Gia Sư Gian Manh

Chương 1.2

Ý cười trong đáy mắt Hoàng Cường không hề biến mất! Anh ta biết Quân Thần Tinh đang nổi trận lôi đình, nhưng anh ta không hề để ý, bởi vì thói quen thi thoảng sẽ bốc hỏa của anh đã sớm quen thuộc với anh ta.

"Nhưng mà cậu cũng biết đó, bữa tiệc bắt đầu chưa được bao lâu, nếu tôi lập tức đi qua nói chuyện thì sẽ phá hư bầu không khí của bữa tiệc." Giọng điệu của anh ta có chút khổ sở.

Lửa giận của Quân Thần Tinh lập tức biến mất. Anh biết quá rõ sự tự ti của người bạn tốt này. Không ai biết, Hoàng Cường tuy có dáng người cao to như gã khổng lồ nhưng lại là một người hiền lành lại dễ đau lòng. "Nhưng Giai Giai không nghĩ như vậy."

Lời nhắc nhở của Quân Thần Tinh khiến cho khuôn mặt không chút cảm xúc của Hoàng Cường trở nên dịu dàng, nguyên nhân là do anh ta nhớ đến cô gái nhỏ nhắn xinh xắn lại hiền lành tốt bụng kia. "Đúng vậy! Chẳng qua...." Quả nhiên vợ Hoàng Cường đã giúp anh ta hết tự ti. "Tứ thiếu, dù sao thì mấy người kia cũng biết tình tính nổi tiếng của cậu. Cho dù cậu có nóng giận thì cũng không ảnh hưởng gì đến sức hấp dẫn của cậu mà lại càng có thể kịp thời thoát thân!"

Đến bây giờ Hoàng Cường vẫn không thể chấp nhận được... Không! Nên nói là những người bên cạnh Quân Thần Tinh không thể tin được. Tính tình nóng nảy kỳ quái kia của cậu ta chưa từng che dấu trước mặt người khác nhưng dù vậy cũng không hề ảnh hưởng đến mức độ được săn đón của cậu ta. Đây quả thực là một việc hết sức kỳ lạ trong giới xã giao.

Anh cả nhà họ Quân, Quân Khôi Tinh cũng vì tính tính này của Quân Thần Tinh mà lo lắng không biết có nên giao cho anh bộ phận quan hệ xã hội hay không. Nhưng sau khi phát hiện ra rằng dù anh có nóng nảy đến đâu vẫn được săn đón như cũ thì liền yên tâm đồng ý. Loại chuyện kỳ lạ này, ở thời buổi mà các mối quan hệ được đặt lên hàng đầu thì đúng là trường hợp đặc biệt nhất.

"Cậu đó, không thể để tôi một ngày không bực bội được sao?" Quân Thần Tinh giận dữ trừng mắt nhìn anh ta.

Làm sao có thể để cậu một ngày không bực bội? Trừ khi thế giới đổ mưa đỏ. Hoàng Cường thầm nghĩ.

"Nhưng mà, tôi nhớ sáng nay cậu vừa cãi nhau với hiệu trưởng qua điện thoại."

Quân Thần Tinh nhíu mày, nhớ đến việc sáng nay bị hiệu trưởng đánh thức còn chưa tính, đã vậy còn bị bắt làm việc không muốn làm. "Đáng giận!" Anh đột nhiên mắng, "Lịch trình sáng mai để trống, tôi muốn đến trường học."

"Không thành vấn đề!"

Học viện Trúc Quang là trường học nổi tiếng với đông đảo học viên đặc biệt.

Để vào học tại học viện Trúc Quang có ba điều kiện. Chỉ cần đạt được một trong ba điều kiện đó, sau đó thông qua xét tuyển là có thể được vào học tại Trúc Quang.

Thứ nhất là con cái của những gia tộc thượng lưu, thứ hai là con cái của giới hắc đạo, thứ ba chính là cô nhi.

Trong học viện bao gồm cả trung học và đại học, trong đó lại chia thành lớp ngày và lớp đêm. Dựa vào gia cảnh mà phân chia, lớp ngày là nơi dành cho con cái các nhân vật nổi tiếng, lớp đêm là nơi dành cho con cái giới hắc đạo và cô nhi.

