Không dụ dỗ được Lưu Kiến nữa, cuối cùng đương nhiên do cận thị Trương Khanh của Lưu Trường bôi thuốc cho
Lưu Trường khôi phục rất nhanh, chỉ mất nửa ngày thôi, sáng hôm sau thức dậy là lại nhanh chóng rời cung, dẫn quần hiền làm bậy khắp nơi
Nhưng nó nhận ra một việc, Phàn Khanh thì đúng là không tới Tiêu Phòng Điện nữa
Vốn vài ngày Phàn Khanh lại tới một lần, giờ đã nửa tháng rồi không thấy đâu nữa, Lưu Trường bất giác thấy thiêu thiếu
Tối hôm đó ăn cơm cùng thái hậu, Lưu Trường hỏi:" A mẫu, sao đột nhiên không thấy Phàn Khanh tới chơi nữa vậy?"Lữ hậu hừ một tiếng không đáp, con còn mặt mũi mà hỏi câu đó nữa sao
Lưu Trường gãi đầu:" Con quá đáng rồi à?""Không, với tính con làm ra loại chuyện đó là quá bình thường
" Lữ hậu mỉa mai:Cuối cùng Lưu Trường vẫn quyết định tới Phàn gia tìm Phàn Khanh, nó không có ý gì, có lẽ lâu rồi không có người đùa giỡn với mình, nên nó buồn chán
Phàn gia từ trên xuống dưới đều rất tốt với nó, Phàn Khoái cười lớn ôm nó giữ lại ăn cơm, di mẫu càng thân thiết, vì nó làm thêm nhiều món ngon
Ăn cơm xong Lưu Trường đi tìm Phàn Khanh
Nghe nói Lưu Trường tới, Phàn Khanh không chạy ra như trước kia nữa, khi Lưu Trường đi vào phòng nó, nó cũng quay đầu đi, không thèm nhìn mặt
"Ài, muội giận gì chứ, trêu muội thôi mà, muội không thể rộng lượng chút à? Muội xem tay vay Kháng bao nhiêu tiền, hắn có oán trách ta không?""Hừm!""Được rồi, ta không nên dọa muội, được chưa?""Hừm!"Lưu Trường làu bàu đi tới bên Phàn Khanh, hết sức tự nhiên ôm lấy vai nó, ngả đầu vào sát người nó, tình cảm nói:" Chúng ta là huynh đệ lớn lên bên nhau từ nhỏ, sao lại thù dai như thế chứ? Cùng lắm hôm nào ta mời muội uống rượu, đừng thế nữa
"Phàn Khanh sững sờ nhìn Lưu Trường ôm mình, mắt đờ đẫn, đột nhiên nó hét lên:" A phụ!!"Lưu Trường nhìn Phàn Khoái hung thần ác sát sắn tay áo, hét lên:" Trọng phụ! Không, di phụ! Nghe cháu nói đã
Á
Không phải đâu
Nghe
Á
Cứu ta với! Loan Bố! Quý Bố! … Cứu quả nhân …"Khi Lữ hậu nhìn thấy Lưu Trường bị các cận thị khiêng về Tiêu Phòng Điện, ánh mắt thoáng cái đã lạnh băng, rồi bà thấy Lữ Tu đi theo sau, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh lại
"Thằng nhãi này lại gây ra chuyện gì rồi?""Nó ở trong phòng Khanh, cùng Khanh ôm
""Không thể nào
" Lữ hậu cắt lời, cầm thẻ trúc lên:" Thằng nhãi này không giống a phụ nó, đùa nghịch ở quán rượu, chẳng qua chỉ là khoe khoang với người khác, nếu không phải do ý nó, có nữ tử chủ động tới gần, nó chạy trước tiên
"Lữ Tu nhìn cận thị:" Đưa đại vương vào phòng
"Lưu Trường rên rỉ bị cận thị khiêng đi, Lữ Tu ngồi trước mặt Lữ hậu:" Tỷ, Khanh và Trường lớn lên cùng nhau, muội thấy chúng thân thiết, huống hồ, nếu gả Khanh cho nó, liền có thể
""Liền có thể như thế à?" Ánh mắt Lữ hâu khiến thân muội muội cũng sợ hãi, nàng biết mình nói sai, ấm a ấp úng:" Liền có thể chiếu cố Trường tốt hơn
"Ai cũng biết ý của Lữ Tu căn bản không phải như vậy
Dù sao Lưu Trường không phải do Lữ hậu sinh ra, nếu thê tử là người Lữ thị, có thể trói chặt Lưu Trường vào Lữ thị
Nhưng lời này không thể nói với Lữ hậu, vì đề tài mẹ đẻ của Lưu Trường là cấm kỵ với Lữ hậu
Phàm ai dám nói thẳng vấn đề này đều không có kết cục tốt
"Vậy muội định thế nào?""Không bằng để hai đứa thành gia thất
""Trường còn nhỏ, chưa tới lúc đó
""Trường mười ba tuổi rồi
Tỷ, ở quê chúng ta, trẻ con tuổi này đã chuẩn bị
""Trường còn nhỏ
""Vậy định thân trước cũng được
""Chọn ngày nói sau
"Lữ Tu không hiểu, rõ ràng chuyện này có lợi cho hai bên, hơn nữa a tỷ cũng rất sủng ái Khanh, vì sao trông có vẻ như không muốn
Nhìn vẻ mặt muội muội như thế, Lữ hậu hỏi:" Kháng, hình như hơn Trường hai tuổi
