Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 6 - Chương 006: Làm Một Chư Hầu Vương Hợp Cách. (1)

Chương 006: Làm một chư hầu vương hợp cách. (1)

Trong phòng mấy thằng tiểu tử lỡ cỡ cũng phân chia nhau ra ngồi, biểu hiện chẳng giống nhau.

Tên tiểu tử ngồi ở chính giữa cao ngạo ngẩng đầu, bề ngoài gần như là bản sao của Lưu Bang, tuy nói con giống cha là bình thường, nhưng mà thế này thì cũng giống quá rồi, cứ như lấy cái mặt của Lưu Bang in vào đầu một đứa trẻ. Trừ không có râu ra thì ngay cả mấy cái nốt ruồi ở khóe mắt cũng giống y xì đúc.

Không chỉ bề ngoài thôi đâu, bao gồm cả thần thái nữa, cái vẻ sái thoát đó, đây là bản thu nhỏ của hoàng đế.

Đó chính là Lưu Như Ý, quan hệ giữa Lưu Như Ý và Lưu Trường không thể nói là tình như chân tay, cũng có thể nói là không đội trời chung. Hai đứa từ nhỏ đã đánh nhau rồi, đánh dữ nhất, vì thế không ít lần bị Lưu Bang xử trí.

Đợi khi Lưu Như Ý lớn hơn một chút, không muốn chấp thằng nhóc này nữa, hai đứa mới không gây ra đại họa gì.

Ngồi ở bên phải Lưu Trường là Lưu Khôi, Lưu Khôi trông bụ bẫm, là một thằng tiểu tử béo tiểu chuẩn, lúc này đang ngoạc miệng ra như thằng ngốc với Lưu Trường. Trông chẳng thông minh cho lắm, tính cách thằng này thật thà, hiền lành. Trước kia ở trên yến tiệc còn giúp Lưu Trường trộm thịt trâu, rất chiếu cố đứa đệ đệ này.

Ngồi ở mé ngoài cùng bên phải là Lưu Hữu, Lưu Hữu từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, nhìn gầy gò, hơn nữa trông nó cũng chẳng giống Lưu Bang. Mấy đứa khác ít nhiều đều thấy bóng dáng Lưu Bang, duy chỉ có nó là giống hệt mẫu thân.

Địa vị của Lưu Hữu trong cung không cao mấy, cảm giác tồn tại cực thấp, cho nên rất trầm lặng, suốt ngày đi theo ca ca Lưu Khôi, chẳng nói năng gì.

Tiếp đó là người ngồi ở bên phải Lưu Như Ý rồi.

Cái tên này từ lúc Lưu Trường đi vào đã chẳng thèm ghé mắt lấy một cái, hắn là Lưu Hằng, nhi tử thứ năm của Lưu Bang. Mẫu thân của hắn chẳng được Lưu Bang yêu thích, địa vị chẳng khác gì Lưu Hữu, không ai thương, không ai thích, là loại mà Lưu Bang cũng ít khi để ý.

Nhưng mà Lưu Hằng ở trong hoàng cung đúng là có chút khác biệt, hắn hoàn toàn không giống một đứa trẻ con, không chơi chung với các hoàng tử khác, chẳng hòa nhập với đám trẻ con này.

Lưu Trường ở trong hoàng cung thường bắt nạt mấy huynh đệ khác, tới ngay cả thái tử Lưu Doanh mà nó cũng dám bắt nạt. Chỉ có Lưu Hằng là nó không dám bắt nạt.

Lưu Trường luôn ngứa mắt với Lưu Hằng, nó thấy rằng cái thằng đó làm bộ làm tịch, thích làm ra vẻ, một đứa bé mà làm như ông già bảy tám chục tuổi. Nhưng trong ký ức của Lưu Trường, mấy lần nó chủ động đi trêu chọc tên huynh trưởng này chẳng được phần hơn.

Mấy đứa huynh trưởng khác sau khi bị Lưu Trường bắt nạt đều khóc lóc đi mách phụ mẫu, còn Lưu Hằng thì khác, hắn chẳng những không né tránh sự tấn công của Lưu Trường, còn kéo Lưu Trường tới trước mặt hoàng hậu kể tội. Hoàng hậu không thích hoàng tử trừ Lưu Doanh và Lưu Trường, nhưng cảm quan với Lưu Hằng không tệ, vì thế gặp xúi quẩy tất nhiên là Lưu Trường.

Sau khi Lưu Thường thành Lưu Trường, vậy mà trong lòng vẫn còn để lại chút sợ hãi với Lưu Hằng.

Sau khi Lưu Trường ngồi xuống, vị tiên sinh già kia liền bắt đầu giảng bài. Có câu nói triều Tần trồng cây, triều Hán hưởng bóng mát, đừng có thấy đám văn nhân triều Hán mở mồm ra là mắng Tần tàn bạo, nhưng tài liệu giáo dục mà các hoàng tử dùng là Thương Hiệt Thiên do thừa tướng Lý Tư của Tần tàn bạo viết, cũng là tài liệu giáo dục tiêu chuẩn học chữ tiểu triện.

Triều Tần thống nhất văn tự, triều Hán kế thừa hoàn mỹ chữ tiểu triện, cũng từng có người vào lúc kiến quốc kiến nghị khôi phục văn tự vốn có, nhưng Lưu Bang không đồng ý, ông ta biểu thị một cách rõ ràng chữ tiểu triện sẽ là văn tự duy nhất của Đại Hán.

