Nghe Cách khóc lóc kể lể, Lục Giả lại không cho là đúng, "Đại trượng phu, nếu không nghĩ thành tựu đại sự, báo đáp quân vương, cứ không làm gì như vậy, khác gì sống mà như chết rồi không?!"
Cách đáp: "Ta chỉ muốn làm Vu, đo cát hung cho người, không muốn làm đại trượng phu gì đó..."
Ngay khi Cách khóc lóc kể lể, Hộ Đồ lại mang theo mấy giáp sĩ đi tới nơi này, lạnh lùng đánh giá những người trước mặt.
Lục Giả cười nói: "Đại vương, thứ cho ta không thể hành lễ gặp mặt."
"A, đừng hòng lại lừa gạt ta! Ta sẽ không bao giờ tin tưởng lời ngươi nói nữa!" Vẻ mặt Hộ Đồ tràn đầy sát ý, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Giả.
Lục Giả cười lớn: "Ha ha ha, ta cũng không cần lừa gạt Đại vương nữa, hiện giờ đại vương đã binh bại như núi, chỉ có thể chạy trốn bốn phía, ngoại trừ giết mấy sứ thần chúng ta ra, cũng không làm được chuyện gì khác. Đại vương chuẩn bị giết chúng ta lúc nào vậy?"
Hộ Đồ tức giận nói: "Ta muốn xem các ngươi như lễ vật dâng cho huynh trưởng của ta! Từ hắn xử lý!"
Lục Giả híp mắt lại, quả nhiên là như thế, tính cách của tên Hộ Đồ này khác hẳn với Thát Cố, sau khi phát hiện tình huống không đúng, hắn vẫn quyết định liên thủ với huynh đệ của mình, chuyện này đối với Đại Hán mà nói cũng không phải là tin tức tốt gì, Lục Giả bày ra bộ dáng hoảng sợ, nói: "Đại vương, xin ngài lập tức giết ta đi, nếu rơi vào trong tay Kê Chúc, không biết hắn sẽ tra tấn ta như thế nào!"
Hộ Đồ chần chừ nhìn Lục Giả, thông qua tiếp xúc lâu như vậy, hắn biết ông cũng không phải là một người sợ chết, càng sẽ không sợ tra tấn gì đó, vậy rốt cuộc ông ta đang muốn làm gì?
Hộ Đồ cau mày, lớn tiếng răn dạy: "Ngươi không được nói nữa! Ta sẽ không nghe lời ngươi nữa đâu!"
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Lục Giả nhìn hắn rời đi, lại nhìn đám sứ thần xung quanh, ông ta không nói gì, bởi vì bên cạnh có người trông coi bọn họ, những kẻ này đều biết tiếng Hán, cho nên bọn họ nói cái gì cũng sẽ khiến Hộ Đồ biết được, nhưng khi Lục Giả nhìn về phía những người này, đám sứ thần lại yên lặng gật đầu.
Từ lâu trước khi bị bắt, ông ta cũng đã nói với bọn họ.
Lần này chắc chắn phải chết, thế nhưng xin mọi người đừng dễ dàng tự sát, Hung Nô đã bại trận, Kê Chúc chưa chắc sẽ không phái người mượn sức Hộ Đồ, phải thử phá hư liên minh giữa bọn chúng, có thể thành công thì quá tốt, mà nếu không thể thành, vậy cũng không có gì đáng ngại, dù sao cũng không có thêm bất kỳ tổn thất nào nữa.
Lục Giả sớm đã làm tốt rất nhiều đối sách theo phân phó của Trần Bình.
Trong đó bao gồm làm thế nào để ly gián hai anh em nhà này.
Giờ phút này, Lưu Trường lại ở trong điện Hậu Đức, thương lượng đại sự cùng Trương Thương.
“Đại vương... Ngài phái Chu Á Phu, rốt cuộc là muốn làm gì vậy? Tại sao ngay cả chúng thần cũng không biết?"
"Không có gì đáng ngại, chỉ là để cho hắn đi làm một chuyện không quá đạo đức, khanh cũng không cần biết."
"Đại vương phái hắn đi dùng thi thể cùng người nhà của Mạo Đốn đổi lấy Hán sứ sao?"
Lưu Trường trợn mắt há hốc mồm, "Ai nói cho ngươi biết?!"
Trương Thương rất bình tĩnh nói: "Thần tuy là tướng nhà Hán, nhưng chuyện ở nước Đường, Vương tướng vẫn thường xuyên viết thư thông báo cho thần... Nghe nói Chu Á Phu còn chưa tới Trường An, đã mang theo người nhà Mạo Đốn rời đi... Thần liền suy đoán Đại vương muốn dùng các nàng đổi lấy đám người Lục Giả, Đại vương lại nói vô đạo đức, vậy tất nhiên chính là lấy thi thể Mạo Đốn làm uy hiếp, bức bách người Hung Nô giao sứ thần ra..."