Việc tuyển học sinh với hai gia cảnh khác nhau một trời một vực của học viện Trúc quang là sự việc kỳ lạ nhất khiến người khác khó lòng tưởng tượng được. Càng khó hiểu hơn nữa chính là điều kiện cuối cùng kia, nhưng học viện lại không hề đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Ban đầu, chỉ có việc đến ghi danh cũng đã tạo ra rất nhiều tình huống. Con cái giới hắc đạo có trường để học là tốt rồi, đã vậy chỉ cần thông qua xét tuyển, học viện còn cung cấp tài liệu giáo trình miễn phí cho đến khi tốt nghiệp và hàng tháng còn được trả sinh hoạt phí để chi tiêu. Nếu sau khi tốt nghiệp muốn học lên tiếp thì vẫn tài trợ như lúc đầu, làm cho những cô nhi kia xin vào liên tục.

Con cái giới thượng lưu cũng sẽ đăng ký nhưng chỉ là số ít và thường chỉ có khoảng mười người được xét tuyển vào trường.

Kết quả là một năm sau họ biết được, những người đó sẽ được nhà họ Quân giúp đỡ để có thể thuận lợi tốt nghiệp. Sau đó, sẽ được đưa đến làm việc cho nhà họ Quân. Trên thực tế, nếu không ngại tình huống ích lợi và an toàn của người thân thì số người đăng ký cũng tăng mạnh.

Hiệu trưởng của học viện Trúc Quang là Lục Kiên, dfienddn lieqiudoon cũng là hiệu trưởng trường cấp ba của Quân Thần Tinh. Bởi vì đã xây dựng tình cảm thân thiết với nhau nên khi Quân Thần Tinh muốn thành lập trường học Trúc Quang cũng mời ông ấy làm hiệu trưởng, uỷ thác tất cả tài sản để ông ấy xử lý thay anh, tạo điều kiện cho ông ấy mặc sức phát triển.

Về nhân sự, anh không đưa ra quy định hay tham gia sắp xếp, càng không chịu ràng buộc bởi bất kỳ người hay việc nào. Thầy giáo hay giáo sư đều do hiệu trưởng chịu trách nhiệm mời về giảng dạy. Về vấn đề an toàn của trường học cũng như các tình huống xảy ra trong trường, mọi chuyện đều có nhóm trợ lý của anh phụ trách, sau đó sẽ báo cáo lại, anh sẽ dựa vào tình hình mà xử lý.

Bằng cấp tại Trúc Quang được bộ giáo dục công nhận nhưng không chịu sự quản lý của bộ giáo dục.

Lúc này, bên trong văn phòng hiệu trưởng ----.

Quân Thần Tinh đang giận dữ trừng mắt nhìn Lục Kiên, hơn nữa còn dùng sức đặt tờ giấy trong tay đến trước bàn của ông.

Dù đã gần sáu mươi tuổi, nhưng khi đối diện với sự giận dữ của anh, khuôn mặt ông vẫn tươi cười như không thấy. Bởi vì ông cũng là một trong những người thân thiết nhất bên cạnh Quân Thần Tinh và chỉ cần là người Quân Thần Tinh quan tâm, anh đều sẽ la hét giận dữ, không có chuyện làm tổn thương người đó.

"Thế nào, cậu không hài lòng với sắp xếp của tôi sao?" Lục Kiên nhìn cũng chưa nhìn đến, chỉ cười cười với anh.

Mỗi lần đến học kỳ đầu tiên trong năm, tình huống này đều diễn ra một lần. Mà kết quả cuối cùng, đều là anh chịu thua. Quân Thần Tinh càng nghĩ càng bực bội. "Hiệu trưởng, tôi nhớ rõ là tôi đã nói với ông, tôi chỉ dạy hết một năm này sẽ không dạy nữa. Tại sao ông còn sắp xếp khóa học cho tôi?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tôi đương nhiên nhớ rõ! Nhưng mà, phương pháp dạy học độc đáo kia của cậu nếu không giảng dạy thì thật là lãng phí." Lục Kiên vẫn làm như không thấy sự bực bội của anh, tiếp tục cười nói. "Hơn nữa, cậu cũng biết, con người của tôi luôn không muốn lãng phí nhân tài mà."

