Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 194 - Chương 194: Tại Ngươi Mà Quần Thần Cãi Nhau

Chương 194: Tại ngươi mà quần thần cãi nhau

Mấy người bị hại chia sẻ kinh nghiệm đau thương của mình với Quý Bố, càng nói càng thấy đồng cảm, ba người đang nói đột nhiên ngưng bặt, lao tới cửa sổ nhìn trộm một cái mới thở phào

Câu chuyện cứ mấy lần đứt quãng như thế mới truyền hết kinh nghiệm cho Quý Bố, Quý Bố cũng nghe rất chăm chú, cuối cùng cảm khái:"Ha ha ha, thực ra đi theo đại vương cũng thú vị lắm

""Tất nhiên rồi, đại vương của chúng ta tuy nghịch ngợm quậy phá một chút, nhưng là người trọng tình cảm, tâm địa thiện lương

Cứ một khoảng thời gian, đại vương lại dẫn bọn ta mang tiền tài, lương thực đi cứu tế bách tính cùng khổ ở phụ cận

Trước đó bệ hạ ban thưởng, đại vương đem đại bộ phận thưởng cho tướng sĩ, để lại ít tiền tài, cũng là để chia cho bách tính

Đại vương lập một cái xưởng ngoài Trường An, lựa chọn ít người tàn tật tới làm việc

Đại vương thực ra rất tốt chỉ là còn nhỏ nên làm việc thiếu chừng mực thôi

"Quý Bố gật đầu:" Ta biết, trước kia lần đầu thấy đại vương, ta đã biết ngài là người vô cùng hiếu thuận

Mấy người đột nhiên chú ý thấy trong phòng yên tĩnh, lần này cả bốn vội lao tới, xác định đại vương vẫn ở bên trong mới tiếp tục tán gẫu

Loan Bố cười nói:" Tại hạ sớm nghe danh Quý công, nay có ngài, đại vương không chạy được nữa rồi, mấy chiêu trước đó của ngài thật lợi hại

“Ha ha ha, nếu Loan công muốn học, ta cũng không giấu …”Câu chuyện lại tiếp tục, dần dà bốn xá nhân không còn khúc mắc nào lớn nữa, dù sao tinh lực của họ chủ yếu đặt lên người Đường vương rồi …Sau Chu Bột, đám Hạ Hầu Anh và Quán Anh cũng trở về, bọn họ cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, chỉ là trông hai người bọn họ có vẻ cực kỳ không vui, sự phẫn nộ đó gần như không che giấu được, sắc mặt âm trầm, đối diện với sự tiếp đãi siêu quy cách, chẳng có lấy chút vui vẻ nào

Điều này làm Lưu Doanh đi nghênh đón bọn họ vô cùng kinh ngạc, hắn nắm tay hai vị tướng quân hỏi nhỏ:" Có phải trẫm làm sai chuyện gì không?"Hai vị tướng quân giật mình, vội vàng quỳ bái, luôn mồm xin thứ tội

Lưu Doanh vội đỡ họ lên, hỏi thăm lần nữa, Hạ Hầu Anh do dự một hồi mới nói:" Quân đội các nước, có kẻ không nghe hiệu lệnh, vốn có thể đạt được thành quả lớn hơn

Nhưng hai vị đại vương Yên, Triệu không nghe chỉ huy, mạo hiểm truy kích thiếu chút nữa bị đánh bại

Tướng lĩnh các nước kiêu ngạo ngang ngược, thiếu chút nữa mất cả đại thắng

""Bọn họ tranh công với nhau, mâu thuẫn trùng trùng, không chịu cứu viện nhau

""Xin bệ hạ thứ tội, thần tự ý định đoạt giết liền ba tướng

""Hả?" Lưu Doanh mở to hai mắt, chấn kinh vô cùng, hắn nhìn sang Quán Anh:" Tướng quân chẳng lẽ cũng gặp chuyện như thế?""Không ạ, sĩ tốt nước Đường rất nghe lệnh, không mạo hiểm xuất kích, cũng không tranh công, chỉ là

Nước Đường từ trên xuống dưới không phải là người, khinh người quá lắm

" Quán Anh bi phẫn kêu lên:Lưu Doanh hỏi đầu đuôi, khuyên nhủ một hồi

Trên tiệc mừng công, chư vị tướng lĩnh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần

Hạ Hầu Anh không nghiêm mặt nữa, cười ha hả kể lại trận chiến với người xung quanh, ông ta điều khiển chiến xa, giết một tướng lĩnh Hung Nô, sau từ từ binh biết tướng lĩnh đó là thân thích của Mạo Đôn, quý tộc của Luyên Đê thị

Mặc dù Hạ Hầu Anh chặt đầu và bắt tù binh không bằng Chu Bột, nhưng riêng cái đầu đó, đủ để ông ta tranh công đầu với Chu Bột

Còn về phần Quán Anh chỉ cắm đầu uống rượu, không nói gì cả

Khi các tướng đang vui vẻ chúc mừng, ngự sử đại phu Triệu Nghiêu bỗng nhiên đứng dậy:" Bệ hạ, thần có tấu

"Lưu Doanh ngớ người nhìn Triệu Nghiêu:" Ái khanh tấu gì?""Thần muốn đàn hặc Toánh Âm hầu Quán Anh báo sai chiến công, dối trên lừa dối

"Lưu Doanh còn chưa kịp đáp, Quán Anh đã không nhịn được, nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Triệu Nghiêu, phẫn nộ chất vấn:" Cẩu tặc, ngươi nói cái gì?""Ha ha ha, ngươi biết ta đang nói gì, thái úy chém đầu 6000, thu hoạch được hơn 2000 chiến mã