Vị lão sư vỡ lòng này hoàn toàn không có ý chiếu cố Lưu Trường, trực tiếp giảng bài tiếp tục từ nơi trước đó đã giảng. May mà chuyện này không ảnh hưởng nhiều tới Lưu Trường, dù sao y đã tiếp nhận giáo dục chuyên nghiệp, nhận biết một ít chữ không thành vấn đề.

Lưu Trường rất nhanh cảm thấy khô khan, y một tay chống cằm, suy nghĩ sớm đã bay tới phương xa.

Lão sư không để ý tới Lưu Trường, ông ta là người theo Đạo gia, hết sức dung túng học sinh, chỉ quan tâm tới dạy học thôi, bất cần biết ngươi có học hay không. Thế là một tiết học được Lưu Trường vượt qua như thế.

"Đệ đệ!"

Chợt có người cắt ngang mơ màng của Lưu Trường, khi Lưu Trường tỉnh lại nhìn về phía trước thì không biết từ bao giờ thái tử Lưu Doanh đã xuất hiện trước mắt nó.

"Thế nào, có quen không?" Lưu Doanh cười hỏi:

Lưu Doanh chuyên môn tới thăm Lưu Trường.

Trong lòng Lưu Trường biết, tên này tới Thiên Lộc Các không phải là vì chế giễu mình, cũng không phải là vì báo thù mình, hắn tới đơn thuần vì làm tròn chức trách huynh trưởng.

Mới đầu Lưu Doanh suốt ngày còn khuyên Lưu Trường phải chăm chỉ đọc sách, nó từng hoài nghi Lưu Doanh, có phải tên này là kẻ tâm tư thâm trầm, cố ý bày ra vẻ lễ hiền đãi sĩ, huynh đệ hòa thuận không?

Nhưng tiếp xúc lâu dần, Lưu Trường phát hiện, Lưu Doanh là một quân tử thực sự.

Hắn đối xử tốt với bất kỳ ai, không mang theo bất kỳ mục đích gì, đối xử với mấy huynh đệ cũng vô cùng chiếu cố. Hắn biết Lưu Như Ý thích kiếm pháp, liền đem lễ kiếm hoàng đế tặng mình tặng cho đứa đệ đệ tranh đoạt hoàng vị với mình. Hắn biết Lưu Khôi thật thà, cho nên thường phái người gọi Lưu Khôi tới, hỏi bên cạnh có ai coi thường không?

Hắn biết Lưu Hữu không được coi trọng, mỗi lần yến hội đều kéo Lưu Hữu tới ngồi cạnh bản thân.

Hắn biết Lưu Hằng thích đọc sách sử nên nghĩ cách thu gom cho Lưu Hằng trọn bộ sử nước Tần.

Hắn biết Lưu Trường thích ăn thịt, mỗi lần yến hội đều đem thịt của mình chia cho đứa đệ đệ này một chút.

Đây là một vị quân vương nhân nghĩa ôn hòa, thật đấy, lúc Lưu Trường mới tới, vì rảnh tới đau bi cũng từng nghĩ tới việc có nên tranh giành ngôi vị. Nhưng sau khi hiểu thêm về vị ca ca này, nó không còn tâm tư đó nữa, triều Hán có thể thành cường quốc, không phải là không có lý do.

Lưu Trường thấy, vị ca ca này tuyệt đối là một trữ quân hợp cách, bất kể là đạo đức hay là năng lực, bản thân đều kém xa hắn.

Sau khi Lưu Doanh tới, các vị hoàng tử đều lần lượt đứng dậy, dù là Lưu Như Ý đang một lòng tranh đoạt hoàng vị với hắn cũng đứng ở một bên, hết sức tôn kính vị huynh trưởng này.

Chỉ độc Lưu Trường còn uể oải ngồi ở chỗ của mình:" Không quen thì biết phải làm sao? Dù gì thì đệ cũng chỉ đợi ngày phong vương thôi."

Lưu Doanh cười nhẹ:" Đi học cũng là để tốt cho đệ thôi, tương lai đệ làm chư hầu vương, là một vị vương, nếu ngay cả năng lực quản lý một vùng cũng không có thì làm sao có thể để bách tính của đệ sống tốt được?"

"Phong vương rồi, đệ chưa chắc được sống dễ chịu như vậy đâu, làm chư hầu vương không phải dễ dàng ..."

"Đệ phải hiểu quản lý hộ tịch, hiểu làm nông nuôi tằm, hiểu thủy lợi, hiểu tác chiến ...."

Lưu Doanh lại bắt đầu cái kiểu nói một tràng đạo lý lớn, càng nói càng nhiều, càng nói càng kích động. Cái lão già dạy học thì vui mừng gật gù, đây mới là dáng vẻ nên có của một thái tử. Mấy hoàng tử cũng làm ra cái vẻ thụ giáo, bốn lão già luôn theo sau Lưu Doanh không kìm được vỗ tay khen hay.

Giải thích, Vì lúc đầu có 2 nhân cách là Lưu Trường và Lưu Thường, thế nên khi dịch mình lúc dịch “nó” chỉ Lưu Trường, lúc dịch y khi nhân cách Lưu Thường chiếm ưu thế. Sau khi biên tập, mình quyết định thống nhất dịch là “nó” thôi, nhưng một số chỗ có thể mình bỏ sót sửa chưa hết chính là do ý định ban đầu kia mà ra. Theo truyện dần tiến triển, hai nhân cách này hoàn toàn làm một, chỉ có một Lưu Trường độc nhất vô nhị. Hết giải thích.

Bình Luận (0)
Comment