Già Thiên

Chương 1010

- Là mưa cả ngày rồi. Đốt ngón tay cũng đau nhức, đúng là già cả rồi. Trong nhà thật lạnh lẽo. Nghe tiếng trẻ con hàng xóm khóc ta lại nghĩ tới Tiểu Phàm ngày xưa.

- Ông đừng nói nữa, tôi còn nhớ nó hơn ông, buổi tối ngủ vẫn hay gọi tên nó, bật đèn vài lần muốn thấy mặt hắn, nước mắt lại ứa ra. Chúng ta thật sự già rồi.

............

Nhật kí vốn đã ố vàng. Diệp Phàm lật từng tờ đều rơi nước mắt. Trên đó tràn ngập nhớ nhung hắn, cũng đầy niềm yêu thương của bọn họ.

- Ba, mẹ.

Diệp Phàm không kìm nổi khóc lớn. Ở Bắc Đẩu nhiều năm như vậy, trải qua nhiều đau khổ như thế nhưng hắn cũng chưa rơi lệ. Nhưng hôm nay hắn rốt cục không kìm nổi nữa, nước mắt không ngừng trào ra.

Cuốn nhật ký đầy tro bụi nặng tựa ngàn cân, khiến hai tay hắn run rẩy không ngừng. Trong lòng hắn chua xót. Cha mẹ tuổi già, nỗi thê lương khi về già, nói mê cũng gọi tên hắn nhưng tỉnh lại chỉ có những giọt nước mắt lạnh lẽo.

- Tết đến không giống như ngày xưa, vẫn chỉ có hai chúng ta. Tiểu Phàm nếu đột nhien xuất hiện bên cạnh thì tốt biết bao.

- Mười lăm, tết nguyên tiêu tới rồi. Vốn nên đoàn viên nhưng trong nhà lại rất lạnh lẽo. Chúng ta ngủ sớm nhưng vẫn mất ngủ tới hửng đông, thắt lưng và chân đều rất đau, xương cốt không xong rồi. Chắc không thể chờ Tiểu Phàm vài năm nữa.



Diệp Phàm khóc lớn, quỳ trên đất, bàn tay cầm nhật ký ướt đẫm nước mắt. Thân thể hắn không ngừng run rẩy, đau đớn xé tim.

Cha mẹ mấy năm như vậy khiến nước mắt phủ nhòa hai mắt hắn. Từng tờ giấy lúc này còn nặng hơn cả một ngọn núi.

Tờ nhật ký cuối cùng là mười năm trước, trên đó chỉ nói mấy câu. Thân thể bọn họ không ổn rồi, nhớ hắn tới tinh thần hốt hoảng. Hai cụ vài ngày mới có thể nói vài câu, u buồn thành tật.

Trái tim Diệp Phàm như bị dao cắt, nắm tóc vò đầu, thống khổ quỳ trên mặt đất, hận không thể nghịch chuyển thời gian, trở lại một khắc kia, khiến bọn họ lộ nụ cười.

Đây là nhật ký mười năm trước, giờ nơi này còn lại gì? Chỉ còn lại tro bụi, không chút sinh khí. Đầu Diệp Phàm ầm ầm chấn động, cả người như mất đi linh hồn.

Hắn có một số việc không thể sửa được kết cục nhưng vẫn không cam lòng, giống như một con dã thú gầm lên, phát ra tiếng rú bi thương.

- Ba, mẹ…

Hắn ngửa mặt lên trời kêu to, nước mắt như mưa, chụp mạnh vào hư không như muốn kéo lời thời gian. Nhưng hắn không làm được.

Hắn điên cuồng tìm kiếm mỗi ngõ ngách nhưng những thứ hắn tìm được lại làm hắn càng thương cảm hơn. Phòng ngủ mốc meo ẩm thấp, gia cụ đơn giản đã biến chất. Tất cả đều nói lên hai cụ lúc già sống không dư dả lắm.

Cuối cùng hắn tìm thấy trong tủ một góc khá mới, có rất nhiều quần áo dươcdj sắp xếp gọn gàng, bảo quản rất tốt. Những thứ này đều là của hắn.

