Lữ hậu đột nhiên phải đi xa
Lưu Doanh đích thân tới Tiêu Phòng Điện
" A mẫu, đường sá xa xôi, huống hồ nay bốn bề đều đang tác chiến, xin cho con đi cùng
"Lữ hậu liếc Lưu Doanh một cái, cười khinh miệt hỏi:" Tứ lão bảo ngươi tới đây nói à?""Vâng
"Lữ hậu cau mày mắng:" Là thái tử, chẳng lẽ ngươi chỉ biết thao họ học cái đó? Bách tính ba nước đều gặp chiến loạn, chẳng lẽ ngươi không biết làm chút gì đó à? Người là thái tử của thiên hạ, hay là thái tử của một mình ta? Ngươi cho rằng làm hoàng đế là học làm thánh nhân à?""Nếu ngươi có thể làm ra một chuyện lợi nước lợi dân, cho dù ngươi từ đó không tới bái kiến ta nữa, ta cũng không trách tội ngươi
Nhưng nếu ngươi không làm ra được một chuyện gì tốt, suốt ngày chỉ biết ở bên ta hỏi han, ta cũng không coi trọng ngươi thêm chút nào
""Ngươi là thái tử! Đi làm chút chuyện thái tử nên làm đi
"Bỗng dưng bị Lữ hậu răn dạy, Lưu Doanh chỉ biết cúi đầu
Hắn há chẳng muốn đi làm? Nhưng chuyện trong nước có Lữ hậu, chuyện địa phương có Tiêu Hà, hắn có thể làm gì được chứ?Lữ hậu buông tiếng thở dài:" Lần này ta ra ngoài, chuyện trong nước giao cho ngươi làm
"Lưu Doanh mắt sáng lên, hỏi:" Con có thể tự quyết định sao?"Lữ hậu càng giận:" Chẳng lẽ có người trói chân tay ngươi à?"Nhị ca bị mắng, Lưu Trường ở bên cạnh cười trộm, Lữ hậu hung dữ trừng mắt mắng nó:" Hoàng tử không ra hoàng tử, thái tử không ra thái tử
""Vì sao mỗi lần đại ca chọc giận a mẫu, a mẫu lại mắng con?" Lưu Trường phản đối:Lữ hậu mắng mỏ hai đứa nhi tử một trận dữ dội, rồi đem chuyện phải làm căn dặn Lưu Doanh:" Bách tính vì chiến loạn mà chạy đi rất nhiều, những người này không có lương thực, cần quần áo, ngươi phải nghĩ cách trấn an họ
Các vùng Sở Tề tuy không có bách tính chạy nạn, nhưng người trẻ tuổi đều ra chiến trường, ngươi cũng phải nghĩ cách
Nếu không năm sau lương thực giảm sản lượng sẽ xảy ra vấn đề lớn
"Lưu Trường cũng nghe hết sức chăm chú, kỳ thực a mẫu mặc dù nhìn thì hung dữ, nhưng tâm địa không tệ
Ở trong Tiêu Phòng Điện, nó thường xuyên thấy a mẫu vì tình hình các nơi mà lo lắng
Tuy nghiêm khắc, nhưng a mẫu thực sự đang làm việc, không giống như ai đó, ngày ngày chỉ biết uống rượu ca hát, chưa bao giờ thấy ông ta vì chuyện gì mà lo lắng
Đương nhiên cũng có khả năng là vì mình không mấy khi thấy ông ấy, mỗi lần gặp đều trên yến tiệc, cho nên chỉ thấy ông ấy uống rượu ca hát
Dặn dò công việc xong xuôi, Lữ hậu chuẩn bị lên đường
Lưu Trường cười muốn rách miệng, a mẫu đi rồi! Quá tuyệt vời!Thế là trong Tiêu Phòng Điện không ai quản được mình nữa, mùa xuân của mình tới rồi, mình muốn nghịch ra sao thì nghịch, muốn bắt nạt ai thì bắt nạt
Như Ý chứ gì? Phàn Khanh chứ gì? Ha ha ha, cứ đợi đi
Khi Lưu Trường đang mừng phát cuồng, Lữ hậu chú ý tới bộ dạng của nó, nhận ra để thứ tai họa này ở nhà quá nguy hiểm
"Trường, con đi cùng ta
"Sét đánh ngang tai
Có cận thị khuyên gián, hoàng hậu muốn tới Lạc Dương, lộ trình này tuy không phải quá xa, nhưng cũng không quá gần
Nhất là thời đại này, rời nhà đi xa thực ra là một chuyện vô cùng nguy hiểm, rất nhiều người rời nhà rồi không về nữa
Đạo tặc, bệnh tật, mãnh thú, cái gì cũng có thể xảy ra
Mà công tử Trường tuổi nhỏ như vậy, nếu xảy ra chuyện thì làm sao?Lữ hậu lạnh lùng đáp: Thằng nhóc đó thân thể cứng lắm, không sao
Đối với Lưu Trường mà nói, niềm vui làm sao biến mất như vậy chứ?Vốn cho rằng a mẫu đi một cái, nó có thể hoàn toàn giải phóng bản thân, nhưng làm sao mà ngờ được, a mẫu lại mang nó theo
Đại khái là lo khi mình quay về, hoàng cung bị Lưu Trường rỡ mất
Có điều đổi góc độ khác mà nghĩ, đây là lần đầu tiên mình đi xa, có lẽ sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị, Lưu Trường cũng chỉ có thể an ủi bản thân như thế
Hoàng hậu xuất hành, tư thái so với hoàng đế xuất hanh cũng không kém bao nhiêu, trước trước sau sau mấy nghìn người, rầm rầm rộ rộ rời Trường An
Lưu Trường thậm chí không kịp cáo biệt đám huynh đệ đã bị Lữ hậu tóm đi rồi