Ngươi báo lên chém đầu 5000 nhưng thu hoạch được 37 chiến mã? Có phải ngươi giết 5000 người Hung Nô đi bộ? Rõ ràng là báo láo chiến công

""Bệ hạ tướng lĩnh vì tham quân công, cố ý làm thế, mong bệ hạ minh giám, bọn họ thì có quân công rồi nhưng chiến sự một khi bắt đầu, nhiều năm phát triển của Đại Hán sẽ bị hủy trong sớm tối! Đám võ phu bất chấp quốc gia, hiếu chiến báo sai quân tình, chỉ vì tước vị mà thôi

"Triệu Nghiêu tấu vậy là vô cùng nghiêm trọng rồi, báo sai chiến công, đó là tội chặt đầu

Quán Anh tức tới mặt đỏ bừng, cơ hồ nói không nên lời, nhưng còn chưa đợi hắn nói, các võ tướng khác đã kéo cả ra mắng Triệu Nghiêu:" Bọn ta chinh chiến sa trường, chiến thắng quay về còn bị loại tiểu nhân như ngươi sỉ nhục à? Xin bệ hạ giết hắn

"Triệu Nghiêu không chỉ có một mình, đại thần ủng hộ hắn không ít, như Lưu Kính, Thúc Tôn Thông

Trong đó Lưu Kính phẫn nộ nhất, chửi mắng tướng lĩnh thậm tệ, tất nhiên hắn cũng thành điểm hỏa lực mới, các tướng lĩnh kịch liệt công kích hắn

Phàn Khoái chửi:" Năm xưa khi bọn ta tác chiến với Hung Nô, ngươi từng nhiều lần muốn tiên hoàng đem công chúa gả cho Mạo Đốn, muốn xu nịnh giặc, lần này bọn ta thắng trận, chắc chắn là ngươi tức giận lắm

"Vị Lưu Kính này vốn tên Lâu Kính, được Lưu Bang ban cho họ Lưu, hắn là người thiếu chút nữa đem Lỗ Nguyên công chúa tặng cho Hung Nô

Lưu Kính cười lạnh:" Phàn tướng quân đương nhiên là anh dũng, một trận phá vô số huyện thành Đại Quận thành đống đổ nát, đánh tan hết tích góp nhiều năm của Yên Đường Sở Triệu

Hung Nô còn chẳng diệt được các huyện Đại Quận, các ngươi lại làm được, công lao lớn quá

""Lưu Kính, quân tiểu nhân, năm xưa là ngươi xúi bẩy tiên hoàng, trước tiên là đề nghị hòa hiếu, lại đề nghị di cư bách tính các nơi vào quan nội, khiến quan ngoại dân sinh điêu tàn

""Sao, ta di dời toàn cường hào phú hộ, trong đó có thân thích của ngươi à? Năm xưa chính vì các ngươi không đánh nổi Hung Nô, nên ta mới đề nghị hòa hiếu, nếu chư vị tướng quân dũng võ thật, còn cần ta nghĩ ra kế sách như vậy không?"Hai bên quấn lấy nhau chửi mắng, không bên nào chịu thua bên nào

Lưu Doanh nhìn cảnh này, lòng rối loạn, hắn không sao hiểu được

Trước kia khi a phụ còn, quần thần hòa thuận, trên dưới một lòng, giờ sao lại chướng mắt nhau, cãi vã tranh đấu

"Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa

" Lưu Doanh nói lớn:" Quán hầu không báo sai, là trẫm hạ lệnh đem một nhóm chiến mã để lại mục trường Thượng Quận nước Đường, chuẩn bị bồi dưỡng chiến mã, sợ tin tức tiết lộ, khiến Hung Nô sinh lòng cảnh giác, bởi thế mà che giấu

"Quần thần còn muốn tranh cãi, Trần Bình thong thả đứng dậy nói:" Các vị nếu có nghi vấn gì, trước tiên tới hỏi ta trước

"Tức thì bên trong Tuyên Thất Điện im phăng phắc, không ai nói thêm nữa

Kết thúc tiệc mừng công, Lưu Doanh vội vàng tới Tiêu Phòng điện

"Nhãi con! Thằng nhãi con đâu xéo ra đây cho trẫm

"Khi Lưu Doanh đùng đùng nội giận cầm gậy gỗ xông vào Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường gào lớn, vội vàng trốn sau lưng Lữ hậu

"Thằng nhãi này, sao lại tham lam như thế, hơn 2000 thớt chiến mã, ngươi nuốt toàn bộ, để Quán Anh hơn 30 con ngựa già giao lên! Ngươi ra đây cho trẫm

"Lưu Trường nấp sau lưng Lữ hậu hét to:" Oan uổng quá, chuyện đó liên quan gì tới đệ, đệ suốt ngày ở Trường An, chuyện ở nước Đường không do đệ quản! Chuyện này chắc chắn là do Trương tướng làm! Không liên quan tới đệ!"Lữ hậu bình tĩnh liếc Lưu Doanh một cái:" Chẳng qua là một ít chiến mã thôi, tiếp theo đây nước Đường chắc chắn còn tác chiến

Bỏ gậy xuống

"Lưu Doanh vội buông gậy gỗ, bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt Lữ hậu, nhìn Lưu Trường nấp sau lưng Lữ hâu ra sức nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ trêu mình, tức tối nói:" A mẫu có điều không biết rồi, chính vì thằng nhãi này mà đại thần trong triều cãi nhau

"

Bình Luận (0)
Comment