Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 182 - Chương 182: Ta Muốn Về Nước Đường, Thảo Phạt Hung Nô

Chương 182: Ta muốn về nước Đường, thảo phạt Hung Nô

Nước mưa tưới ướt cả Trường An

Ngoài Tuyên Thất Điện, nước mưa tạo thành man mưa li ti, mặt đất không ngừng có hoa nước bắn lên

Trong điện hai huynh đệ ngồi đối diện với nhau

Lưu Doanh không ngừng lau nước mắt, lời nói đầy tự trách

Lưu Trường chỉ bình tĩnh ngồi trước mặt hắn, mặt đanh lại, nghe Lưu Doanh kể lể, mơ hồ có thể thấy ngực nó phập phồng, trán có gân xanh nổi lên

Khi Lưu Doanh kể xong, đang định nói tiếp thì Lưu Trường đứng dậy, xoay người muốn đi

Lưu Doanh cả kinh, vội vàng hỏi:" Trường! Đệ muốn đi đâu?"Lưu Trường không đáp, đi nhanh khỏi Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh vội vàng đuổi theo, đưa tay ra, tóm lấy cánh tay Lưu Trường

"Huynh buông tay ra!" Lưu Trường giật mạnh tay một cái làm Lưu Doanh ngã xuống đất:Lưu Doanh mặc kệ, bật dậy đuổi theo, ra khỏi Tuyên Thất Điện hét lên:" Người đâu, mau ngăn Trường lại!"Hai tên cận thị ngoài cửa điện vội vàng chặn trước mặt Lưu Trường, đưa tay ra muốn bắt Đường vương

"Bốp!"Lưu Trương xoay tròn nắm đấm, đánh một phát vào mặt cận thị trước mắt, cận thị đó hự một tiếng, ngã vật ra đất

"Cút hết đi cho ta!"Lưu Trường gầm thét, chạy về phía cổng hoàng cung, Lưu Doanh gọi lớn:" Trường đệ, không được kích động!"Đám cận thị từ bốn phương tám hương xông tới bắt Lưu Trường, Lưu Trương xoay người, hất văng một cận thị gầy gò

Một cận thị ôm lấy hông nó, Lưu Trường kẹp cổ hắn, đấm vài phát vào lưng, đấm gục luôn xuống đất

Cận thị càng lúc càng đông, Lưu Trường không ngừng xoay tròn cánh tay, chân đá tay đấm, vẫn tiến về phía trước, đám cận thị ngăn không nổi

Dưới cơn mưa, toàn thân Lưu Trường dính bùn đất, mặt mày hung hãn, một cú đá có thể đá văng cân thị, một cú đấm có thể làm cận thị loạng choạng

Sau lưng đã có bảy tám cận thị ngã xuống, xung quanh càng cỏ thêm nhiều cận thị nhào bổ tới, có người ôm tay nó, người ôm hông nó, thậm chí có người ôm chân nó

Trên người Lưu Trường treo đầy người, nhưng nó vẫn cắn răng kéo đám người đó, tiếp tục đi tới

Đám cận thị đằng xa trong mắt đầy sợ hãi, đây có còn là người không?Lưu Trường mấy lần bị cận thị xô ngã, nó vẫn ngoan cường đứng dậy đánh nhau

Khi Lưu Trường sắp bị đám cận thị ấn xuống đất, chẳng biết nó rút được trường kiếm từ trên người cận thị nào

Khi Lưu Trường chỉ vung nắm đấm, đám cận thị còn dám tới gần, nhưng khi nó bắt đầu vung kiếm thì đám cận thị cuống cuồng bỏ chạy

Lưu Trường nghiến răng trợn mặt, tay cầm kiếm, cảnh giác uy hiếp đám cận thị trước mắt, ép bọn họ không ngừng lùi lại

"Tưởng rằng ta không dám giết người à? Dám tới gần ta thêm nửa biết, ta thế nào cũng làm thịt các ngươi!""Huynh trưởng! Nếu huynh không muốn thấy bọn chúng chết thì mau gọi bọn chúng đi! Trên đường bất kể ai ngăn đệ, đệ sẽ không nương tay

"Lưu Doanh người ướt sũng hét:" Trường đệ, rốt cuộc đệ muốn làm gì?""Làm gì à?" Lưu Trường nhe hàm rằng trắng ởn:" Đệ phải đi làm chuyện một nhi tử nên làm! Đệ đi giết Mạo Đốn, lấy đầu lâu hắn làm bô nước tiểu! Ai dám ngăn đệ

"Khi mãnh gỗ gầm rú, dù chỉ là con hổ nhỏ, đàn dê cũng không dám ngăn cản

Nhìn cận thị đã sợ hãi không dám tiến lên nữa, Lưu Trường lau nước mưa trên mặt, cầm ngang kiếm đi về đại môn hoàng cung

Khi Lưu Trường tới tây môn, phía trước xuất hiện rất nhiều giáp sĩ

"Cút hết đi cho ta! Ta muốn rời thành, ai dám cản ta?"Lưu Trường giơ trường kiếm lên, đám giáp sĩ chợt tách làm hai, lộ ra người đứng phía sau

Lữ hậu đứng phía sau giáp sĩ, lạnh lùng nhìn Lưu Trường

Nước mưa không ngừng rơi xuống trường kiếm rồi bắn lên, toàn thân Lưu Trường ướt sũng, tóc dính vào mặt, vẻ mặt hết sức hung hăng, nó từ từ thu trường kiếm, yên tĩnh nhìn a mẫu