Lưu Trường cảm thán: "Không hổ là sư phụ a... Chuyện này liên quan đến quả phụ, thực sự không thể gạt được ngài."
"Vậy sư phụ cảm thấy ý nghĩ này như thế nào?"
"Khi lão ta còn sống, con trai lão còn không chịu đi gặp... Huống chi bây giờ chỉ là thi thể?"
Lưu Trường đáp lời: "Chuyện này cũng không thể nói chắc được, ta nghe nói tên Kê Chúc kia xưng nhân nghĩa ở các bộ tộc, muốn huynh đệ hòa thuận, giảng hiếu đạo, nếu hắn vứt bỏ không để ý đến thi thể của Mạo Đốn, thì làm sao có thể không thực hiện được?"
"Hung Nô làm nhân chính?? Hiếu thuận??" Trương Thương nghe xong liền cảm thấy quá mức.
Lưu Trường nói: "Khanh đừng xem thường tên Kê Chúc này a, cái thằng này trăm phương ngàn kế muốn hòa hợp dân ở tái ngoại... Hắn mưu đồ, ngay cả Mạo Đốn cũng không sánh kịp..."
"Bất kể có tác dụng hay không đều phải thử một lần... Quả nhân không thể từ bỏ bọn họ như vậy... Bọn họ mới là người lập công đầu của trận chiến này!"
Trương Thương khẽ gật đầu, "Chuyện này ngược lại không sai."
Lưu Trường bỗng nhiên tò mò hỏi: "Đúng rồi, sư phụ, chuyện Công Tôn Thần này là sao vậy?"
Tên Công Tôn Thần này không thể xem như là Nho.
Hắn chẳng qua chỉ là một Phương sĩ mà thôi.
Kẻ này mặc dù người không ở vị trí quan trọng, nhưng uy vọng cũng rất cao, tài ăn nói cũng không tệ.
Khác biệt chủ yếu giữa hắn và Trương tướng là trên học thuyết Ngũ Đức, hắn thừa nhận Tần chiếm Thủy Đức, cho rằng Đại Hán nên là Thổ Đức, còn Trương Thương thì cho rằng Tần không Đức, Hán mới là Thủy Đức. Trương Thương tuy rằng am hiểu trị quốc, cũng am hiểu tính toán, các phương diện đều hiểu một chút, nhưng trong tranh luận với Công Tôn Thần, ông ta cũng không chiếm thượng phong.
Công Tôn Thần tranh luận khiến cho Trương Thương á khẩu không nói nên lời, dễ dàng đánh bại ông ta, khiến cho rất nhiều người bắt đầu ủng hộ Hoàng Long mà hắn nói, giẫm lên lưng Trương Thương làm cho uy danh của mình lên một tầm cao mới.
Đối mặt với ánh mắt kỳ quái của Lưu Trường, Trương Thương lại nghiêm mặt, "Sao Đại vương lại để ý đến đối phương như vậy?"
"Lúc trước các Phương sĩ lừa gạt Thủy Hoàng đế, thậm chí một lần liên lụy đến Nho gia chúng ta."
"Những người này không có một chút tác dụng đối với quốc gia, mấy sư huynh của thần đều vô cùng thống hận bọn họ."
"Khụ khụ, Quả nhân nghe nói là hắn cầm kiếm muốn giết sư phụ, bị Đình Úy bắt đi, đây là có chuyện gì?"
Gương mặt Trương Thương cũng không hề đỏ chút nào, đại nghĩa lăng nhiên nói: "Gã này là thấy học thuyết Hoàng Long của mình không đứng vững được, liền muốn giết thần."
"Ồ? Thật sao?" Lưu Trường lại không quá tin tưởng lý do này, "Sao Quả nhân nghe được, là bởi vì thê tử của hắn sinh ra một đứa con..."
Trương Thương nói: "Đại vương, lời đồn do người bịa đặt, không thể tin tưởng! Trong thời gian Đại vương vắng mặt, thần đã mở rộng văn tự, chỉnh đốn tác phong quan lại, những tên tiểu nhân này liền vu hãm thần như thế, là đang muốn hủy diệt danh dự của thần! Thế nhưng so với chuyện lớn của quốc gia, chút danh dự này cũng chẳng tính là cái gì cả?"
Lưu Trường liền bội phục bộ dáng này của lão sư, bất kể là chuyện gì, lão sư nhà mình đều có thể biểu hiện ra đại nghĩa lăng thiên như vậy, rất có dáng dấp thâm thúy của Nho gia.
Y lắc đầu, cảm khái nói: "Sư phụ à... Trẫm theo học ngài đã lâu như vậy, nhưng ở phương diện nói dối quả nhiên vẫn không bằng ngài đấy."
"Tú Y đã nói cho Quả nhân, ngài chính là làm chuyện không nên làm! Sao ngài có thể làm được loại chuyện này vậy? Ngài và Công Tôn Thần chẳng qua chỉ tranh chấp về học thuật, làm sao có thể... ài..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com