Lưu Doanh trầm tư chốc lát, tựa hồ đưa ra quyết định, hắn hỏi:" Trần hầu vì sao lại nói cho ta những lời này?""Thái tử, thực ra bệ hạ sở dĩ tức giận không phải vì nguyên nhân nào khác, mà vì thái tử không biết dùng người
Chỉ cần thái tử muốn, trong triều không ít người sẵn lòng giúp thái tử, dù là thừa tướng, thái úy, ngự sử đại phu cũng sẽ hi sinh hết thảy để tương trợ
Nhưng thái tử lại không biết dùng người
"Lưu Doanh nhất thời cũng không biết phải nói gì
"Điện hạ, người có thể đi bái phỏng quần thần trong triều một cách thích hợp, có thể viết thư liên lạc với chư hầu vương các nơi, bọn họ đều là thân thích gần của người
Bệ hạ và hoàng hậu đều rất lo lắng thái tử tương lai có phải là quân vương hợp cách hay không? Thái tử phải chứng minh năng lực của mình với họ, như thế họ sẽ không còn lo lắng nữa
"Doanh bái tạ Trần hầu, ta biết phải làm sao rồi!" Lưu Doanh lần nữa hành lễ, Trần Bình không tránh đi, chỉ mỉm cười:Đúng lúc này một đại thần địa phương hoảng hốt chạy vào Trường An, được sĩ tốt áp giải, đưa tới hoàng cung
Người tới tự xưng là Bôn Hách đại phu nước Hoài Nam, có chuyện khẩn yếu của nước Hoài Nam muốn diện tấu hoàng đế bệ hạ
"Bản vương gặp một chuyện phiền phức
" Lưu Trường bắt chước người lớn mở đầu bằng tiếng thở dài thườn thượt:"Đại ca
Đại ca
"Lưu Trường bị Phàn Kháng cắt ngang, rất là khó chịu, phẫn nộ nhìn hắn :" Ngươi làm cái gì vậy
"Phàn Kháng nghiêm túc nói:" Lần trước Sở vương tới thăm a phụ đệ, ông ấy tự xưng là quả nhân, không phải là bản vương
"Lưu Trường sửa lời:" À, thế hả, quả nhân gặp một chuyện phiền phức
Triệu vương Như Ý là một tên tiểu nhân hèn hạ, mẹ đẻ hắn càng tệ gấp bội
Bởi vì ả ta mà trong nhà phụ mẫu bất hòa
Mấy ngày qua, ài, cãi nhau càng kịch liệt, ta có ý trừ đi nữ nhân kia, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới quan hệ hai nước Triệu Đại, nồi da nấu thịt
"Chu Thắng Chi hỏi :"Đại vương, hà cớ gì không hỏi quần hiền
"Đám trẻ con nhao nhao:" Đúng thế!"Lưu Trường nhìn về phía Tiêu Diên:" Tiêu Diên, a phụ ngươi là thừa tướng Đại Hán ta, có thể xem như là người thông minh nhất Đại Hán, ngươi có biện pháp nào không?"Tiêu Diên chảy nước mũi, nổi bong bóng, đờ đẫn nhìn Lưu Trường, như thời gian và không gian đều ngừng lại tích tắc đó, cứ thế ngây ngốc rất lâu, cuối cùng nói lắc đầu: "Không có cách nào
"“Các ngươi thật không đáng tin
Hạ Hầu Táo lái xe một lần lật luôn xe, Phàn Kháng bị một con chó dữ đuổi suốt ba con phố
Tiêu Diên
Ngươi lau nước mũi đi đã
" Lưu Trường chỉ biết lắc đầu, cao hiền khóa này quá không đáng tin mà, tương lai Đại Hán thế này thì tăm tối quá:Chu Thằng Chi đắc ý nói:" Bọn chúng đều kém cỏi, chẳng như ta
""Ngươi cũng đừng nói vội, lần trước bị giáp sĩ tuần tra bắt được, người ta mới dọa ngươi có vài câu, ngươi đã đái ra quần rồi
Ta chưa từng nghe nói Chu thái úy bị ai dọa đái ra quần
"Chu Thắng Chi đỏ mặt
Đúng lúc này thì Trần Mãi lên tiếng, hắn nheo mắt lại nói như thật:" Thực ra thì chuyện này cũng không khó
""Ồ!" Lưu Trường ồ lên một tiếng, chẳng lẽ trong số chúng ta thực sự có một tên đáng tin sao?"Trần Mãi nói nhỏ:" Đại vương trước tiên có thể đi tìm Như Ý, làm tốt quan hệ với hắn
"Nghe hứa hẹn đấy, Lưu Trường hỏi nhanh:" Sau đó thì sao?""Sau đó trộm kiếm của hắn giết mẹ hắn
"Lưu Trường đờ người, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Mãi, đây là kế con mẹ nó sách của ngươi đấy à?Thôi bỏ đi, để quả nhân tự nghĩ cách
Trong Tuyên Thất Điện, Lưu Bang ngồi ở thượng vị, Tiêu Hà và Trần Bình ngồi chia hai bên
Vị Hoài Nam đại phu Bôn Hách quỳ trước mặt bọn họ, run bần bật