Hai mẹ con cứ thế nhìn nhau, không ai nói gì cả

"Con muốn đi đâu?""Về nước Đường

"Lữ hậu tới trước mặt Lưu Trường, nhìn nó hỏi:" Về nước Đường làm gì?""Đánh Hung Nô

"Lữ hậu vung tay lên, Lưu Trường ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lữ hậu, cái tát của Lữ hậu mãi không giáng xuống

"Con là vương nước Đường, con muốn cả nước Đường chôn cùng à?""Nếu ngay cả người nhà mình còn không bảo vệ được, con còn làm vương cái gì? A mẫu đánh con đi, đánh xong con về nước Đường

Dù con chết cũng phải cắn một miếng thịt trên người Mạo Đốn

"Nhìn Lưu Trường y phục bẩn thỉu, mặt xước xát sưng đỏ, lại nhìn đám cận thị nằm trên mặt đất rên rỉ sau lưng nó

Lữ hậu mãi không nói thành lời, bà bình ổn lại tâm tình, khinh thường nói:" Con luôn nói mình là tổ tông phép khích tướng, lúc này ngay một trò khích tướng nho nhỏ cũng không nhìn ra

""Quý Bố!""Vâng!"Quý Bố từ trong hàng giáp sĩ bước ra, Lữ hậu lạnh lùng nói:" Thằng nhãi này học binh pháp uổng phí rồi, dẫn nó đi tìm sư phụ nó, để sư phụ nó dạy bảo nó, không cho nó rời thành

""Vâng!"Lữ hậu bảo Quý Bố tới gần, thi thầm gì đó, Quý Bố gật đầu, bấy giờ mới đi tới, đoạt ngay được trường kiếm của Lưu Trường, ném cho cận thị, đứng sau lưng nó

Lưu Trường không nói gì cả, bình tĩnh nhìn Lữ hậu mấy lượt, xoay người theo Quý Bố rời đi

Quý Bố dẫn Lưu Trường rời hoàng cung, khuyên:" Đại vương, không thể hành động theo cảm tính

"Ông ta còn chưa nói hết, Lưu Trường bất ngờ chạy về phía xa, Quý Bố sửng sốt, vọt nhanh tới, vươn tay tóm lấy bả vai Lưu Trường

Lưu Trường xoay người, vung nắm đấm hướng mặt Quý Bố đấm tới, Quý Bố ngửa đầu, tránh được đòn tấn công của Lưu Trường

Ông ta chẳng nể nang, tay giữ tay Lưu Trường, chân quét ngang, Lưu Trường ngã oạch xuống đất

"Tới đây!" Lưu Trường bật dậy lại lần nữa tấn công, Quý Bố né trái phải, đá thẳng ngực Lưu Trường, Lưu Trường lần nữa ngã xuống

"Cẩu tặc!!"Chỉ nghe cách đó không xa có tiếng gầm giận dữ, Quý Bố ngẩng đầu lên, liền thấy một người trẻ tuổi mặt mày hung dữ, rút kiếm chạy về phía mình

Tích tắc trường kiếm của đối phương đã chém thẳng vào cổ mình, Quý Bố khiếp hãi, không kịp giải thích, nghiêng cười né đòn chém của đối phương, tóm lấy tay người trẻ tuổi, vật qua vai, vứt đối phương xuống đất

"Cẩu tặc!!"Lại có một người trẻ tuổi, người này còn trẻ hơn người khi nãy, kiếm trong tay bay múa, Quý Bố liên tiếp né tránh, vội vàng rút kiếm ra

Chỉ bằng một chiêu Quý Bố đánh rơi trường kiếm của người đó, tiếp đó đạp lên ngự đối phương, người đó cũng ngã xuống

"Thích khách chết đi!"Quý Bố ngẩng đầu lên, trước mắt là lão giả râu tóc trắng cả, ông ta hơi chần chừ, ông già kia đã đấm thẳng vào mặt

Quý Bố lùi liền vài bước, nhưng không dám đánh trả, ông già kia nhặt kiếm dưới đất lên, cứ nhè Quý Bố mà chém, Quý Bố liên tục né tránh

"Lão trượng! Ta không phải thích khách, ta là xá nhân mới tới

""Lão trượng! Ta thấy ông tuổi cao, không muốn ra tay, ông đừng quá đáng

""Ta tên Quý Bố, từng làm trung lang tướng! Là xá nhân mới tới

"Sau khi Triệu Bình ép lui Quý Bố, Loan Bố và Trương Bất Nghi chạy tới bên Lưu Trường, đỡ nó lên

Lưu Trường vuốt ngực:" Tên này thật lợi hại

""Đại vương, hắn là Quý Bố, cũng tới làm xá nhân cho người à?""Không, quả nhân hoàn toàn không biết hắn, Triệu công, ông ngăn hắn lại

Loan Bố, Trương Bất Nghi, dẫn ta tới doanh thân binh

"Quý Bố giận lắm:" Đây là chuyện thái hậu căn dặn, đại vương muốn về nước Đường thảo phạt Hung Nô, không được dẫn đại vương rời thành

"Nói rồi cầm ngang kiếm chắn trước ngực, quát to:" Lão trượng cho rằng Bố không dám giết người sao?"Tam đại xá nhân tức thì có chút do dự, đưa mặt nhìn nhau

"Thái hậu có lệnh, để đại vương ở phủ Hoài Âm hầu ba ngày, nếu không tin có thể theo ta tiến cung!"Bấy giờ đám xá nhân mới bỏ vũ khí

Bình Luận (0)
Comment