Lưu Trường thấy mình phải có trách nhiệm uốn nắn lại suy nghĩ lệch lạc của tên này: "Bất Nghi, người ta chỉ trích quả nhân làm không đúng, sao lại tính là gian tặc? Còn người muốn quả nhân xây vương cung là trung lương thực sao? Ngươi đừng chỉ nhìn thái độ của họ với quả nhân, mà xem bọn họ có làm chuyện ác, có ức hiếp bách tính hay không?""Vâng!
Đại vương, ngự sử Trâu Lượng đàn hặc đình úy, nói đình úy định ra hình pháp nặng hơn quy định của triều đình, nói đại vương tự đặt pháp độ, coi thường triều đình, lấy nhục hình làm trọng, không phải hành vi nhân nghĩa
" Trương Bất Nghi chẳng biết có nghe lọt tai không, tiếp tục báo cáo:"Giờ ông ta ở đâu?""Trong đại lao đình úy!""Làm bừa! Người ta mới nói ngươi vài câu mà ngươi liền ném người ta vào đại lao à?""Ông ta đàn hặc đình úy không sao, nhưng nói xấu đại vương, thần không tha
""Mau thả người ta ra
""Vâng!"Lưu Trường sờ nắn cằm:" Người ta nói cũng đúng, hình phạt nước Đường đúng là nặng hơn nơi khác, nhưng biết làm sao, bách tính nước Đường hiếu võ, nếu không dùng hình phạt áp chế thì làm thế nào? Trường An phát sinh một vụ đánh nhau thì ở nước Đường có thể phát sinh trăm vụ, nếu quả nhân cũng để đền tiền là xong như Trường An thì quan lại đương địa mỗi ngày đi bắt đánh nhau đủ mệt
"Trương Bất Nghi tung hô:" Đại vương anh minh! Đúng là như thế
"Lưu Trường nhìn hắn:" Bất Nghi, ngươi làm các chuyện khác đều không tệ, nhưng mà không thể tùy tiện bắt người như thế
Ta thấy ngươi càng ngày càng giống Tuyên Nghĩa rồi! Trước đó Phàn Kháng còn than vãn với ta, nói hắn về nhà nghỉ ngơi đánh xe nhanh, bị ngươi mang đi, giam ba ngày
"Trương Bất Nghi nghiêm nghị nói:" Đại vương, thân là đình úy, nếu không trị pháp nghiêm minh, sao có thể phục chúng?""Ồ, Bất Nghi của quả nhân rốt cuộc cũng thành hiền thần một đời rồi! Có điều lần sau gặp phải chuyện như Trâu Lượng, đừng trực tiếp bắt người!""Đại vương, thần chỉ làm việc theo luật, nếu ông ta dâng thư lên đại vương, dù nói thẳng, thần cũng không bắt, nhưng ông ta lại lén lút nói với người khác, vậy thì không được
"Lưu Trường kinh ngạc phát hiện ra, tên phản tặc nhà mình đã trưởng thành hơn không ít, nếu tiếp tục thế này, có khi kế nghiệp Lưu hầu được, dù không lập được công lao như Lưu hầu, cũng có thể lưu danh sử sách, thành hiền thần một đời
Lưu Trường vui vẻ nói:" Vua nào thần tử đó, có quân vương hiền mình như quả nhân, ngươi cũng thành đại thần hiền minh rồi
"Hai người đang bàn bạc thì Hạ Vô Thư sai người tới bẩm báo, nói đã triệu tập được một nhóm đại hiền Y gia, tới bái kiến đại vương
Thời gian qua chuyện Lưu Trường làm rất nhiều, đầu tiên là mượn Chu Bột cho Yên vương, tiếp đó dâng thư triều đình xin thảo phạt người Hồ, Trường An cho phép, đồng thời để y phụ trách, ba nước Đường, Yên, Triệu cùng quyết định
Bởi thế Lưu Trường còn phải đi gặp hai vị đại vương kia, thương thảo xuất binh và
Ăn chia chiến lợi phẩm
Đường vương không phải người cho vài đồng là đuổi đi được đâu, binh do nước Yên bỏ, tướng do nước Triệu xuất, nhưng nước Đường vẫn muốn ăn phần lớn
Ai chẳng biết phương bắc này do Trường lão gia định đoạt
Trừ sự kiện này ra chính là chuyện của Y gia rồi, Hạ Vô Thư lấy danh nghĩa nghiên cứu y thư Biến Thước lừa Y gia tới nước Đường
Nhưng chỉ lừa thôi là không được, phải nghĩ cách giữ họ lại nữa
Chỗ Triệu vương còn chưa có tin tức gì, quốc tướng của hắn gần như thành quốc tướng dùng chung của mấy hộ rồi, Lưu Trường mở ra một tư tưởng trị quốc kiểu ăn may, nay Như Ý mở ra tư tưởng trị quốc cho mượn quốc tướng
Đừng thấy trước đó ông ta bị diệt toàn quân mà cói thường, tác dụng của ông ta trong cuộc đại chiến cực cao, vì thế Lưu Trường tặng cho nước Triệu 10 vạn con gia súc, cùng với vật tư như nông cụ