"Đáng ghét!" Quân Thần Tinh nhìn bộ dạng an nhàn thoải mái của Lục Kiên, thật là sắp tức chết. Bởi vì, anh cũng nhận ra anh sắp khuất phục như trước kia rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Thần Tinh toát ra giận dữ, tay anh dùng sức nắm chặt lại đánh mạnh xuống bàn, phát ra tiếng động rất lớn. Nếu như để người khác nhìn thấy bộ dạng nổi bão này của anh, nhất định sẽ hoảng sợ tránh xa.

Nhưng Lục Kiên không hề bị ảnh hưởng chút nào, bởi vì ông đã quen với tính tình nóng nảy này của anh. Cho nên, ông vẫn giữ nụ cười không đổi, nhìn chăm chú vào anh.

"Hiệu trưởng, tôi quyết định, tôi muốn đuổi việc ông." Nhìn biểu cảm như đã sớm đoán được của Lục Kiên, còn nhếch mày nhìn anh cười, Quân Thần Tinh căm tức gằng giọng: "Lần này tôi nói thật, tôi nhất định sẽ đuổi việc ông."

Họ đều biết rõ, mỗi lần Quân Thần Tinh nóng giận đều sẽ ăn nói không lựa lời. Sau đó, anh sẽ mặt dày không biết xấu hổ chối bỏ tất cả những lời đã nói. Tuy Lục Kiên rất muốn cho anh bài học, nhưng Quân Thần Tinh đều lấy chiêu mặt dày không sợ xấu hổ này khiến ông chỉ qua một ngày liền tiếp tục quay về trường.

Lúc này, Lục Kiên mở miệng thỏa hiệp: "Được rồi! Tôi đồng ý với cậu, cậu có thể không cần lên lớp."

Lục Kiên thoải mái nhận lời khiến cho Quân Thần Tinh ngơ ngác, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Kiên, "Hiệu trường, ông hãy thành thật khai ra! Có phải ông đang suy nghĩ đến việc hãm hại tôi đúng không?" Thấy Lục Kiên muốn mở miệng, anh vội vàng nói: "Đừng chối, ai có thể không biết, nhưng Quân Thần Tinh tôi quen biết ông còn chưa đủ lâu sao?"

"Ha ha...." Lục Kiên mở miệng cười, "Nếu chúng ta đã hiểu nhau như vậy, tôi sẽ không nói lời khách sáo nữa. Tôi sẽ đồng ý với cậu, nhưng có một điều kiện, nếu cậu không bằng lòng, vậy cậu sẽ phải lên lớp giảng dạy!"

Quân Thần Tinh trưng ra biểu cảm "Tôi biết ngay”, anh trừng mắt bất mãn rồi liếc Lục Kiên. Sau đó, anh kéo ghế ngồi trước mặt ông, vẻ mặt cam chịu mở miệng: "Nói đi! Điều kiện của ông là gì?"

Lục Kiên còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, la lên: "Hiệu trưởng, đừng nói ông muốn tôi đến trường cấp hai giảng dạy chứ."

"Ha ha, đã nói không lên lớp, hơn nữa, sao tôi có thể để tài năng lớn dùng vào việc nhỏ được?" Thực ra, trong lòng Lục Kiên hiểu được, những học sinh quậy phá, gây rối sinh sự kia đã được Quân Thần Tinh giải quyết trong bí mật. Mà anh thành lập học viện này với mục đích là tìm kiếm người tài để giúp nhà họ Quân phát triển mạnh hơn. Ông biết, đây là cách mà anh chia sẻ trách nhiệm với anh cả của mình.

Nếu muốn ông phải nói, ông cảm thấy Quân Thần Tinh làm những việc như thế này chính là lãng phí trí tuệ thiên tài của anh. Anh nhất định có thể cống hiến cho xã hội nhiều hơn thế nữa. Nhưng, những năm ở nước ngoài kia, anh đã phải chịu đựng đủ rồi.

