Hôm sau Lưu Trường thúc ngựa về Trường An, Tào Xu nép mình trong lòng y, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt Lưu Trường, mặt ngập tràn niềm vui
"Đưa tỷ về phủ trước nhé! Phủ ta không an toàn như Tào phủ, tỷ đợi trong phủ vài ngày, ta sẽ tới tìm tỷ
"Tào Xu gật đầu
Vừa mới tới Tào phủ, Lưu Trường liền gặp Trương Bất Nghi đã đợi ở đó từ trước, hai mắt Trương Bất Nghi đỏ kè, xem ra cả đêm không ngủ rồi, nhìn thấy Lưu Trường tới, hắn sốt ruột dậm chân:" Đại vương, thái hậu đang tìm người khắp nơi! Ôi lần này hỏng rồi, hỏng rồi!""Gấp cái gì?!" Lưu Trường quát một tiếng, Trương Bất Nghi mới trấn định lại:Lưu Trường ôn nhu đỡ Tào Xu xuống ngựa, mặc kệ ánh mắt quái dị của người Tào phủ, chu đáo đưa nàng vào phủ, dù đối diện với cái mặt đen xì của Tào Tham, y cũng không chút sợ hãi, lại còn cười ha hả lớn tiếng nói:" Nhạc trượng! Xin chiếu cố Xu cho con, nếu có người ức hiếp nàng, con không bỏ qua đâu
"Tào Tham không nói gì cả, khó chịu quay đầu sang bên
Lưu Trường lại nói với Tào Xu vài câu rồi mới nghênh ngang rời Tào phủ, chẳng sợ nàng về nhà bị làm khó, giờ ai dám? Tào Tham cũng chẳng dám
Bấy giờ y mới hỏi Trương Bất Nghi đã đứng đợi tới suốt ruột:" Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"Trương Bất Nghi đang đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng, nhìn Lưu Trường lại liên tục lắc đầu, mồm đắng nghét nói:" Thái hậu vô cùng phẫn nộ, Loan Bố cãi vài câu, nay vẫn ở trong đại lao đình úy
Tối qua bọn thần đi khắp nơi tìm đại vương, tìm thế nào cũng không thấy
Thái hậu thiếu chút nữa ra lệnh giới nghiêm trong thành, sai nam bắc quân đi tìm đại vương
""Ha ha ha, không cần lo, Loan Bố có người quen ở đình úy, sẽ không phải chịu khổ đâu!" Lưu Trường xua tay trấn an:"Thần không lo cho Loan Bố
" Trương Bất Nghi hạ thấp giọng:" Đại vương, không thể gần Tào gia nữ, thái hậu vốn kiêng kỵ Tào thị, nay đại vương mà cưới nữ tử Tào thị, thái hậu sao ngồi yên được? Đại vương lỡ mất thời cơ tốt rồi
""Thời cơ tốt gì?""Đại vương thân mang thiên mệnh, có câu, hữu đích lập đích, vô đích lập trưởng
Đại vương tên là Trường
""Ồ!" Lưu Trường cười:" Còn có cách nói này à?""Sao đại vương không sốt ruột?" Trương Bất Nghi cuống cả lên rồi, hắn thấy hi vọng sụp đổ mà đại vương cứ thản nhiên như không:Lưu Trường biết tên này nghĩ cái gì, khinh bỉ lắc đầu:" Đối với người khác có lẽ là cơ hội tốt, nhưng chí ta không phải ở đó, ta muốn ra kia đánh Hung Nô, không muốn bị giam trong mảnh đất trăm dặm này
""Đại vương, nếu tiến thêm một bước, há chẳng phải càng dễ thảo phát Hung Nô? Khi đó không phải dùng lực một nước nữa
""Chuyện này không nhắc tới nữa
"Lưu Trường không thèm để ý tới Trương Bất Nghi, cưỡi ngựa phóng nhanh về phía hoàng cung, Trương Bất Nghi ngây ra nhìn Lưu Trường lắc đầu, một vài chuyện không phải đại vương muốn là được
"A mẫu!" Lưu Trường gọi to đi vào Tiêu Phòng Điện:Sắc mặt Lữ hậu cực kỳ khói coi, nhìn thằng nhãi trước mắt, gần như tóe lửa
Nếu người khác đối diện với anh mắt này, ví dụ Như Ý, lúc này e rằng sợ tới ỉa đái tứ tung rồi, nhưng Lưu Trường không sợ, y đi tới trước mặt Lữ hậu xoa bụng:" A mẫu, con đói rồi!"Lữ hậu hít sâu liền mấy hơi, nhìn sang cận thị
Tức khắc có người mang cơm nước lên cho Đường vương, Lưu Trường ăn ngấu nghiến cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra
"Đi đâu?""Bên sông ạ!""Làm gì?""À
À
Ừm
"Nhìn Lưu Trường ấp a ấp úng, Lữ hậu giận dữ:" Thằng nhãi, con cố ý đối nghịch với ta đấy à?"Lưu Trường rất bất mãn:" A mẫu, vì sao bất công thế? Chuyện này huynh trưởng ngày nào cũng làm, còn không chỉ làm với một người, con chẳng qua làm một lần, a mẫu vì sao giận như thế?""Huynh trưởng con thành gia thất rồi