"Vu cáo, đây là hành vi vu cáo, Anh Bố không làm chuyện như vậy, e rằng vì có thù oán mà hãm hại hắn
Xin giam giữ Bôn Hách, phái người ngầm nghiệm chứng Hoài Nam vương
"Tiêu Hà lên tiếng trước tiên, ông không tin Anh Bố sẽ làm phản, đồng thời đề xuất rất nhiều nghi vấn với vị đại phu này, hắn nói Anh Bố đang tích trữ lương thảo, chiêu binh mãi mã, nhưng căn cứ vào báo cáo nước Hoài Nam thì căn bản không có chuyện này
Anh Bố mỗi ngày đều cùng tướng lĩnh đi săn bắn, thời gian trước vì truy kính một đám đạo tặc mà đuổi ra ngoài nước Hoài Nam
Người thực sự muốn mưu phản thì trước khi mưu phản sẽ không làm mấy chuyện như thế, nếu nói Anh Bố dùng kế giấu đầu hở đuôi thì Tiêu Hà càng không tin, hắn không có đầu óc đó
Lưu Bang sờ cằm không đáp
"Thần không phải vu cáo, Anh Bố thực sự chuẩn bị tạo phản rồi, khi Bành Việt bị bắt, hắn từng tập trung tướng lĩnh, nói bệ hạ diệt trừ nước Lương
Nước Hoài Nam không thể không chuẩn bị
" Bôn Hách vội giải thích:Tiêu Hà nheo mắt hỏi:" Nếu đã vậy thì sao bây giờ ngươi mới tới báo cáo?""Thần bị Anh Bố phái đi làm việc, giờ mới thoát thân
Tiêu Hà hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý nữa
Lưu Bang trông có vẻ đang chần chừ, không rõ nghĩ cái gì :"Nước Hoài Nam có bao nhiêu binh mã? Bao nhiêu lương thảo?""Bệ hạ!" Nghe Lưu Bang hỏi vậy Tiêu Hà không ngồi yên được nữa, ông ta đứng dậy khuyên:" Bệ hạ cân nhắc cẩn thận, loạn Triệu Đại vừa mới kết thúc, các nơi trải qua một năm chiến sự
"Ông ta không đi phân tích Anh Bố có phản hay không nữa, đại khái là ý thức được, hoàng đế cũng chẳng bận tâm Anh Bố có phản thật hay không, hoàng đế chỉ cần một cái lý do mà thôi, giống như với Hàn Tín, Bành Việt vậy
Chỉ khác là đối với Hàn Tín, Bành Việt thì Lưu Bang còn có một phần tình nghĩa, bọn họ từng sóng vai tác chiến, cũng từng có một thời gian thân như huynh đệ
Chứ còn với Anh Bố, Lưu Bang biểu thị: Không quen, không biết
Tiêu Hà luôn mồm nói tới tình huống các nơi, trai tráng rời nhà rời quê gần một năm, nếu đi thêm một năm nữa, những địa phương đó sẽ xuất hiện vấn đề lớn
Khi thừa tướng đang giải thích thì Lưu Bang chợt mỉm cười
Ông ta đưa tay vẫy vẫy, ý bảo Tiêu Hà tới gần
Tiêu Hà chầm chậm tới bên cạnh Lưu Bang, Lưu Bang cười nói:" Thừa tướng có phát hiện ra điều gì không?""Phát hiện ra gì ạ?""Gần đây bất kể là trẫm nói cái gì, thừa tướng tựa hồ luôn phản đối trẫm
Trước kia khi trẫm chưa đăng cơ, trẫm nói gì thừa tướng đều tán đồng
Bây giờ vừa vặn ngược lại, có phải thừa tướng thấy thú vị không?"Nhìn nụ cười thân thiết của Lưu Bang, trong lòng Tiêu Hà thì thấy ghê rợn
Chớp mắt đó, vị thừa tướng cảm thấy người trước mắt trở nên xa lạ, ông vốn nghĩ rằng, mình hiểu rõ vị bệ hạ này như lòng bàn tay, giờ mới chợt phát hiện ra, mình hiểu chưa tới nơi tới trốn
Trần Bình nhìn Tiêu Hà một cái rồi khép mắt lại luôn, đầu hơi cúi, chẳng nói gì hết
Không khí trở nên im lặng
Nhưng trên mặt Tiêu Hà chẳng có lấy chút chần chừ nào, ông ta rất bình tĩnh nói:" Thần cho rằng không thể thảo phát Hoài Nam, thứ nhất Anh Bố không có ý mưu phản, nếu bệ hạ phái người tới trách hỏi, hắn bị sợ hãi sẽ mưu phản thật
""Thứ hai, cái loạn Triệu Đại đã hao phí cực lớn lương thực, trai tráng các nơi đều ra chiến trường, ảnh hưởng vô cùng lớn tới nông canh
Nếu thảo phạt Anh Bố, chỉ sợ sẽ trải qua một năm chiến tranh, khi bình định Hoài Nam cũng là lúc bùng phát tai họa lương thực
"Thứ ba, Anh Bố chẳng phải loại như Trần, Hàn, bình định Hoài Nam sẽ không dễ dàng như ở Triệu Đại, cho dù bình định được cũng phải trả một cái giá cực thảm
""Thừa tướng nói đúng lắm
" Lưu Bang gật đầu:" Tạm thời giam giữ người này!"