Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 87 - Chương 087: Trái Tim Dũng Cảm

Chương 087: Trái tim dũng cảm

Khi tin tức nước Hoài Nam được bình định truyền về Trường An, cả thành Trường An tưng bừng hoan hỉ

Tới ngay cả Lữ hậu trên mặt cũng mang theo nụ cười tựa có tựa không, thậm chí sau khi tin tức truyền về, Lưu Trường liên tục ba ngày chưa bị a mẫu đánh

Trong Thiên Lộc Các, các hoàng tử đều vô cùng hưng phấn

"Không ngờ rằng chiến sự kết thúc nhanh như thế, Anh Bố không ngờ đã chết rồi!""Đúng thế, ta còn cho rằng cuộc chiến này sẽ hủy vùng Kinh Sở cơ

""Dào, đệ sớm nhìn một cái là biết Anh Bố chẳng chịu nổi một đòn

" Lưu Trường vênh váo nói:Mấy huynh trưởng nhìn nó, Lưu Như Ý chọc ngoáy:" Nay Anh Bố đã bại, Trường liền nhìn một cái ra ngay hắn không chịu nổi một đòn, thực sự quá lợi hại! Sao ta không nhìn ra Trường có tầm nhìn xa như vậy

A phụ đúng là không đặt sai tên cho ngươi

""Vốn là thế mà, các ngươi biết cái gì?" Lưu Trường vênh mặt lên:" Thời gian trước ta và a phụ tiếp đãi đại tỷ ở Tiêu Phòng Điện, uống rượu giải trí, a phụ đột nhiên thở dài

Ta vội hỏi, biết a phụ vì chuyện của Anh Bố mà buồn phiền!""Ta nói với a phụ, a phụ nam chinh bắc chiến, năm xưa sĩ tốt nước Tần đông hơn gấp nước Tần gấp mười, người chưa từng sợ hãi, dũng mãnh như Hạng Vũ cũng bị a phụ đánh bại rồi

Vẻn vẹn một tên Anh Bố có gì mà phải lo? Chỉ cần phái vài tướng lĩnh hợp cách, có uy danh của a phụ, địch ắt sợ vỡ mật

"Đám hoàng tử đưa mặt nhìn nhau, trong nhất thời cũng không phân biệt được rốt cuộc Lưu Trường nói thật hay giả

Lưu Như Ý khinh thường nói:" Lời của thằng này tin một nửa là được

Mấy lời này đại khái là có, nhưng chưa chắc đã là do nó nói đâu

Có lẽ do tỷ trượng nói

"Lưu Trường bị vạch mặt, nó nổi khùng chỉ Như Ý mắng:" Tên kia sao dám nói xấu quả nhân! Quả nhân chưa lớn! Lớn ắt có biến

"Lưu Như Ý bĩu môi:" Có thời gian đó chẳng bằng đọc thêm vài cuốn sách!"Đám hoàng tử ríu rít bàn tán về cuộc chiến, khi nhắc tới Hạ Hầu Anh, đều hết sức kích động, khen ông ta không ngớt

"Khụ, khụ

"Cái công hắng giọng, đám hoàng tử sực tỉnh, ngoan ngoãn quay về vị trí

"Hiền vương chân chính sẽ không vì chiến tranh mà hưng phấn

""Chiến tranh là một thứ tai họa vượt xa bất kỳ một thứ tai họa nào, nó sẽ mang tới cho bách tính khổ đau to lớn

Hiền vương chân chính phải làm được ba điều, tránh được chiến tranh, áp chế chiến tranh và mau chóng kết thúc chiến tranh

""Chiến tranh là thủ đoạn bất đắc dĩ, đừng coi nó là cơ hội biểu hiện sự vũ dũng của bản thân

""Chiến tranh là dùng để bảo vệ bản thân, không phải dùng để ức hiếp kẻ yếu

"Cái công nghiêm túc giảng giải, các hoàng tử không dám phản bác, kể cả Lưu Trường cũng không dám, còn liên tục gật đầu, lão sư ngài nói đúng! Quá đúng!Tiết học ngày hôm đó Cái công chủ yếu giảng giải cho các hoàng tử về chiến tranh, Cái công là người kiên định theo chủ nghĩa hòa bình, tuy kiếm pháp của ông chẳng hòa bình

Học xong rồi tất nhiên là phải luyện kiếm

Không cần nói nhiều nữa, cho tới giờ, Lưu Trường vẫn chưa từng tiếp nổi một chiêu của Cái công, lần nào cũng bị giết trong tích tắc, Lưu Trường khá là bực tức, thậm chí mất đi tự tin trước kia

Cái công thì căn bản không thèm để ý tới nó, cũng không vì điều đó mà nương tay, ngược lại thế công càng thêm mãnh liệt

Chát !Kiếm gỗ của Lưu Trường bị Cái công đánh bay, kiếm gỗ của ông chĩa vào mi tâm Lưu Trường

Lưu Trường sững sờ nhìn Cái công, thần sắc chán nản:" Sư phụ, sao đệ tử cảm giác mình thua mỗi lúc một nhanh? Tới giờ đệ tử còn chưa tiếp nổi một chiêu của người, có phải đệ tử không thích hợp luyện kiếm không? Nếu không sao luyện lâu như thế không hiểu?"Nó rầu rĩ ngồi xuống đất, cũng không nhặt kiếm gỗ bên cạnh, nhíu chặt mày, lần đầu tiên mất đi tự tin

