Hai huynh đệ kéo tay nhau đi về phía thành trì, quần thần vội bái kiến, Lưu Trường chẳng thèm để ý tới bọn họ, chỉ nhìn Chu Bột đứng trong đám đông, mắt sáng lên gọi:" Trọng phụ, sao còn đi nhanh hơn quả nhân thế?"Khi Lưu Trường ở Trường An, Chu Bột chưa đi
Chu Bột không đáp, chỉ hành lễ
"Trọng phụ, không ngờ tới nước Triệu còn gặp người, tốt quá, lát nữa chúng ta đi ăn gà
""Thần ở nước Triệu không nuôi gà
""Ái dà, thật đáng tiếc!"Lưu Trường nói rồi đi theo Lưu Như Ý vào thành, Chu Bột đi cuối cùng, quan sát đội thân binh của Lưu Trường, những thân binh này đều do ông chọn, đa phần là thuộc hạ cũ của ông ta
Những người này thấy Chu Bột nhìn tới cũng chột dạ, muốn hành lễ lại sợ bị ông ta đánh
Khi Chu Bột suất lĩnh bọn họ, ghét nhất những người không giữ quân pháp, đang trên đường hành quân, gặp thiên tử mà không có mệnh lệnh của chủ tướng, cũng không được dừng lại hành lễ, đó là điều Chu Bột dạy họ
Đúng lúc này Chu Bột đột nhiên nheo mắt, đi tới đá một tên thân binh
Người đó ngã xuống, Lưu Bất Hại nhíu mày đi tới:" Chu tướng sao đánh thân binh Đường vương?""A
A phụ
" Chu Á Phu sợ sệt đứng dậy, len lén nhìn Chu Bột:Chu Bột hừ một tiếng:" Hành quân không mang vũ khí, đáng đánh
""Vậy cũng không tới lượt quốc tướng đánh
"Lưu Bất Hại lạnh lùng nói, hắn là bộ hạ của Tào Tham, chẳng sợ Chu Bột
Chu Bột không nhiều lời, xoay người rời đi, Lưu Bất Hại trừng mắt với Chu Á Phu, bảo về đội, mọi người mới tiếp tục đi đường
Mà Lưu Trường đi trên cùng kỳ thực cũng chú ý thấy một màn này, chỉ là y lờ đi, thằng nhãi Á Phu ương bướng làm bừa, ăn một trận đòn là nhẹ
Hàm Đan, đô thành nước Triệu vẫn phồn vinh, trong chiến loạn đây là tòa thành trì duy nhất của nước Triệu không bị phá hoại quá nhiều
Phong cách kiến trúc của nước Triệu thiên về lớn, tường thành vừa cao vừa dày, thành trì sừng sững đen xì xì, mang tới sức hút độc đáo
Mà người Triệu cũng như thành trì của họ, cao lớn, đen đúa, ít nói nhưng cực kỳ hào sảng
Hai huynh đệ tới vương cung, vừa mới ngồi xuống, chưa kịp nói gì thì có một nữ tử yếu đuối yểu điệu khóc lóc đi vào, Như Ý nổi giận:" Nàng không biết hôm nay Trường đệ tới à? Có chuyện gì không thể để ngày khác nói sao?Nữ tử kia ủy khuất khóc thút thít
Lưu Trường lắc đầu, mình từ khi nào thành phu thê hòa giải viên rồi, có phải bắt đầu từ lúc rời Trường An không? Trong nhà đám ca ca này sao lắm chuyện rắm thối vậy? Lưu Trường thực sự không thích mấy chuyện này, Lưu Như Ý mắng nữ tử kia đi rồi, quay sang nhìn Lưu Trường gượng gạo
"Để đệ đoán xem nhé, tẩu ấy bị Thích phu nhân làm khóc đúng không?"Lưu Như Ý không đáp, sắc mặt càng lúc càng khó coi
"Nào, uống rượu, uống rượu
"Lưu Như Ý không giải thích gì hết, chỉ hạ lệnh cho cận thị rót rượu, Lưu Trường không hỏi thêm
Hai huynh đệ ăn thịt uống rượu, Lưu Như Ý cười hỏi:" Nghe nói ta có do tử rồi, nó khỏe chứ, có mang theo không?""Nó còn nhỏ lắm, không đưa theo, tất nhiên là khỏe, ha ha ha, dù sao cũng là nhi tử của đệ mà so với trẻ cùng tuổi to gấp đôi
"Lưu Như Y rất vui vẻ:" Thế thì tốt quá, đáng tiếc không tham dự hôn lễ của đệ được, lát nữa ta chuẩn bị lễ vật, tặng cho do tử
Trường, có chuyện này ta phải nói với đệ, đệ đừng giận, đệ cưỡi con ngựa trắng bắt mắt quá, tiếp theo đây đệ sẽ ra chiến trường, nếu cưỡi bạch mã sẽ nguy hiểm lắm
Đổi con khác đi, quá bắt mắt trên chiến trường sẽ thành bia cho địch
""Giỏi cho Như Ý, đệ chưa ngồi nóng chỗ mà huynh đã nhòm ngó tuấn mã của đệ rồi, đừng tưởng đệ không biết là huynh nhìn trúng nó