Mặc dù những thứ này không thể bù lại mạng người, nhưng hay dở gì cũng giúp người nước Triệu sống tiếp
Huống hồ lần này nước Yên chỉ mượn tướng, không cần sĩ tốt
Có điều giờ cứ gặp đám Y gia rồi hẵng nói
Rất nhanh Hạ Vô Thư dẫn người đi vào, khi bọn họ đi vào trong vương cung vẫn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, bái kiến Đường vương
Lưu Trường quan sát họ, cười nói:" Chư vị tới nước Đường dốc sức vì quả nhân, quả nhân rất vui vẻ, thưởng!"Nghe lời này, mấy Y gia biến sắc
Một người nói to:" Tại hạ học thức nông cạn, tới đây là vì cầu học, không có bản lĩnh gì để phò tá đại vương!""Ha ha ha, tới đây thì đều là đại y có tiếng thiên hạ, sao lại khiêm tốn thế?""Tại hạ ở địa phương cứu tế bách tính bần cùng, y thuật của tại hạ chỉ chữa được bệnh của dân đen, không trị được tật của vương hầu
" Thái độ của người này vô cùng kiên quyết, sắc mặt tỏ vẻ khinh bỉ rõ ràng với vương hầu
""Quả nhân không bảo ngươi tới trị bệnh cho vương hầu, huống hồ đã tới nước Đường rồi, có lý nào lại rời đi
Nếu ngươi không chịu, quả nhân sẽ giết hết tiều phu quanh Tấn Dương để trút giận
"Cả đám Y giả bàng hoàng nhìn tên bạo quân trước mặt, cái này liên quan gì tới tiều phu???"Quả nhân cường kiện, sức xé được hổ báo, có cái dũng muôn người không địch được, căn bản không cần y giả chữa trị
"Lưu Trường vươn một cánh tay ra khoe cơ bắp cuồn cuồn, ngạo nghễ nói:" Quả nhân bảo các ngươi tới đây, cũng không phải để hầu hạ vương hầu
"Trong số Y giả trước mắt, có loại người như Công Tôn Quang, bọn họ luôn ở địa phương khám bệnh cho người nghèo khổ, toàn lực cứu người, là vĩ nhân chân chính
Đương nhiên loại tùy quân y có quan tước như Dương Khánh không ít, những người này phục vụ cho triều đường cả đời, còn có vài vị từng làm thái y lệnh, là những người khá gần với vương hầu
Người lớn tiếng khi nãy là Thuần Vu Ý, trước theo học Công Tôn Quang, nay theo Dương Khánh học tập
Chưa nói lập trường ra sao, những người này đều dốc sức cứu người, đáng được tôn trọng
Thuần Vu Ý còn chưa lên tiếng, Công Tôn Quang đã hỏi:" Vậy đại vương gọi bọn tại hạ tới đây có việc gì?""Quả nhân muốn các ngươi dạy ra càng nhiều y giả hơn nữa, đây là chuyện tạo phúc thiên hạ
"Công Tôn Quang bật cười, ông ta ngồi đối diện với Lưu Trường, bình thản nói:" Đại vương nếu muốn bọn tại hạ dạy ra tùy quân y cho ngài, tại hạ có một cách hay hơn đấy
""Ồ
""Chỉ cần đại vương tránh chiến tranh, đừng vì công danh của mình mà khiến sĩ tốt phải lên sa trường thì không phải lo tùy quân y không đủ nữa
"Hạ Vô Thư thấy tiếp tục thế này e không ổn, vội vàng đi lên giải thích:" Đại vương cho rằng, Y giả là trọng yếu của quốc gia, muốn bồi dưỡng ra lượng lớn y giả ở nước Đường, đại vương còn muốn lập y quán từ hương tới huyện, để bách tính đều có thể được khám bệnh
"Lưu Trường nghe Hạ Vu Thư ra sức tâng bốc mục tiêu vĩ đại của mình, thi thoảng lại gật đầu, khiêm tốn nói:" Quả nhân lòng mang bách tính thiên hạ, là hiền vương chưa từng có, đáng để các ngươi đi theo
"Đám Công Tôn Quang há hốc mồm, không phải chấn kinh vì chí hướng của Đường vương, mà là lần đầu nghe thấy có người nói mình là hiền vương
À, cũng không phải không có tiền lệ, lão sư của Công Tôn Quang từng theo Tần Nhị Thế, nghe nói Tần Nhị Thế thường khoe công đức của mình, còn nói mình hơn tất cả mọi người
May quá, Cao hoàng đế không để vị này kế thừa, nếu không thì Đại Hán xong rồi
Dương Khánh ngẫm nghĩ một lúc lên tiếng trước tiên:" Thần tuy tuổi cao, nhưng nguyện ở lại nước Đường, phò tá đại vương
"Lưu Trường liền thân thiết mời ông ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi:" Còn các ngươi thì sao?"