Cái công đứng trước mặt nó, vuốt râu nói:" Luyện kiếm không quan trọng ở kỹ thuật, tâm cảnh mới là quan trọng nhất, phải luyện tâm cảnh của ngươi

""Đệ tử không hiểu

""Đạo lý trên đời này đều tương thông, kiếm pháp cũng vậy, những thứ khác cũng thế

Đã luyện kiếm pháp là không thể lùi bước, phải tin vào bản thân, tiến thẳng về phía trước, có vậy mới luyện được

"Lưu Trường mặt vẫn mù tịt

Cái công đành đổi cách diễn đạt khác:" Ngươi có biết Hạ Hầu Anh giết chết Anh Bố thế nào không?""Đương nhiên là biết, nghe bọn họ nói dùng trường mâu đâm chết

""Vậy ngươi biết vì sao Hạ Hầu Anh có thể giết chết Anh Bố không?""Bọn họ nói là thừa lúc Anh Bố kiệt sức mà đâm chết

"Cái công lắc đầu, ông ta vuốt râu, nghiêm mặt nói:" Người trước khi chết thường là lúc dũng mãnh nhất, một đòn liều mạng không phải sức cùng lực kiệt

Mà Hạ Hầu Anh sở dĩ có thể giết chết Anh Bố là nhờ khí thế của ông ta, ông ta tự tin có thể giết chết Anh Bố, mà Anh Bố thì lại do dự, rối loạn, đó là nguyên do vì sao hắn bởi Hạ Hầu Anh

""Ơ, không phải là vì Hạ Hầu Anh ngồi chiến xa, còn Anh Bố đi bộ chiến đấu sao?" Lưu Trường thắc mắc:"Không phải, ngươi nghe ta nói đây, bất kể ngươi luyện tập cái gì, hoặc là ngươi muốn làm cái gì, vĩnh viễn đừng chần chừ, đừng chùn bước

Quyết định làm một việc là phải tự tin mình nhất định làm được! Có tinh thần đó, sẽ không bao giờ bị đánh bại

""Khi ta còn trẻ cũng giống như ngươi, vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì, coi thường bất kỳ một võ sĩ nào, suốt ngày cùng người ta chém giết, nửa đời người gây họa

Sau khi mất đi tất cả người nhà, ta rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đọc sách, cởi bỏ nghi hoặc trong lòng

Cứ thế ta đọc sách ba mươi năm, trong lòng dần không còn hoang mang nữa

""Đây chính là điều ta muốn nói với ngươi, bất kể làm cái gì cũng phải kiên trì, đừng dễ dàng nói tới từ bỏ, phải có sự tin

Chỉ cần hạ quyết tâm, không gì là không làm được!""Đệ tử hiểu rồi!" Lưu Trường hét lên, cầm kiếm ở dưới đất đâm tới, tiếp tục cùng lão sư đối quyết:Chát !Kiếm gỗ va chạm với nhau, trong mắt Loan Bố có chút sợ hãi

Giây phút sau kiếm của Loan Bố đã chém xuống cổ Lưu Trường

Lưu Trường nhặt kiếm gỗ lên, hô lớn:" Lần nữa!"Loan Bố mím môi, hắn chưa từng thấy người có thiên phú như công tử, nhớ lại trước kia công tử ở trước mặt mình, căn bản là sơ hở trăm chỗ

Luyện kiếm với công tử chỉ là chơi với trẻ con mà thôi, vậy mà chưa được bao lâu, nếu nói tới sự trưởng thành của công tử, hắn là người cảm thụ sâu nhất

Tới nay hắn đã phải tập trung tinh thần mới không bị mất mặt khi đối diện với công tử, sức lực lẫn tốc độ của công tử tăng lên nhanh chóng, kỹ thuật cũng dần thuần thục, đủ các loại chiêu thức quái dị, đôi khi đánh cho Loan Bố khó bề chống đỡ

Hắn không dám tưởng tượng, đợi công tử trưởng thành sẽ là một mãnh nhân cỡ nào? Chẳng lẽ lại là nhân vật như Sở Bá vương?Khi hắn còn bái sư đọc sách, từng nghe người ta nói, Sở Bá Vương suất lĩnh mấy chục kỵ sĩ mà xông vào trong nghìn người, chém tướng đoạt cờ, không ai địch nổi

Khi đó Loan Bố thường rất khinh bỉ tin đòn này, thiên hạ làm gì có ai mạnh như thế? Nhưng khi nhìn thấy công tử Trường trước mắt, nội tâm Loan Bố có chút dao động, có lẽ thực sự có người như vậy

Khi Loan Bố suy nghĩ linh tinh thì bụng truyền tới một cơn đau nhói, nhìn xuống, kiếm của Lưu Trường đã đặt ở bụng

Lưu Trường toét miệng cười:" Loan quân, tâm ngài đã loạn, con người phải có lòng tin vào bản thân, phải có khí thế tiến thẳng về phía trước! Sao có thể chùn chân?""Công tử nói rất phải ạ

""Ngươi có biết Hạ Hầu Anh đánh bại Loan Bố thế nào không?" Công tử Trường vẫn thói nhận vơ lời người khác, đem ra ba hoa:

Bình Luận (0)
Comment