""Ha ha ha, cái thằng nhãi lòng muông dạ thú này, ta mà lại thèm vào cướp ngựa đệ à, tóm lại là tương lai đệ lên chiến trường không được cưỡi ngựa trắng
""Huynh quản được chắc?""Ta là huynh trưởng của đệ, vì sao không quản được
"Hai người vừa cãi vã vừa cười lớn, không ngừng uống rượu, nói từ chuyện lúc nhỏ, nói tới huynh đệ, nói tới tình hình nước Triệu, nói mãi Lưu Như Ý đột nhiên bật khóc
Lưu Trường nhìn ra Lưu Như Ý đã say, nói đùa:" Huynh dù sợ ta cũng đâu phải khóc
"Lưu Như Ý lắc đầu liên hồi, liên tục đấm đầu mình:" Trường đệ, ta mỗi ngày đều đợi đệ tới
Thấy đệ ta lại sợ … sợ biết, ta không dám nói
Đệ không biết, ta vốn có con! Nếu không phải vì bà ta
Con của ta
Ta không dám nói, ta nói ra bà ta sẽ chết
""Đệ biết không? Nước Triệu khổ lắm
Chẳng có cái gì, ta phải tự mình xuống địa phương
Ta mới rời nhà một chút
Bà ta đã giết con ta rồi
""Nàng đang hoài thai
Bà ta sao nhẫn tâm thế, sao để nàng quỳ bên ngoài
"Lưu Như Ý say rất nhanh, có lẽ vì chất chứa trong lòng quá lâu, không ai chia sẻ, hắn nắm chặt tay Lưu Trường, nói năng lẫn lộn, nói nước Triệu gian nan, lại nói thống khổ của mình
Qua lời nói lộn xộn của hắn, Lưu Trường dần hiểu ra
Là Thích phu nhân, bà ta hành hạ vị phi tử có thai nào đó tới mất con
"Mỗi ngày bà ta làm ầm ĩ
Chuyện gì bà ta cũng chen vào, bà ta có hiểu gì đâu, nhưng lại muốn quản, bà ta muốn đệ đệ mình làm quốc tướng
Ha ha ha quốc tướng
""Mấy mỹ nhân của ta ngày nào cũng phải đi hầu hạ bà ta, bị bà ta chửi mắng dày vò
Con ta không còn nữa
Ta không dám có con nữa
Đệ hiểu không?”"Nhưng ta không dám nói
Ta nói là bà ta sẽ chết, bà ta là a mẫu ta
Bà ta sinh ra ta
""Quần thần vì bà ta mà xa lánh ta, Chu Bột nhậm chức một ngày, bà ta muốn Chu Bột quỳ xuống hành lễ
Tới giờ Chu Bột chưa nói với ta câu nào
""Bà ta muốn ta xây vương cung mới cho bà ta
Nước Triệu khổ như thế, ta lấy đâu ra tiền tài
Ta sao có thể lạm dụng sức dân
""Bà ta nhúng tay bừa bãi vào quốc sự, tụ tập một đám thân thích bên mình, kẻ nào kẻ nấy tầm thường vô dụng, nhưng đòi ta phải an bài quan chức
""Đám người này hoành hành Hàm Đan, ức hiếp bách tính, chiếm đoạt ruộng đất, ta không thể xử lý
""Ta mắng bà ta, muốn giết thân thích bà ta, bà ta liên lăn lộn khóc lóc tự hủy hoại bản thân để ép ta phải theo
""Ta phải làm sao, ta phải làm sao?"Lưu Như Ý bộ dạng điên cuồng nắm lấy tóc mình mình giật, thống khổ tột độ:" Sao ta chưa chết đi
"Lưu Trường ngồi nghe rất yên tĩnh, yên tĩnh tới phát sợ
Y nhìn vị huynh trưởng năm xưa tinh thần hăng hái, lúc nào cũng muốn theo a phụ đánh trận, làm việc lớn, giờ tóc tai xác xơ đứt lả tả khóc lóc với mình
Lưu Trường siết chặt tay, hối hận vô cùng, năm xưa mình không nên bảo vệ bà ta, sao lại để nữ nhân đáng chết đó theo huynh trưởng rời đi
Bà ta rõ ràng là coi mình thành Lữ hậu của nước Triệu, không có bản lĩnh chó má gì những lại học theo thái hậu, vô cớ dày vò nhi tử
Lưu Như Y lúc này mới trên hai mươi mà tóc đã có sợi bạc, trông tang thương vô cùng
Hắn ôm lấy đệ đệ khóc nức nở, tận tình phát tiết thống khổ trong lòng
Đến khi Lưu Như Ý mệt mỏi tới cực điểm, hắn cứ thế gục xuống người Lưu Trường thiếp đi
Lưu Trường không đẩy hắn ra, ngược lại cầm miếng thịt lớn trước mặt lên dùng răng xé mạnh một miếng nhai nuốt, ăn hết thịt trước mặt lại ăn thịt ở bàn Như Ý, vừa ăn vừa cầm vò rượu tu ừng ực như trâu uống nước
Rượu chảy ròng ròng theo bên mép y, làm ướt cả áo, Lưu Trường mặc, ăn no uống say rồi, cẩn thận đặt Như Ý sang bên, ợ một tiếng, nghênh ngang đi vào hậu cung