Già Thiên

Chương 1025

Diệp Phàm mở Thiên Nhãn, rõ ràng nhìn thấy trong quan có vật, có một chút đạo văn đang dao động. Đó là một hộp ngọc cũ kỹ, hình thức cực kỳ cổ xưa, không có sáng bóng nhưng lại được trân trọng cất ở trong quan.

Trong lòng hắn chấn động mạnh. Lai lịch của Xích Tùng Tử, được đạo giáo tôn là tiên, thứ hắn để lại há là thứ thường?

-Xích Tùng Tử, xuy ẩu hô hấp, thổ cố nạp tân, di hình khứ trí, bão tố phản chân, dĩ du huyền miễu, thương thông vân thiên.

Đây là một đoạn lời ghi lại trong “Hoài Nam Tử? Tề Tục”, miêu tả sự thần dị của Xích Tùng Tử, là thượng cổ tiên nhân.

-Xích Tùng Tử giả, Thần Nông thì vũ sư dã, phục thủy ngọc dĩ giáo Thần Nông, năng nhập hỏa tự thiêu.

Đoạn lời này xuất từ Liệt Tiên Truyện. Nói hắn là người của thời đại Thần Nông, trước khi Thần Nông thành đạo còn từng dạy phép này, có thể nói lai lịch khiến người ta sợ run, là một trong những người tu hành nổi danh nhất ở thời thượng cổ.

Thần Nông là người nơi nào? Diệp Phàm cũng đi lên đường tu tiên, hắn có lý do tin tưởng đó tuyệt đối là một trong mấy người cường đại nhất của Trung Quốc. Xích Tùng Tử cùng một niên đại, từng truyền hắn pháp môn, thân phận cực cao, khiến người ta rung động.

Mà còn có một chuyện khác. Thời thượng cổ, trước khi Hoàng Đế thành đạo, cũng từng thỉnh giáo hắn, ghi lại trong Xích Tùng Tử giới kinh là một đoạn đối thoại rất dài, trong đó liên quan đến rất nhiều vấn đề.

Nói Xích Tùng Tử là một trong những người nổi danh nhất thời thượng cổ cũng không quá, thân phận và đạo hạnh đều cao khủng bố, không người có thể dò sâu cạn..

Thượng cổ quá xa xôi, không ai có thể nói rõ rốt cục là một niên đại như thế nào, mà người đời đều phỏng vấn Hoàng Đế thời kỳ thượng cổ đến nay đã có bốn ngàn năm, mà rất nhiều người đã quên đi đoạn chân không này, thời đại chân thật khó thể suy đoán.

Chính là một người như vậy, danh chấn thời kỳ thượng cổ, bị đạo giáo tôn là cổ tiên, ngày nay lại gặp được quan tài của hắn ở nơi này, sao không khiến Diệp Phàm khiếp sợ.

Tiểu Tùng rất ngạc nhiên. Sau khi Diệp Phàm hóa đi Thái Dương Hỏa Tinh chung quanh, nó cũng thò tới, sờ sờ gốc cây kia, lại chạm vào bia đồng, kêu lên leng keng.

Mở quan tài, đó là một vấn đề khiến người ta đau đầu, dù thế nào chăng nữa cũng không thể hủy mất gốc Hỏa Đằng này chứ? Như vậy rất bất kính đối với người đã chết.

Hắn cũng không muốn làm ra chuyện khác người đối với người tu đạo nổi danh nhất thời kỳ thượng cổ này, cũng không muốn hủy quan, nhưng khẳng định là phải lấy hộp ngọc kia ra.

Toàn thân Hỏa Đằng phát sáng, ướt át tươi đẹp như rặng mây đỏ, mỗi một chiếc lá đều như thần kim màu máu, khẽ động vào kêu lên boong boong, mà sắc bén vô cùng, có thể cắt tinh thiết.

Gốc cây này thô to bằng thùng nước, như một con chân long màu máu đang ngủ đông, cứng cáp mà hữu lực, xoay quanh bốn mươi chín vòng, trong đó một vòng quấn chặt quanh quan tài, nâng lên giữa không trung.

Diệp Phàm thử vài lần, với thần lực của hắn đều rất khó kéo ra, không thể di chuyển cổ quan xuống. Trừ khi hắn nhẫn tâm thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền đánh nát gốc cây này.

Đây là linh chi dùng tinh huyết Thánh nhân bồi dưỡng ra, có thể hủy diệt hay không còn là một vấn đề, bằng không cũng không được xưng là Thần liệu luyện khí.

Toàn thân Tiểu Tùng lưu động tử quang, kéo góc áo của Diệp Phàm, chớp chớp cặp mắt to chỉ vào phần gốc của bia đồng. Nó được chôn xuống đất, phía dưới đất đá lại còn có chữ viết.

Tiểu Tùng rất cẩn thận bới đất đá ra, những văn tự giống như gà bới kia xem giữa chữ giáp cốt và chữ chung đỉnh.

Diệp Phàm may mắn tâm có kính ý, không có lỗ mãng. Dưới bia đồng ghi lại phương pháp mở quan tài, rõ ràng viết nếu dùng sức mạnh, linh đằng đều có thể giết chết Bán Thánh.