Diệp Phàm nghẹn ngào, run rẩy lấy tay phẳng chúng, đầu gối quỳ trên mặt đất, không muốn đứng lên nữa. Hắn gục đầu xuống đất.

Dù đã cố gắng khống chế lực lượng nhưng vẫn có một khe nứt tràn ra, đây là một kết cục mà hắn không thể chấp nhận. Hắn muốn rống lên thật to.

Liều lĩnh ra đi Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực chỉ vì có thể gặp lại, tới cạnh cha mẹ. Nhưng cuối cùng dã muộn rồi.

Diệp Phàm khóc lớn, đau đớn vô cùng, kêu cha gọi mẹ, giống như một đứa trẻ, nước mắt chảy dài, cảm thấy dường như mất đi cả thế giới.

Kẻ địch ở Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực nếu biết được chắc sẽ không thể hiểu nổi. Đây là một khuôn mặt khác của kẻ trái tim còn cứng hơn thép nguội, rat ay vô tình này sao?

Cũng không biết đã bao lâu, trái tim Diệp Phàm trống rỗng, hai mắt vô thần, ôm đầu gối ngồi không nhúc nhích ở nơi này.

Đọc xong cuốn nhật ký, xem xét tất cả mọi thứ trong nhà, hắn có thể suy đoán ra mười năm trước cha mẹ hắn không còn khỏe nữa, cuối cùng sẽ là kết cục có thể đoán trước.

Diệp Phàm giống như một đứa trẻ bị thương, cuộn mình đối diện với thực tế tàn khốc, vạch ra vết sẹo trong tâm linh.

Hắn từ từ đi ra, nhìn về phía bầu trời, cảm thấy vô cùng u ám, ngay cả ánh mặt trời cũng mất đi vẻ rực rỡ. Tất cả đều tràn ngập ấp lực.

Nhìn tứ hợp viện cũ kỹ, trong lòng hắn lặng đi. Năm đó không để lại cho cha mẹ không ít tienf, sau khi tới Thái Sơn liền biến mất. Nhà ở, xa đều để ở ngân hàng vồn phải thuộc về hai người, tại sao cuộc sống của bọn họ lại không tốt chứ?

Nếu dựa theo cuộc sống năm đó thì những thứ mà hắn lưu lại kia cũng đủ cho người bình thường sống mấy chục năm.

Hàng hóa tăng giá, lạm phát sao? Dù sao cũng chỉ hai mươi mấy năm, giá cả có tăng cao tới mấy thì số tiền đó cũng đủ để bọn họ an hưởng tuổi già mới đúng.

Diệp Phàm lắc lắc đầu. Người đã mất rồi, còn truy cứu chuyện này làm gì. Hắn gần như tuyệt vọng, muốn đối diện với kết cục cuối cùng.

Hắn tìm kĩ trong nhật ký, muốn biết những ngày sau cha mẹ đi tới đâu. Hắn muốn nhìn thấy kết cục của bọn họ, quyết địn không tiếc hiền hóa thần thông, tiến vào những cơ sở lưu trữ có liên quan, không để ý tới việc làm kinh thế hãi tục để đọc tất cả tài liệu.

Đầu tiên hắn thả ra thần thức cường đại tìm kiếm tất cả trí nhớ của những người trong tứ hợp viện này, sau khi xong việc liền xóa hết dấu vết.

Hắn không ngờ lại tìm được một manh mối cực kỳ giá trị. Có người mười năm trước đưa cha mẹ ốm yếu của hắn đi. Đó là một nữ nhân.

Những người này không biết người đó là ai, chỉ biết nàng họ Hứa, bởi vì khi nàng tới cha mẹ hắn từng gọi nàng là tiểu Hứa.

Một nữ nhân họ Hứa. Trong lòng Diệp Phàm chợt lóe sáng. Trong những người hắn biết và từng cùng xuất hiện với hắn thì chỉ có nàng là cha mẹ hắn gọi như vậy.

Nghĩ tới nữ nhân đã lưu lại dấu ấn đặc biệt trong đời hắn, từ hai mươi mấy năm trước, không ngờ cuối cùng lại có kết quả thế này.