""Vậy thì con cũng thành gia thất là được
""Ta bảo con
" Lữ hậu thình lình đứng dậy, cầm gậy gỗ đã chuẩn bị sẵn lên:Lưu Trường kinh hãi bỏ chạy, Lữ hậu đuổi theo, vừa đúng lúc Lưu Doanh đi vào Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường nhảy ra sau lưng hắn:" Đại ca cứu đệ!!""A mẫu, vì sao
Á, a mẫu, vì sao đánh con?" Lưu Doanh chưa kịp nói gì đã bị gậy của Lữ hậu đánh trúng:Rất nhanh cả Lưu Trường và Lưu Doanh cùng quỳ trước mặt Lữ hậu
Lưu Trường rất ủy khuất, Lưu Doanh càng ủy khuất hơn, hắn chẳng làm gì cả cũng bị một trận đòn
Nhìn hai đứa nhi tử, Lữ hậu buông tiếng thở dài:" Trường!""Dạ!""Con về nước Đường đi!""Hả?" Người lên tiếng trước là Lưu Doanh, kinh ngạc nhìn thái hậu:" Vì sao ạ? Trường còn nhỏ như thế
""Nhỏ à? Nó sắp làm a phụ rồi, nhỏ gì nữa?"Lưu Doanh quay ngắt sang nhìn Lưu Trường, Lưu Trường không để ý lắm, đứng dậy đi tới bên Lữ hậu, dìu bà ngồi xuống
"A mẫu, bây giờ con chưa đi được!"Lữ hậu cười nhạt:" Con mong đi quá ấy chứ, suốt ngày nói với người khác mình là mãnh hổ bị cầm tù, hôm nay ta mở lồng rồi, mãnh hổ con thích đi đâu thì đi, ta không giữ con nữa
""Hì hì
" Lưu Trường gãi đầu:" Đó chỉ là lời than vãn thôi
""Than vãn thôi, con chủ động thân cận với Tào gia nữ, chẳng phải vì muốn rời Trường An à? Con nóng lòng rời Trường An như thế, ta làm sao ngăn được?" Lữ hậu nói, trong mắt không che giấu được hụt hẫng:Lưu Trường ngẩng cao đầu nói dõng dạc:" Con muốn cưới Tào Xu là vì con muốn cưới nàng, không liên quan tới chuyện khác! Con sớm muộn cũng rời Trường An, nhưng dù đi con cũng phải tự mình cáo biệt a mẫu, mang theo lời chúc phúc của a mẫu mà đi, chứ không phải là vì bị người ta hãm hại, tức giận mà đi
"Lữ hậu sững người, Lưu Trường quay sang Lưu Doanh cười:" Huynh trưởng, huynh về trước đi, lát đệ sang tìm huynh
"Lưu Doanh còn muốn nói, nhưng nhìn Lữ hậu một cái rồi thôi, rời Tiêu Phong Điện
Lưu Trường ngồi đối diện với Lữ hậu:" Có phải a mẫu lo Tào thị sẽ lấn át Lưu thị?""Tuổi ta đã cao, huynh trưởng con không phải đối thủ của hoàng hậu, cũng không phải đối thủ của Tào gia
""A mẫu có phải có ý huynh mất đệ kế thừa?" Lưu Trường hỏi thẳng:"Huynh trưởng con yếu ớt nhiều bệnh, nếu ta không còn, hoàng hậu giúp đỡ chấp chính, Tào thị nhất định họa hại thiên hạ
" Lữ hậu không trả lời thẳng câu hỏi của Lưu Trường mà nói ra lý do của mình:Lưu Trường cười:" A mẫu biết con hoàn toàn không có ý làm hoàng đế
""Ta cũng từng không hề có ý chấp chính thiên hạ, con tin không?"Lưu Trường nhất thời không biết đáp ra sao:" Chuyện này chưa nói vội, nói Tào gia đi! Tào Tham rất sợ hãi, ông ta sợ a mẫu vì đưa con lên sẽ mưu hại Tường và hoàng hậu, thanh trừ Tào gia
""Bởi thế ông ấy chuyên môn để Tào Xu tiếp cận con, chỉ cần con cưới Tào gia nữ, một là làm a mẫu phẫn nộ, không còn ý lập con nữa
Hai là tương lai có biến cố gì, con vẫn bảo vệ Tào gia
Đây là kế một hòn đá trúng hai con chim
"Lữ hậu nheo mắt:" Con nhìn rất thấu triệt, sao hôm qua không nghĩ ra
""Sao con không nghĩ ra chứ, có điều chuyện ấy thì liên quan gì?" Lưu Trường ngạo nghễ nói:" A mẫu đâu phải xuẩn phụ bị người ta dắt mũi đi, con cũng không phải thứ ngu xuẩn như Như Ý, càng không vì Tào xu mà bảo vệ cho cả Tào gia
Chẳng lẽ còn có ngoại thích đè được đầu con?"Lữ hậu do dự , trầm tư một lúc hỏi:" Con muốn làm gì?""Con phải cho Tào tặc một bài học, đám lão già đó chưa hiểu một chuyện
""Chuyện gì?""Con đã lớn!"