""Đúng thế ạ
""Vậy cũng tới lúc thành gia rồi, hay là ta chọn thê tử cho nó
""Nó cò
" Lữ Tu mặt biến sắc, chớp mắt nàng hiểu ra, đứng dậy:" Chọn ngày nói sau vậy
"Nếu nói a phụ không muốn gả khuê nữ đi, vậy đa phần a mẫu cũng không nỡ để nhi tử thành gia thất
Trái ngược với a phụ, trong mắt a mẫu, nhi tử là rau xanh, nhi tức là con lợn
Cái gì, cưới nó à? Nhất định là bị nữ tử dụ dỗ
Tiễn Lữ Tu đi rồi, Lữ hậu tiếp tục duyệt tấu biểu, tới khi Lưu Trường từ trong phòng bò ra, lần này nó bị đánh rất nặng, bò như con sâu bò tới bên Lữ hậu:" A mẫu, Phàn Khoái đánh con
""Ồ, sao con không đánh trả?""Con đánh không
Khụ khụ, người ta là trưởng bối của con, sao còn dám vô lễ? Nếu không phải nể ông ấy là di phụ, con đấm một cái là Kháng kế thừa tước Vũ Dương hầu ngay!"Lữ hậu cười nhạt
"A mẫu! Con là nhi tử của người, đường đường Đại Hán chư hầu vương, hôm nay bị người ta đánh thảm mà a mẫu không biểu thị gì à?"Lữ hậu gật đầu, đúng là nên có biểu thị, bà nhìn cận thị nói:" Ban hoa phục cho Vũ Dương hầu
"Lưu Trường sững sờ nửa ngày
Nam Việt vương lần nữa phải sứ giả lên, phải nói chính sách đe dọa của Hàn Tín đã có tác dụng
Khi phương nam không ngừng điều động quân sự, làm ra vẻ muốn thảo phạt Nam Việt, Triệu Đà không sợ, chiêu binh mãi má, đợi quân Hán tới
Thế nhưng Đại Hán liên tục hai năm không đánh, chỉ làm ra vẻ muốn đánh, Triệu Đà vừa buông lỏng thì nghe nói quân Hán nhập cảnh, chuẩn bị đánh thì đối phương quay về
Cứ thế Triệu Đà chịu không nổi
Nước Nam Việt quốc thổ không nhỏ, nhưng thực lực kém xa Đại Hán, khả năng không bằng nước Đường, chỗ dựa chẳng qua là địa lý hiểm yếu
Nhưng mấy năm qua Đại Hán liên tục chiêu mộ sĩ tốt phương nam, dựa vào địa hình khí hậu đói phó với kẻ địch không đáng tin nữa
Triệu Đà nghĩ mãi, thấy hiện phải lúc trở mặt với triều Hán, liền phái sứ giả tới, triều cống trở lại
Khi sứ giả vào Tuyên Thân Điện, thiên tử ngồi ở thượng vị thái hậu ở bên trái, các trọng thần ngồi dưới
Sứ giả hành lễ bái kiến, bắt đầu nói Nam Việt vương bị oan, cái gì mà cống phẩm bị tặc khấu cướp mất, cái gì mà bị người ta gièm pha, thuận tiện biểu thị lòng trung thành với Đại Hán
Thiên tử mừng lắm, cho sứ giả đứng dậy ban ngồi, hỏi tình hình nước Nam Việt
Sứ giả vừa đáp vừa đánh giá tình huống xung quanh, thiên tử người gây gò, hốc mắc sưng phù, bộ dạng buông thả quá độ
Thái hậu nghiêm mặt không nói gì, quần thần đều là lão hủ, tóc hoa râm, không được uy vũ như trước
Đây là thời khắc Đại Hán thay máu, những mãnh nhân theo Cao hoàng đế chinh chiến đã già, mang tới cảm giác già nua
Rõ ràng là đế quốc mới tinh mà lại mang đến cảm giác đó
Sứ giả yên tâm rồi, không còn bất an như mới đầu, trả lời câu hỏi của thiên tử
"Nam Việt nghèo khó, nhưng trên dưới một lòng
Nam Việt ít người, nhưng phần đông dũng mãnh
"Lời nói của sứ giả làm người ta thấy không thoải mái, mơ hồ có ý thị uy, sắc mặt Thúc Tôn Thông ngày một bất thiện, khi thiên tử bày tiệc chiêu đãi sứ thần, ông ta gọi chúc quan tới, dặn dò vài câu
Trước đó vì Nam Việt vương không phái sứ thần tới, Đại Hán thu hồi ấn tín phong hiệu của Triệu Đà, không thừa nhận chư hầu vương này nữa
Nay Nam Việt vương tặng kỳ trân dị bảo, biểu thị vĩnh viễn trung thành, Lưu Doanh tất nhiên vui vẻ thừa nhận Triệu Đà, dù Đại Hán căn bản không quản lý nổi Nam Việt
Chắc mọi người đều biết chuyện vua Quang Trung muốn đòi lại Lưỡng Quảng chứ? Thậm chí ông viết thư sang nhà Thanh nói điều này
Cơ sở nào vua Quang Trung làm thế? Chính là thời đó coi Triệu Đà là một triều đại của nước mình
Bây giờ chúng ta không thừa nhận Triệu Đà nữa rồi, điều này tương ứng với việc gì mọi người cũng hiểu