bọn họ trở về
""Không cần, cứ để bọn họ tiếp tục giúp, có thể giúp đỡ đại vương là phúc phận của bọn họ
Đại vương, Trương tướng ở nước Đường thế đơn lực mỏng, nếu có thể dùng môn sinh Nho gia nhiều hơn, có khi sẽ thêm trợ lực
""Tốt quá, quả nhân đang muốn có thêm hiền tài tới nước Đường, trọng phụ cứ tiến cử, có bao nhiêu quả nhân dùng bấy nhiêu
"Lại lải nhải thêm một lúc, Lưu Trường dò hỏi:" Thế trọng phụ chuẩn bị giải quyết chuyện này ra sao?"Thúc Tôn Thông vuốt râu:" Đơn giản lắm, đại vương cứ xem là biết
"