Khi Phàn Khoái suất lĩnh đại quân đuổi kịp Chu Bột, Chu Bột đích thân ra nghênh đón
Quan hệ giữa Chu Bột và Phàn Khoái không tệ, khả năng không thân mật như đám tướng quân huyện Bái, nhưng hai bên đều rất khách khí
"Ha ha ha, làm phiền Giáng hầu tự mình nghênh đón rồi!""Mời !"Chu Bột khách khí mời Phàn Khoái đi vào, lại nhường ông ta ngồi ở thượng vị, Phàn Khoái tất nhiên là nhường lại, hai bên nhường nhau rất lâu Chu Bột mới ngồi ở thượng vị, Phàn Khoái ngồi bên cạnh ông ta
Chu Bột giới thiệu cho Phàn Khoái nghe tình hình chiến sự hiện thời:" Đại thế của Trần tặc đã qua, chỉ cần xuất lĩnh một đội khinh kỵ đánh tới, ắt giết được
""Ha ha ha, sao ta có thể tranh công đầu với Giáng hầu chứ?""Giữa hai chúng ta còn nói chuyện tranh giành sao?"Hai người trò chuyện rất vui vẻ, thương lượng chiến sự rất lâu, chính lúc này Chu Bột đột nhiên nói:" Thời gian trước ta bắt được một tên tù binh, ta không tin cho lắm, muốn mời Vũ Dương hầu phân tích giúp ta, xem xem có nên báo cáo cho bệ hạ không?""Không thành vấn đề!" Phàn Khoái cười lớn nói:Phàn Khoái đồng ý thì rất nhất, nhưng khi ông ta nghe hết lời tù binh nói thì lập tức nổi cơn lôi đình, ông ta bất thình lình xông tới, đá tên tù binh một phát
Tên tù binh kêu thảm bay đi, ngã xuống đất còn không ngừng cầu khẩn:" Tiểu nhân nói đều là thật! Đều là thật! Xin tha mạng!"Phàn Khoái xiết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu:" Không thể nào! Yên vương sao có thể mưu phản! Không thể!"Chu Bột hỏi ý:" Vậy chuyện này
""Chuyện này
" Phàn Khoái chần chừ:" Chúng ta phải bẩm báo cho bệ hạ, khả năng nước Yên có kẻ muốn mưu phản, muốn mưu hại Yên vương
""Vâng, cứ theo lời Vũ Dương hầu nói!""Không, ta phải tự mình quay về! Ta sẽ để bộ tướng lại, tự ta về! Nếu nước Yên có đại thần mưu phản, ta sẽ cùng Hạ Hầu Anh xuất chinh, cùng ông giáp kích nước Yên!""Vâng!"Khi Lưu Trường dựng lò, đang toàn tâm toàn ý luyện sắt, Lưu Doanh rất bất an tìm tới nó
"Trường đệ, thu dọn đồ đi, chúng ta về Trường An
""Hả? Đệ vừa mới làm xong được quá nửa, sao lại vội về chứ?" Lưu Trường mặt mày hoang mang:Lưu Doanh nhìn xung quanh, lắc đầu:" Đừng hỏi, theo ta về
"Lưu Doanh có vẻ luống cuống sợ hãi lắm, nhìn dáng vẻ đó của hắn, Lưu Trường không hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc
Lưu Doanh vội vàng dẫn nó lên xe, thậm chí còn chưa kịp cáo biệt đám Triệu Hoan đã rời khỏi Thượng Quận
Trừ Lưu Doanh ra, những người khác tựa hồ đều không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả mấy xá nhân của thái tử trông cũng rất kinh ngạc
Lưu Trường cau mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Nhị ca sợ thành như thế?Chẳng lẽ Như Ý chết rồi à?Xe ngựa lần này đi rất nhanh, gần như chạy hết tốc lực, không dừng lại ở bất kỳ nơi nào cả, chỉ có buổi tối mới dừng lại
Lưu Trường muốn hỏi Lưu Doanh, nhưng Lưu Doanh trông có vẻ lòng dạ để đâu đâu, Lưu Trường hỏi gì hắn cũng không đáp, chỉ lắc đầu
Khi ăn cơm, Lưu Trường đột nhiên thấy trong đội ngũ hình như có thêm một người, bất giác nheo mắt lại, người này quen mắt lắm, hình như đã thấy ở đâu
"Này, ngươi! Chính ngươi đấy, tới đây cho ta!" Lưu Trường ra lệnh:Người kia chỉ đành đi tới trước mặt Lưu Trường, cúi đầu xuống:" Công tử sai bảo gì ạ?""Có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi không?""Chuyện này
" Người đó hơi do dự, không biết phải nói gì:Lưu Trường nhìn chốc lát, choàng tỉnh:" Ngươi không phải là tên ngục lại đó à?"Người trước mặt hiển nhiên là tên ngục lại ở trong nhà lao giam giữ Hàn Tín, Lưu Trường nhớ hắn cũng mang họ Lữ, là thân thích xa của mình, nhưng không phải hắn làm lao đầu à?"Chẳng lẽ sư phụ chạy mất rồi à?" Lưu Trường mở to mắt, tự hỏi lại tự phủ định:" Không đúng, nếu sư phụ chạy mất thì ngươi đã bị chém đầu từ lâu, sao có thể xuất hiện ở đây? Trong Trường An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?""Chuyện này