Lưu Trường vui vẻ nhảy lên xe của a mẫu, từ rèm xe nhìn cảnh tượng bên ngoài
Trong thành Trường An quả nhiên là có bách tính
Khi xe chầm chậm rời hoàng cung, tiến vào đường chính, xa xa có thể nhìn thấy võ sĩ đi theo ngăn cản người đi đường
Những bách tính này vác nông cụ, tựa hồ vừa mới rời nhà, chuẩn bị ra ruộng, bọn họ cũng chẳng khác gì những tượng nhân mà Lưu Trường từng thấy
Cũng quần áo tả tơi, vẻ mặt đờ đẫn, gầy khô như củi, nhìn thấy xa giá thì hoảng sợ quỳ xuống, cúi gằm mặt
Đương nhiên thi thoảng cũng thấy người giàu có, bọn họ bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù cũng quỳ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt họ
Lưu Trường tức thì thấy mất hứng, bách tính thành Trường An đều giống nhau y xì đúc, hoàn toàn nhìn không ra có gì khác biệt
Khi xa giá rời Trường An, đường đi càng hiu quạnh, đa phần Lưu Trường nhìn thấy chỉ có cây cối vô cùng vô tận, đồng hoang, đừng nói tới người đi đường, đôi lúc nhìn thấy một người thôi, Lưu Trường cũng kích động nửa ngày
Lần xuất hành này có chút sai lệch với chuyến du lịch mà Lưu Trường nghĩ
Năng lực trị quốc của a phụ cũng kém quá rồi, đường sá mấp mô, người đi đường, lái thương cũng chẳng thấy, bách tính mà nó nhìn thấy thì chẳng giống con người, nghèo tới chấn thần khiếp quỷ
Lưu Trường lén mắng trong lòng
So với nó, Lữ hậu chỉ khép mắt dưỡng thần, chỉ khi nào tới huyện nào đó, Lữ hậu mới mở mắt ra, gọi quan đương địa tới
Có lúc tiến hành khen thưởng, có lúc thì mắng mỏ, có lúc còn bắt luôn
Khi bọn họ đi qua một cái huyện, Lưu Trường cũng không biết nơi này gọi là gì? Dù sao đó cũng là huyện thành có tường thấp lè tè, bách tính nơi này gần như toàn bộ ra nghênh tiếp Lữ hậu, náo nhiệt vô cùng
Còn có thể thấy trong tay bách tính cầm đủ các thứ đồ, giỏ cơm ấm canh, nghênh đón vương sư
Lưu Trường rất kích động, rốt cuộc cũng có thể thấy cảnh tượng náo nhiệt rồi, nhưng sắc mặt Lữ hậu rất khó coi
Bà lập tức hạ lệnh bắt huyện lệnh dẫn đầu nghênh tiếp, nhốt vào xe tù, giải tán bách tính đương địa
"Mới là tháng hai, lại chẳng phải lúc bận rộn đồng áng, ông ấy cũng có ý tốt, a mẫu vì sao lại làm thế?"Lưu Trường hoang mang mở to mắt, Lữ hậu chỉ lắc đầu, không nói gì cả
Bành Việt không sao ngờ được, mình sẽ có một ngày như thế
Viên Hán sứ rời đi kia đã quay lại, về cùng hắn còn có vị thái phó mất tích
Hán sứ dẫn theo mấy nghìn tinh nhuệ, thừa lúc Bành Việt không có bất kỳ phòng bị nào, xông vào vương đô, trước tiên là khống chế quân đội nước Lương ở vương đô, sau đó là đi bắt Hộ Triếp đang cùng các đại thần thương hảo xuất chiến
Hộ Triếp nghe Hán sứ tuyên đọc tội trạng của mình xong, nổi giận từ chối chịu trói, mãnh liệt phản kháng
Sau khi đánh ngã sáu vị giáp sĩ, Hộ Triếp bị bắn chết
Khi Hán sứ đem đầu Hộ Triếp ném trước mặt Bành Việt, vị Lương vương già nua cả người run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm cái đầu trên mặt đất, khóc rống lên
Bành Việt mời đầu là kinh ngạc, khó hiểu, tới giờ chỉ còn lại bi thương và thống khổ
Chỉ là Hán sứ không cho ông ta thời gian thương tiếc, đám giáp sĩ áp giải ông ta vào xe tù, toàn thân xiềng xích, cứ như thế rời khỏi vương đô
Khi xe tù lên đường tức tốc, bách tính vương đô kinh ngạc nhìn đại vương của mình trong xe tù
Đại đa số bách tính sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ lữ lượt chạy đi, không dám ra ngoài đường nữa
Nhưng cũng có ngoại lệ
Những tướng sĩ bị Bành Việt giải tán, quay lại làm nông, sau khi nhìn thấy Bành Việt ở trong xe tù, bọn họ phẫn nộ giơ nông cụ lên, xông vào những giáp sĩ trước mặt
"Đừng, về đi! Về cả đi!" Bành Việt gào thét:"Xông lên! Cứu tướng quân
"Những người già cả đó, những linh hồn sắp khô héo đó, thời khắc này như quay lại chiến trường năm xưa, với tư thái xông vào đại quân nước Sở, anh dũng xông về phía đáp giáp sĩ võ trang hạng nặng
Quân đội tới áp giải Lương vương tức thì náo loạn