Lục huyện, nước Hoài Nam
Trong một tòa dân trạch, một vị y sư đang khám bệnh cho một nữ tử trẻ trung xinh đẹp
Y sư kiểm tra bệnh tình của nữ tử xong, nghiêm túc căn dặn:" Bệnh tình của quý nhân đã tốt hơn trước nhiều rồi, cần một thang thuốc nữa, nhưng có nhiều loại thuốc chỗ tại hạ không có, tại hạ sẽ mau chóng tìm cho quý nhân
Xin quý nhân dựa theo lời tại hạ, uống thuốc đúng giờ, cứ như thế quý nhân sẽ mau chóng khỏe lại
""Đa tạ
" Nữ tử cười gật đầu, lại bảo tỳ nữ ở bên dâng lễ vật:Hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một người tới bái kiến
Hắn không phải tới một mình, hắn đem theo rất nhiều cận thị, mang theo rất nhiều lễ vật, hắn cung kính đứng trước mặt nữ tử, cúi người thi lễ
Nữ tử có chút kinh ngạc:" Ngài là ai? Vì sao lại tới bái kiến ta?"Thần là trung đại phu Bôn Hách, phủ của thần ở kế bên, nghe nói quý nhân ở đây khám bệnh, chuyên môn tới thăm, đây là ít lễ mọn
"Bôn Hách sai người đem toàn bộ lễ vật tặng lên, y sư hiển nhiên cũng quen vị hàng xóm này, cười khà khà đi lên chào hỏi, đồng thời chủ động giới thiệu với vương phi:" Trung đại phu đối đãi với người chân thành, tuy mới chuyển tới không lâu, nhưng đối xử với láng giếng rất tốt, là người rất đáng tin cậy
"Vương phi cười nói:" Nếu ngài thông qua phương thức tặng quà ta để đại vương coi trọng ngài thì e là sẽ không thành công
""Thần tới thăm quý nhân chỉ là vì chức trách của thần tử mà thôi, không phải vì nịnh nọt, càng không có ý nghĩ nhờ đó mà được đại vương coi trọng
Thần vì vương phi mà chuẩn bị rượu ngon, Trương y sư, không biết vương phi có thể uống rượu không?""Có thể uống một chút
"Vương phi thường tới đây xem bệnh, mỗi lần xem bệnh, trung đại phu đều tới bái kiến nàng, tặng quà cho nàng
Vương phi nhận quà, trong lòng cũng bất an, thế là một lần uống rượu ân ái với Anh Bố, nói:" Trung đại phu Bôn Hách là một người trung hậu thật thà
"Anh Bố biến sắc mặt:" Nàng ở trong cung, chưa từng gặp hắn, sao biết hắn là người trung hậu thật thà?""Đại vương chớ hiểu lầm, khi thiếp đi khám bệnh, nhà trung đại phu ở ngay sát vách, ngài ấy thường tặng quà, uống rượu với thiếp
""Nàng
" Anh Bố mặt đỏ bừng, mắt tràn ngập sát khí:Lữ hậu xuất hành đều rất kín tiếng, cơ bản là không thông báo cho quan lại, nếu quan lại chủ động tới nghênh tiếp, bà không mừng mà giận
Có thời gian như vậy sao không đi làm chút việc thực chất cho bách tính, ở đây giả vờ trung thần cái gì?Còn Lưu Bang xuất hành lại trái ngược với Lữ hậu, gõ trống khua chiêng, hận không thể cầm cái loa hét với bốn phía xung quanh: Hoàng đế của các ngươi tới rồi
Ông ta rất hưởng thụ cái cảm giác bách tính mang "bát cơm chén canh nghênh đón quân thiên tử", ngồi trên xa giá thiên tử, tận lực kéo dài cổ, để nhìn bách tính xung quanh, cười thật tươi
Thi thoảng quay đầu bốc phét vài câu với Trần Bình, nói mình được bách tính hoan nghênh thế nào
Trần Bình đã quá quen rồi, chẳng thấy lạ nữa, bình tĩnh gật đầu, bất kể Lưu Bang nói cái gì, cứ gật đầu là đúng hết
Khi Lưu Bang rỉnh rang tới Lạc Dương, mang theo Lữ hậu cùng trở về, Trần Bình liền thoát khỏi bể khổ, vì Lữ hậu thay thế ông ta
Lữ hậu mặt lạnh lùng nghe Lưu Bang luôn mồm bốc phét, cố nén giận không nói một lời
"Lần này trẫm về Trường An liền xử tử Hàn Tín, nàng thấy sao?" Lưu Bang đột nhiên hỏi:Lữ hậu mặt lạnh tanh chỉ đáp:" Tất cả nghe bệ hạ quyết định
"Đây tựa hồ không phải đáp án Lưu Bang muốn, ông ta hỏi thẳng:" Thừa tướng gửi thư cho trẫm, nói nàng bảo vệ Hàn Tín, không chịu cho giết
Ông ấy rất bất mãn với nàng, vì sao lại thế?""Vì thái tử
""Thái tử à?" Lưu Bang kinh ngạc hỏi:" Chuyện này thì liên quan gì tới Doanh?""Thái tử tới khuyên thiếp, nói nó muốn thu phục Hàn Tín để dùng, bởi thế thiếp không ra tay, nếu bệ hạ muốn giết hắn, vậy thì cứ giết đi, thiếp không bảo vệ hắn nữa
"Lưu Bang căn bản không tin những lời này, khinh thường nói:" Nàng nói với trẫm Lưu Doanh có chí hướng này chẳng thà nói Lưu Trường viết sách lập phái, như thế còn đáng tin hơn