Hỏa Đằng do XÍch Tùng Tử tự tay trồng có một loại linh tính cường đại, từng được tẩm máu của hắn, là tinh linh hộ quan, cần dùng tinh huyết cường đại để cho ăn nó mới có thể buông cổ quan.

Sau khi Diệp Phàm nghiêm túc nhìn xem, không phải máu của Vương giả trảm đạo không thể cho Hỏa Đằng ăn, bằng không linh tính của máu không đủ, không có tác dụng gì. Không ngờ lại có một điều kiện như vậy.

Hắn cắt qua ngón tay. Là Thánh thể Nhân tộc, máu là màu vàng, càng đậm hơn so với người trảm đạo, chạc cây lại thật sự giãn mở ra, quan tài chậm rãi hạ xuống mặt đất.

Trong lòng Diệp Phàm thật kích động. Không vì gì khác, một vị tiên nhân thượng cổ lai lịch động trời, hộp ngọc hắn để lại sẽ có gì? Chẳng lẽ là bí mật trường sinh hoặc là cơ hội thành tiên?

Hắn đẩy nắp quan tài, truyền ra một loại đạo văn dao động thần bí, lộ ra cảnh tượng trong quan. Hắn nhìn vào trong, Tiểu Tùng cũng nhảy tới nhìn.

Diệp Phàm phát ra một tiếng thở dài. Xích Tùng Tử không có khả năng sống lại, đã hóa đạo, trong đáy quan để lại một dấu ấn hình người, máu thịt cùng đạo cốt đã hóa sạch sẽ.

-Tiên nhân thượng cổ cũng phải chết sao?

Diệp Phàm tự nói. Từ xưa đến nay thật sự có người có thể trường sinh sao? Cổ tiên được đạo giáo tôn xưng cũng có lúc thọ nguyên mất hết, không thể tồn tại cũng thiên địa.

Tàn tính sau khi hóa đạo có từng trận đạo văn dao động, khuếch tán ra. Trong lòng hắn chấn động, biết được tu vi của Xích Tùng Tử, hẳn là một vị Đại Thánh.

-Nói như vậy, cùng không phải tiên chính thức, chỉ là một trong những người cường đại nhất trong lịch sử nhân loại.

Diệp Phàm nhíu mày.

Như vậy xem ra, tiên nhân thượng cổ theo như lời của đạo giáo chỉ là một loại thành tựu, cũng không phải chính thức là tiên, vẫn ở phạm trù của người, chỉ có điều đạo hạnh sâu vô cùng.

-Trên đời này rốt cục có tiên hay không, chẳng lẽ trường sinh là một mục tiêu hư ảo vĩnh viễn không thể đạt tới?

Diệp Phàm thở dài. Đại Thánh Nhân tộc đều phải chết, Đại đế cổ cuối cùng cũng phải vũ hóa, đến nay không ai có thể sống sót, căn bản không có một ví dụ thành tiên chân thật.

Tiên chỉ là truyền thuyết, hết thảy đều là hậu nhân hư cấu và phỏng đoán, căn bản không có chứng minh thực tế,càng là hiểu biết chân tướng càng khiến người ta bất đắc dĩ.

XÍch Tùng Tử chính là một ví dụ tốt nhất. Là một vị tiên nổi danh nhất thượng cổ. Hóa ra thân phận chân thật là Đại Thánh Nhân tộc, cũng vẫn chết đi, đã hóa đạo ở trong này.

Bên cạnh dấu vết hình người hóa đạo kia có bảy thanh cổ kiếm dài bằng bàn tay, đã thành bụi bặm, cùng nhau hóa với Xích Tùng Tử, không lưu lại một mảnh nhỏ nào.

Diệp Phàm biết rõ đó tuyệt đối là Thánh khí. Bảy thanh phi kiếm lóe ra màu đỏ, tím, vàng, lam…ở trong nhà đá này nhìn kiếm quang của dấu ấn là có thể biết đều là Thần phẩm.

-Thật quá đáng tiếc. Bảy thanh lợi khí đều xuất từ tay Đại Thánh Nhân tộc, lại đều theo hắn mà đi.

Hắn vô cùng tiếc nuối.

Đồng thời hắn nghĩ đến Xích Tùng Tử sinh ra ở Xuyên Thục, với phi kiếm làm binh khí, trong truyền thuyết đời sau Thục Sơn nhiều kiếm hiệp, chẳng lẽ cùng ra từ một nhánh hay sao?

Diệp Phàm trịnh trọng nâng họp ngọc – đồ vật duy nhất trong quan ra ngoài. Vật ngay cả Xích Tùng Tử đều cất chứa trân trọng như vậy, cho dù hóa đạo cũng không muốn hủy diệt, đủ để nó lên sự thần bí và quý báu của nó.

Hắn hướng về quan tài xá một cái, đẩy nắp quan về chỗ cũ kín kẽ, gốc Hỏa Đằng kia lập tức tự động quấn quanh, một lần nữa nâng lên giữa không trung.

