Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 3 - Chương 003: Thái Tử Ở Sát Vách.

Chương 003: Thái tử ở sát vách.

Khi Chu Xương rời Tuyên Thất Điện thì "trùng hợp" gặp được Lữ hậu tới đây tìm hoàng đế. Lữ hậu tuổi ít hơn Lưu Bang rất nhiều, bà mặc lễ phục màu đỏ tía, là hoàng hậu của Đại Hán, phong cách trang phục của Lữ hậu gần như tương phản với Lưu Bang.

Lưu Bang luôn thích trang phục trước kia, sau khi ông ta lên làm hoàng đế đội mũ trước kia đội, khi xuất tuần mới ăn mặc xa hoa chút, bình thường ở trong cung cùng các đại thần uống rượu bốc phét, ăn mặc rất đơn giản.

Nhưng Lữ hậu luôn ăn mặc rực rỡ nhất, xa hoa nhất, theo sau bà luôn có mấy cung nữ cúi đầu đi cùng.

Lưu Bang tính tình tùy tiện, cùng quần thần uống rượu, uống say thì choàng vai bá cổ, cãi nhau còn ra tay đánh người. Lữ hậu thì luôn lạnh băng, dáng vẻ trang trọng, tựa như một băng sơn mỹ nhân.

Chu Xương vội vàng hành lễ bái kiến, Lữ hậu cũng bái tạ:" Nếu không có lời của khanh thì thái tử bị phế rồi."

Nghe thấy câu này Chu Xương xưa nay to gan lớn mật cũng giật bắn mình.

Vẫn đề trữ quân xưa nay mẫn cảm, nhất là giữa hoàng hậu với hoàng đế càng như thế. Vì thái tử sắp bị phế là do Lữ hậu sinh, còn tân thái tử là nhi tử của Thích phu nhân.

Không ngờ rằng hoàng hậu lại thẳng thắn nói ra lời trong lòng ở ngay trước cổng Tuyên Thất Điện, nói chuyện ở đây, Lưu Bang không thể không biết. Trên mặt Chu Xương hiếm khi xuất hiện nụ cười, chỉ là nụ cười này trông hơi hãi người, ông ta gật đầu, xoay người đi.

Lữ hậu cúi đầu, đợi Chu Xương đi rồi mới vào Tuyên Thất Điện, trong suốt cả quá trình, vẻ mặt của bà ta luôn rất lãnh đạm.

Khi Lữ hậu đi vào, Lưu Bang ngồi quỳ sau bàn, trông nghiêm túc không ít.

Mấy năm qua, tình cảm phu thê hai người không ổn định cho lắm, Lưu Bang điên cuồng mê đắm Thích phu nhân, cơ bản ngày ngày ở cùng Thích phu nhân. Chẳng phải Lữ hậu không còn xinh đẹp nữa, chỉ là hai người chung sống quá lâu, có lẽ Lưu Bang ngán rồi.

Có điều Lữ hậu không khóc lóc kiếm chuyện như phụ nhân tầm thường, bà bình tĩnh tiếp nhận sự thực này.

Mấy năm đó bà đơn chăn gối chiếc, Lưu Bang thích ra ngoài, mỗi lần đi chơi đều mang theo Thích phu nhân, mà Thích phu nhân suốt ngày ở trước mặt ông ta làm nũng, muốn nhi tử Lưu Như Ý của mình làm thái tử. Vị trí thái tử lung lay, nhưng dù là thế Lữ hậu chẳng hoảng, ngược lại càng thêm lãnh khốc.

Lưu Bang nhìn thê tử của mình, sự xuất hiện này chẳng làm ông ta ngạc nhiên chút nào, như biết bà ta ở ngay ngoài cửa.

Lữ hậu lạnh nhạt ngồi xuống đối diện với Lưu Bang, hai người nhìn nhau, trong mắt không có lấy chút tình nghĩa nào, mang chút xa lạ. Tuyên Thất Điện rộng lớn tựa hồ tê liệt từ bên trong, chia thành hai nửa, giống như băng hỏa đối đầu, một bên lừa lửa lớn rừng rực cháy, bên kia phát tán hàn khí kinh người. Hai người cứ vậy bình tĩnh nhìn nhau.

"Trẫm chuẩn bị sắc phong Như Ý làm Triệu vương." Lưu Bang mở miệng:

"Sớm nên như thế."

Lưu Bang định nói gì đó nhưng dừng lại, oán trách:" Trẫm có lẽ nên nghe đám Nho gia đề nghị, trong triều không có chút lễ nghi nào, tên Chu Xương đó không ngờ dám mắng trẫm là Kiệt Trụ! Trẫm thấy, sau này kiếm cơ hội bãi miễn thân phận ngự sử đại phu của ông ta, để ông ta đi làm tướng cho Triệu vương."

Lữ hậu cười nhạo, nói :"Ừm."

Phu thê vô cùng quen thuộc lẫn nhau, thậm chí không cần nói gì cũng hiểu tâm tư đối phương.