"Lư hậu không giải thích, chỉ quay đầu đi
Lưu Trường đang ngủ nướng trong Tiêu Phòng Điện, đột nhiên có cung nữ đánh thức nói, nói thái tử triệu kiến
Đợi khi nó lười nhác ngồi dậy, ngây ra trên giường, Lưu Khôi vội vàng tới tìm, nhìn thấy bộ dạng này thì không kìm được kêu lên:" Mau mau mặc y phục! Phụ hoàng sắp về rồi, chúng ta đều phải đi nghênh đón!""Bên ngoài lạnh như thế, hay là đệ không đi nữa?" Lưu Trường ngồi trên giường, dịu đôi mắt lim dim:"Nói cái gì đó, mau dậy đi!"Mấy cung nữ nhào cả tới mặc y phục cho Lưu Trường, Lưu Khôi kéo Lưu Trường rời Tiêu Phòng Điện
Các hoàng tử đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Như Ý không ngờ còn đội vương quan, trông uy phong lẫm liệt
Chỉ là Lưu Trường thì mắt khép lại đứng tại chỗ ngủ gật, thậm chí còn không trêu chọc Như Ý
Lưu Doanh không ở đây, khi bọn họ rời hoàng cung thì trong thành đã có sĩ tốt canh giữ, khó khăn lắm mới đi ra ngoài thành
Lưu Doanh đang cùng một đám đại thần thân thiết tán gẫu gì đó, các hoàng tử và đại thần phân chia đứng ở hai nơi
Đợi hồi lâu không thấy tung tích Lưu Bang và Lữ hậu
"Trường, đi rửa mặt đi! Mọi người đều nhìn đấy, không được vô lễ
" Thấy Lưu Trường ngáp liền mấy cái, Lưu Hằng rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng khuyên:Lưu Trường phẫn nộ chỉ một hoàng tử khác:" Đệ chỉ ngáp mà thôi, Kiến còn đang ngủ kia kìa, vì sao huynh chỉ nói đệ mà không nói nó? Huynh trưởng, vì sao lại bất công như thế?"Ở đằng xa lão bát Lưu Kiến còn quấn tã đang nằm trong lòng cung nữ, ngủ say tít
Lưu Hằng mặt co giật, cắn chặt răng, không thèm để ý tới loại mặt dày vô sỉ đó nữa
Quần thần tất nhiên cũng đang quan sát các thái tử, quan sát các vị chư hầu vương tương lai
Như Ý lưng thẳng tắp, tay đặt trên chuôi kiếm, uy phong lẫn liệt, một thân khí anh hùng, rất có phong thái của Lưu Bang
Lưu Hằng đứng cung kính, sắc mặt bình tĩnh, cho dù bị các đại thần đánh giá, cũng chẳng hề xao động
Lưu Khôi không ngừng trả lễ quần thần, rộng lượng ôn hòa
Lưu Trường
Ngáp dài, thấy các đại thần nhìn mình thì lườm nguýt, hoặc hung hăng trừng mắt lại, ngươi nhìn cái khỉ gì? Cẩn thận ta bắt ngươi đi xây vương cung!!Đợi chừng hơn nửa canh giờ, rốt cuộc xa giá của Lưu Bang cũng tới nơi
Thái tử đi đầu hành lễ hô to, mọi người đồng loạt hành lễ
Lưu Bang vui vẻ đứng dậy, nghênh tiếp quần thần bái kiến, ông ta xuống xe, đỡ đám đại thần dậy, thân thiết nói với Tiêu Hà:" Lần này đi thảo phạt phản nghịch, may nhờ có thừa tướng, các tướng quân nói, lương thảo không có ngày nào bị đứt đoạn, toàn là nhờ công thừa tướng đó!"Tiêu Hà đứng dậy:" Đây cũng là công thái tử, thần chẳng qua là hiệp trợ thái tử hành sự mà thôi
"Lưu Doanh mong đợi nhìn Lưu Bang, Lưu Bang nhìn hắn khinh thường, không để ý, dẫn quần thần về cung, các hoàng tử vội tới bái kiến vấn an
"Nhi thần cung vấn thanh cung an?""Trẫm cung an!""Nhi thần cung vấn thanh cung an?""Trẫm cung an!"" Nhi
Ngáp ! thánh an?" Tới lượt vị hoàng tử nào đó:"Trẫm
Tối qua ngươi làm gì hả?"Trong Tuyên Thất Điện, Lưu Bang đang nghe Tiêu Hà báo cáo đại sự phát sinh gần đây, thái tử Lưu Doanh và Lưu Trường ngồi hai bên
Nói ra thì Lưu Trường trưng ra cái mặt đần đụt, a phụ giữ Tiêu Hà và nhị ca ở lại cũng đành, vì sao còn giữ cả mình lại?Ở đây có chuyện gì của mình đâu?Có thể kết thúc nhanh một chút, ta còn phải về ngủ
Tiêu Hà chủ yếu nói tới thành quả của Lưu Doanh thời gian qua, khen Lưu Doanh không ngớt
Không lâu sau, Lưu Bang cũng để Tiêu Hà đi, đối diện với đứa trưởng tử Lưu Doanh này, tâm tình có chút phức tạp, trầm ngâm chốc lát nói:" Ngươi làm không tệ, biết nghe kiến nghị chính xác của quần thần, đó là năng lực cần có của một quân vương hợp cách
Sau này ngươi không nên nhàn rỗi nữa, tới triều nghị dự thính, học chút xử lý công việc
"Lưu Doanh kích động tới nghẹn giọng:" Đa tạ a phụ
"Lưu Bang cười:" Đi đi, mau đuổi theo thừa tướng
"Lưu Doanh gật mạnh đầu, vội vàng rời đi