Rời khỏi cũng ngoại ô, hắn thi triển thần thông, tiến vào một số nơi đọc hồ sơ, tìm thấy một số thông tin quan trọng, biết Hứa Quỳnh đang ở nơi nào.

Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn cũng kết thúc với Lý Tiểu Mạn, sau đó quen một người con gái tên là Hứa Quỳnh, giao tiếp hai năm.

Tứ bình thân như nước tới thân thiết trong hai năm, rồi sau đó…rồi không có sau đó nữa. Bởi vì còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc rồi.

Nếu không có lần tụ hội kia, nếu không đi Thái Sơn, nếu hắn không biến mất khỏi thế giới này thì có lẽ sau đó sẽ có rất nhiều chuyện.

Ở nơi thành thị tấc đất tấc vào có một khu thành thị là giấc mộng mà cả đời rất nhiều người không có khả năng thành hiện thực…..Tây Sơn.

Tây Sơn là tên gọi chung của khu thành thị này, vị trí đại lý ưu việt, vô cùng rực rỡ hơn nữa còn nổi tiếng bởi cổ tháp, nhiều thắng cảnh, còn được gọi là khu hoàng gia.

Diệp Phàm đi vào trong một biệt thự độc lập, lẳng lặng đứng nhìn. Thời tiết rất lạnh, cây cối đã rụng hết lá, có thể thấy rõ cảnh tượng từ xa.

Không có chút gợn sóng, cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, hắn rất thuận lợi tìm được chỗ Hứa Quỳnh ở, chính là tòa biệt thự phía trước này.

Xa xa có một chiếc xe từ từ đi tới. Nữ nhân viên yểu điệu bước xuống xe. Nàng quen thuộc như vậy, khiến Diệp Phàm chấn động. Đó là Hứa Quỳnh.

Nàng giữ gìn rất tốt, tuy rằng không còn ở tuổi hào hoa phong nhã nhưng trông xinh đẹp mà trưởng thành.

Diệp Phàm nghĩ tới xuất thần, nhớ tới những chuyện năm xưa. Nữ tử thích nói đùa, vô cùng tươi trẻ, lúc này khí chất đã hoàn toàn bất đồng.

- Mẹ.

Một cánh cửa xe khác mở ra. Một nữ tử mười sau mười bảy tuổi sôi nổi hoạt bát, cũng rất xinh xắn bước xuống, giống hệt Hứa Quỳnh hai mươi mấy năm trước.

Diệp Phàm đứng nhìn xa xa ngẩn ngơ. Nhiều năm như vậy, cô giá này đã làm mẹ, có con gái lớn thế này rồi. Điều này khiến trong lòng hắn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đứng lặng tại chỗ.

- Năm tháng như vậy đó.

Hắn chậm rãi nói.

Xa xa, Hứa Quỳnh nhìn lại, lập tức thấy hắn, găng tay rơi xuống đất, nét mặt sữn lại, giật mình ngây người ra.

Sau đó thần sắc nàng vô cùng kích động, vươn tay chỉ về phía Diệp Phàm, miệng thì thào:

- Anh….anh ….là…..

- Mẹ, mẹ ơi?

Cô gái kia nhanh chóng chạy qua đầu xe, ôm lấy một cánh tay nàng, lo lắng lắc lắc, sau đó nhìn theo ánh mắt của nàng về phía này.

Nhiều năm như vậy, vẻ mặt Diệp Phàm không thay đổi, thậm chí còn trẻ hon vài tuổi, yên lặng đứng đó, đối mặt với nàng.

- Thật sự ….là anh sao?

Hứa Quỳnh run rẩy hỏi.

- Là tôi.

Diệp Phàm gật đầu.

Gặp lại như vậy, có rất nhiều lời khó nói ra. Hai người yên lặng đối diện, trong lòng không thể yên tĩnh.

- Đi vào rồi nói.

Hứa Quỳnh hơi bình tĩnh lại liền nói.

- Mẹ, anh ta là ai vậy?

Cô gái hỏi nhỏ.

Sau khi vào tới phòng khách, Hứa Quỳnh nói:

- Hứa Diệp, đi vào phòng con đi. Mẹ nói chuyện với chú này một chút.

- Chú? Còn ít tuổi hơn con mà.