Nói xong mấy câu này, hai người lần nữa im lặng, bọn họ tựa hồ không có gì để nói với nhau nữa, Lưu Bang không, Lữ hậu càng không. Qua rất lâu, rất lâu, Lữ hậu rốt cuộc cũng đứng dậy, bà ta nhìn thấy bóng người thoáng qua ở cửa mé, không nói gì cả, lạnh lùng rời Tuyên Thất Điện.

"À phải rồi, nàng trở về phái người đưa Lưu Trường tới cho trẫm."

"Ừm!"

Lữ hậu rời đi, Thích phu nhân mau chóng lao vào trong điện, hai mắt nàng đỏ hoe, nhào vào lòng Lưu Bang khóc lớn.

Lưu Bang luống cuống chân tay lau nước mắt giúp nàng, hỏi tới nguyên do, Thích phu nhân thảm thiết nói:" Xin bệ hạ cho mẹ con thiếp được chết, tương lai thái tử đăng cơ, mẹ con thiếp nhất định sống không bằng chết."

Lưu Bang cười ha hả bế Thích phu nhân lên, hôn lên mặt một cái, nói lớn:" Yên tâm đi, Như Ý sẽ không sao đâu, trẫm đã tìm nhân tuyển tốt nhất bảo vệ nó. Có ông ta, Như Ý sẽ an toàn, dù sao nàng nợ ông ta ân tình lớn như thế."

Khi Lữ hậu chuẩn bị tới Tiêu Phòng Điện thì vừa vặn gặp thái tử thiếu niên chuẩn bị đi bái kiến hoàng hậu, chính là Lưu Doanh.

Theo sau Lưu Doanh là bốn ông già có tuổi, nhưng thái độ của bọn họ với Lưu Doanh vô cùng cung kính, theo Lưu Doanh không xa, đầu cúi xuống, biểu hiện ra sự tôn trọng cực lớn. Mấy ông già theo sau một thiếu niên như vậy, cảnh này nhìn có chút không hài hòa.

Thái tử vô cùng nghiêm túc quỳ bái Lữ thái hậu, vô cùng cung kính.

Lưu Doanh đại khái là loại con mà tất cả cha mẹ đều muốn, từ nhỏ tới lớn đều hết sức ngoan ngoãn, không dám trái ý cha mẹ. Từ rất nhỏ đã đọc sách, hiếu thảo với cha mẹ, thân thiết với người khác, dù là loại hỗn thế ma vương như Lưu Trường cũng kiên nhẫn đối đãi.

Hắn cực kỳ lễ độ với đại thần, hữu hảo với người đọc sách, thường tìm một số bậc đại gia biện luận tư tưởng học thuật.

Điều này khiến Lưu Doanh có được rất nhiều mỹ danh, toàn bộ triều đường gần như không có đại thần nào không thích hắn, uy vọng của hắn cực cao. Chính Lưu Bang làm càn cũng không thể phế được hắn, đây là đứa bé rất ngoan.

Lữ hậu đi trước, Lưu Doanh rụt rè theo bên cạnh bà.

"Mẫu hậu ngàn vạn lần đừng vì nhi thần mà đi chọc giận phụ hoàng, nhi thần không muốn vì mình mà gây ra trong nhà không hòa hợp. Nhi thần nghe các đại gia nói, hoàng thất có hòa thuận thì bách tính thiên hạ mới hòa thuận. Nếu mẫu hậu và phụ hoàng vì nhi thần xung đột, nhi thần áy náy bất an."

"Ừm."

Lữ hậu lạnh lùng gật đầu, lạnh tới đáng sợ, gần như không một ai dám ngẩng đầu nhìn bà, bao gồm cả thân sinh nhi tử Lưu Doanh. Từ nhỏ tới lớn Lưu Doanh cực kỳ sợ mẫu thân, nói chuyện cũng phải dè dặt, sợ câu nào đó chọc giận bà.

"Vị trí của con đã được xác định rồi, không ai có thể thay đổi được, cho dù a phụ con có phái người đi giữ tính mạng của nó, có điều nó không còn khả năng tranh đoạt với con."

"Mẫu hậu, nhi thần chẳng phải tham luyến quyền thế, nếu Như Ý có thể thực hiện chính xách nhân chính, ban thiện cho thiên hạ, vậy nhi thần nguyện ý nhường vị trí này ra. Nhi thần cho rằng huynh đệ hòa thuận mới là ..."

"Hử!" Lữ hậu cắt ngang bài luận tràng giang đại hải của hắn:

"Hi vọng mẫu hậu chiếu cố tốt cho bản thân." Lưu Doanh cuối cùng chỉ có thể nói một đống lời bảo Lữ hậu giữ gìn sức khỏe, rồi phát biểu dài dòng về một loạt vấn đề nội bộ hoàng thất rồi mới cáo biệt Lữ hậu mà đi:

Mấy năm rồi Lưu Doanh mỗi ngày bái phỏng hoàng đế và hoàng hậu, mỗi ngày đều nói những lời bảo họ chiếu cố bản thân, mỗi ngày đều những lời tràng giang đại hải, trích kinh dẫn sách, ngoan ngoãn cung kính.

Được những ngôn ngữ đó chải chuốt, khuôn mặt nhìn có vẻ chân thành, dường như biến thành giả dối vài phần.

Bình Luận (0)
Comment