" Người kia khó xử lắm:" Công tử, tiểu nhân không còn làm ngục lại nữa, lần này tới đây cũng không có chuyện gì to tát!""Chớ có lừa ta!" Lưu Trường trợn trừng mắt, hung tợn nhìn hắn chằm chằm:"Ôi, thực sự là tiểu nhân không thể nói mà, xin công tử thứ tội cho
""Ồ, vậy hả?" Lưu Trường đánh mắt với Loan Bố ở bên:" Loan Bố, chém hắn!"Loan Bố thì nhìn tay Lưu Trường, chỉ thấy nó giơ một ngón ra, Loan Bố tức thì hiểu ngay, rút kiếm thật nhanh, nhắm cổ người kia chém xuống
Khi người kia hét chói tai thì Loan Bố đã dừng lại, kiếm của hắn hề sát cổ đối phương, có thể giết bất kỳ lúc nào
"Nói hay không nói?" Lưu Trường đe dọa:"Công tử, tiểu nhân thực sự không thể nói mà! Chuyện này là do hoàng hậu sai bảo, dù công tử có giết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không thể nói!"Nghe nói là Lữ hậu an bài, Lưu Trường run lên, nói vội:" Loan Bố! Sao có thể vô lễ như thế, còn không thu kiếm của ngươi lại!"Khóe miệng Loan Bố co giật, vẫn tuân lệnh thu lại kiếm
"Ái chà chà, ta luôn thấy ngươi rất thân thiết
Nào, ngồi xuống cùng ăn đi
Chuyện nhỏ như vậy không cần để a mẫu của ta biết đúng không? Chỉ làm người tức giận thôi? Phải không? Hơn nữa tên xá nhân của ta nhỏ nhen lắm, cái học phái của bọn họ đều nhỏ nhen hết, chú trọng báo thù, nếu ta bị thua thiệt, hắn chém người không do dự
Ngươi chắc biết chứ hả? Tới lúc đó ta cũng không thể ngăn được hắn
" Lưu Trường dẫn dắt:"Công tử không cần nói nhiều ạ, tiểu nhân đã hiểu ý công tử
""Ừ, ngươi hiểu là tốt! Phải rồi, tình hình sư phụ ta ra sao?""Dạ, ông ấy sống không tệ, trước đó bệ hạ đã ra lệnh, không cho bọn tiểu nhân trừng phạt nữa
Ông ta còn ăn béo ra, suốt ngày ngồi trước tường viết gì đó, lẩm bẩm một mình
Trông có tinh thần lắm
""Ài
" Nghĩ tới lão sư đang phải chịu khổ, Lưu Trường liền thở dài:" Trước kia lão sư là người thương ta nhất, nay ta nhiều ngày chưa tới bái kiến ông ấy, ông ấy không gặp được ta, chắc là đau lòng lắm
""Dạ, cái này thì không đâu ạ, ông ấy vui vẻ lắm
""Loan Bố! Chém hắn!"Chỗ Lưu Trường đang huyên náo, còn Lưu Doanh căn bản không để ý tới, hắn chỉ cúi đầu nhìn đống lửa trước mắt, ngồi không nhúc nhích, không biết nghĩ gì
Cứ như thế, dưới trạng thái hành quân khẩn cấp, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất tới Trường An
Khi tới được Trường An, dù sức khỏe tốt như Lưu Trường cũng mệt phờ ngời, một loại mệt mỏi thấm vào tận trong lòng, thực sự khó mà nói hết
Về tới Trường An, Lưu Doanh cũng chẳng chậm lại, chạy thẳng tới hoàng cung, kéo tay Lưu Trường xuống ngựa, chạy như điên về phía hậu cung
Suốt dọc đường, hoạn quan và các cận thị đều không ngăn nổi vị điện hạ này
Vào hoàng cung, Lưu Doanh rốt cuộc không che giấu được nữa, miệng cấp thiên kêu lên:" A phụ đợi con
A phụ đợi con
"Lưu Trường vẫn ù ù cạc cạc, bị Lưu Doanh kéo đi
Bọn họ xông thẳng tới cửa Tuyên Thất Điện, cận thị sợ tới tái mào:" Thái tử không thể
"Nhưng Lưu Doanh mà hung lên thì không ai ngăn cản được, Lưu Doanh và Lưu Trường chạy thẳng vào Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh đã mất kiểm soát, gào khóc:" A phụ!!!"Trong Tuyên Thất Điện, Lưu Bang để mình trần, trong lòng ôm Tào phu nhân và Thạch phu nhân y phục xộc xệch, trắng nõn trắng nà
Ông ta hoang mang nhìn Lưu Trường và Lưu Doanh
Không khí tức thì đóng băng
Lưu Doanh ngây ra như phỗng nhìn phụ thân, rất nhanh hắn hoàn hồn, vội che đi hai mắt
Lưu Trường thì vẫn tròn xoe mắt nhìn màn trước mắt, nó vô cùng phẫn nộ rống lên:" Huynh vội vội vàng vàng kéo đệ từ Thượng Quận về đây là để xem cái này đấy à?"