Lấy tình cảm như cha con của ông và Quân Thần Tinh mà nói, ông đau lòng cho những việc đã xảy đến với anh và cũng giúp cho anh che dấu một bí mật khác. Chuyện này không thể để cho những người nước ngoài kia phát hiện. Chỉ cần những người thân thiết của ông không tiết lộ, thì bọn họ cũng rất khó điều tra được người họ cần tìm chính là Quân Thần Tinh.

Không nghĩ nhiều nữa, tay trái của ông lấy ra một tập tư liệu đưa cho Quân Thần Tinh, "Điều kiện của tôi rất đơn giản, chính là muốn cậu đi dạy kèm."

Cái gì? Dạy kèm? "Nhất định là tôi nghe lầm rồi."

Lục Kiên không để ý đến tiếng gào thét của anh, "Cậu không nghe lầm. Tập tư liệu này là tư liệu về học trò mà cậu sẽ dạy kèm."

Quân Thần Tinh trừng mắt nhìn ông, "Là ai vừa mới nói không dùng tài năng lớn vào việc nhỏ?" Dạy kèm? Trời! Đến cả tưởng tượng anh cũng chưa từng nghĩ đến.

Lục Kiên giả vờ không nghe thấy anh oán trách, tiếp tục nói: "Thần Tinh, học trò mà cậu dạy kèm, vừa mới lên cấp ba. Cô bé là học sinh cấp ba lớp đêm, Chu Thải Tâm."

Lời của ông nói khiến cho Quân Thần Tinh đứng bật dậy. "Tôi không dạy học sinh nữ!" Anh càng trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Kiên.

Vốn dĩ, anh nghĩ lý do để Lục Kiên bỏ qua chủ đề lãng phí nhân tài nhất định sẽ rất đặc biệt, cho nên, anh mới kiên nhẫn ngồi xuống để nghe. Chỉ có điều, muốn anh dạy kèm học sinh nữ? Anh sẽ không đồng ý, nhất định là không!

Sớm biết anh sẽ phản ứng lại như thế, Lục Kiên vẫn bình tĩnh nói: "Tôi hi vọng cậu sẽ dạy cho cô bé, bởi vì điểm số ở mỗi môn của cô bé đều chỉ đạt vừa đủ yêu cầu, nhưng cô bé lại cần phải thi tiếp lên đại học."

Nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt Lục Kiên, Quân Thần Tinh cũng không khỏi cảm thấy tò mò.

Hiệu trưởng luôn không cầu xin ai, cũng có thể khiến anh phải đi dạy, hôm nay lại vì một cô bé xa lạ, nhất định có vấn đề.

"Hiệu trưởng, cho dù điểm của cô bé không phải là cao nhất, nhưng chỉ cần trong ba năm trung học thành tích đều đạt yêu cầu, có thể trực tiếp học tiếp hệ đại học của trường, hoàn toàn không cần thi cử. Như vậy, việc cô bé thi đậu hay không còn có thể xảy ra hay sao?"

"Đương nhiên là không. Bởi vì, cô bé không muốn học tại Trúc Quang. Vì vậy, tôi hi vọng cậu có thể nể mặt tôi, dạy kèm cho cô bé."

Nhìn vẻ mặt thỉnh cầu nghiêm túc của Lục Kiên, Quân Thần Tinh ngồi xuống, "Vì sao cô bé không học Trúc Quang?"

"Bởi vì, cô bé không có hứng thú với việc đọc sách."

"Nếu vậy, sau khi tốt nghiệp, cô bé kia sẽ không muốn học nữa rồi!"

Lục Kiên lại nghiêm túc lắc đầu, "Tiếc là, người nhà cô bé đối với chuyện này rất kiên quyết. Họ sắp xếp thay cho cô bé một tương lai tốt đẹp và cô bé cũng chỉ cần đi theo những sắp xếp đó thôi. Chẳng qua, cô bé thật sự rất đau khổ."
Bình Luận (0)
Comment