Hứa Diệp nhăn mũi, cười khẽ hơi khiêu khích nói:

- Này, tên nhóc kia, cậu là ai hả?

Giọng nói có vẻ đùa giỡn, nhưng không khiến người ta phản cảm, ngược lại có vẻ rất hoạt bát.

- Về phòng đi.

Hứa Quỳnh nghiêm mặt.

- Vâng, được rồi mà.

Phòng khách im ắng lại. Chỉ còn có hai người ngồi đối diện nhau. Đối với Hứa Quỳnh mà nói, Diệp Phàm xuất hiện ở nơi này quá kinh thế hãi tục.

Trong phòng có cảm giác trầm mặc khiến người ta hít thở không thông. Rất lâu sau Hứa Quỳnh mới nói:

- Mấy năm nay….anh ở chỗ nào?

- Rất xa,xa tới mức tôi phải cố gắng liều mạng, cửu tử nhất sinh mới về được đây.

Diệp Phàm chua xốt nói.

Hứa Quỳnh than khẽ một tiếng nói:

- Tôi không thể chờ anh lâu. Gặp gỡ hai năm, cũng chỉ đợi hai năm. Cuộc đời của con người phải tiến về phía trước.

Diệp Phàm gật đầu. Sự thật không phải là tiểu thuyết, con người phải sinh tồn. Cuộc sống mà chờ đợi khổ sở không thể là sự thật, chỉ có trong cổ tích. Ai cũng phải tiến về phía trước.

Hắn không thấy cha mẹ ở nơi này, trong đó nhất định đã xảy ra nhiều chuyện.

- Hứa Quỳnh, cha mẹ tôi….

Diệp Phàm run rẩy nói.

- Anh nếu đến sớm hơn ba năm thì tốt rồi.

Diệp Phàm giống như bị sét đánh, toàn thân mất lực ngồi dựa vào ghế sô pha, cảm thấy đất trời tối sầm lại. Tuy rằng đã dự đoán trước như khi chính tai nghe tháy câu trả lời này hắn vẫn giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng, không gian trước mắt toàn một màu đen, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống.

Hứa Quỳnh đứng dậy, đưa hắn tới một căn phòng nhỏ, nói với hắn cha mẹ hắn trước sống ở đây, ba năm trước đã lần lượt ra đi, cách nhau chưa tới một tháng.

Diệp Phàm quỳ ở nơi đó, im lặng rơi lệ, áp mặt xuống giường, muốn cảm nhận khí tức của bọn họ ngày xưa.

- Bọn họ quá nhớ anh, đêm nào cũng gọi tên anh, vuốt ve tấm ảnh của anh trước đây…

Nhất là khi thân thể của bọn họ yếu đi, rốt cục không cử động được nữa, lúc nào cũng ôm ảnh sợ ảnh mất đi.

Ngày cuối cũng bọn họ vẫn dùng ánh mắt đục ngầu nhìn tấm ảnh của anh…

Diệp Phàm rốt cục không chịu nổi nữa, quỳ xuống mặt, đầu đạp xuống sàn, khóc thành tiếng cực kỳ bi ai.

Hai mươi mấy năm, tất cả cố gắng cuối cùng đều thành không, không thể về nhìn mặt cha mẹ. Trái tim hắn đau như dao cắt, tràn ngập bi thương và tiếc nuối vô tận.

Đau đớn xé tim gan, nước mắt chảy như mưa, mơ hồ hai mắt. Ngón tay Diệp Phàm nắm chặt như tóe máu. Hắn không thể nhận kết quả này.

Hứa Quỳnh lui ra ngoài, chỉ để mình hắn trong phòng. Trong khoảnh khoắc, Diệp phàm cảm nhận được sự kêu gọi ấm áp.

- Tiểu Phàm, con đó à…

Ruột gan Diệp Phàm như đứt từng khúc, miệng thì thào, đọc từng chữ một tung ra Độ Nhân Kinh. Hắn chưa tùng bao giờ nghĩ mình sẽ tụng niệm cho cha mẹ, mỗi chữ đều in vào hư không, mang theo thương cảm và bi ai tới cùng cực, hiện lên trong phòng.
Bình Luận (0)
Comment