-Người khảo cổ đời sau đối với nơi này đều không có cách nào, có Thái Dương Hỏa Tinh phàm nhân không thể đến gần, mà ta cũng quyết không thể đem quan tài này cho bọn họ đi nghiên cứu.

Một gốc linh đằng sinh sôi thịnh vượng trong hỏa tinh, quá mức thần bí, người hiện đại không có khả năng lý giải. Nếu là không ẩn đi, nơi này tất sẽ sinh ra rất nhiều chuyện.

Diệp Phàm nghĩ một lát, dùng đại pháp lực vẽ khắc, đem cả mảnh đất này cắt ra, rồi sau đó đột nhiên ép xuống sâu trong lòng đất, thẳng đến ngàn trượng.

Cuối cùng, quân đội súng thật đạn thật rời đi, bởi vì trong lòng đất không còn phát sinh nguy hiểm, nhân viên khảo cổ thuận lợi xâm nhập, phát ra một tiếng ngạc nhiên tháng phục.

Ngọc khí, chuông nhạc, khắc đá lộng lẫy, đều là tác phẩm vô giá, đủ để chấn động giới khảo cổ. Bọn người Dương Hiểu tập trung toàn bộ tinh thần, đều không biết đến một thứ kỳ quái liên quan đến bí thân của thế giới thượng cổ bị Diệp Phàm phong ấn.

Lúc này, Diệp Phàm đứng dưới một gốc cổ thụ trên Bát Lĩnh Sơn, cẩn thận mở ra hộp ngọc. Bên trong chỉ có một mảnh xương, không chút bắt mắt, không sáng bóng, rất là ảm đạm.

Hắn không khỏi chìm vào nghi hoặc. Một mảnh xương mà thôi, thoạt nhìn cũng không có gì thần kỳ. Nhưng đây là thứ Xích Tùng Tử trịnh trọng cất chứa, một nân vật danh tiếng lẫy lừng, thượng cổ nói về tu đạo tất phải nhắc đén hắn.

Mảnh xương này đặc biệt trầm trọng, lấy tay khẽ búng kêu lên leng keng, phát ra từng tràng âm rung kim loại. Đây rốt cục là xương cốt sinh linh gid không thể biết, cứng rắn đến mức Diệp Phàm dùng sức bóp vài cái đều không vỡ.

Hắn mở Thiên Nhãn, bốn chữ cổ lập tức khiến trong lòng hắn rung động. DĨ nhiên là: Cơ hội thành tiên.

Diệp Phàm đối với chữ “Tiên” này gần như tê dại, bởi vì hiểu biết càng nhiều càng thất vọng, nhìn không thấy chứng minh thực tế nào, ngay cả Xích Tùng Tử đều đã chết.

Nhưng di vật của Xích Tùng Tử lại là một miếng xương như vậy, bốn chữ này giống như có một loại ma lực. Đây là thứ mà cho đến chết hắn đều bảo vệ.

Diệp Phàm mở Thiên Nhãn đồng thời hướng về ánh mặt trời không ngừng di chuyển mảnh xương. Ánh sáng phương vị bất đồng chiếu ra văn lạc bất đồng, hắn nín thở, nghiêm túc quan sát.

Rồi sau đó, hắn chăm chú so sánh, vẽ ra một bức đồ trên mặt đất. Có núi cao, có sông lớn, có thung lũng, địa hình rất phức tạp. Đây là một cái bản đồ địa hình.

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, lộ ra một vẻ khó tin. Hắn rất nhanh vẽ những gì nhìn thấy trên khắc đá trong địa cung Lư sơn ở trên mặt đất, so sánh hai bên lập tức ngây dại.

Hai tấm bản đồ này đều có một góc có thể nối liền cùng một chỗ, trở thành một chỉnh thể, miêu tả một địa phương.

Trong địa cung Lư Sơn, đó tuyệt đối là một vị Thánh nhân thượng cổ bị người tù cấm ở đó, tra tấn không biết bao nhiêu năm, ngay cả thân thể đều chém đứt. Nhưng hắn lại ngoan cường sống sót, thẳng đến trăm năm trước mới khắc lại Thạch Đồ, từ đó nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Diệp Phàm có lý do làm ra một loạt phỏng đoán.

Người ra tay kia hơn phân nửa là ép hỏi bức Thạch Đồ kia, nhưng vẫn không chiếm được, cũng có lẽ trăm năm trước người bị xích sắt khóa trên tế đàn dự cảm đến thiên địa sớm đại biến, hết thảy thời thượng cổ đều đã hóa thành tro tàn, lúc này mới để lại khắc đá, không đành lòng để bí tân biến mất trong thiên địa.

Nhốt một vị Thánh nhân viễn cổ, bức hỏi bí đồ, đây phải là người cường đại cỡ nào mới có thể làm được? Ý đồ tự nhiên là động trời, không cần nghĩ cũng biết sự tình trọng đại.

Ngày nay, bốn chữ “Cơ hội thành tiên” này nói rõ hết thảy, không cần nhiều lời, cho dù Đại đế cổ nhìn thấy đều phải chấn động trong lòng.

-Cạnh góc nối liền, khiến bức đồ này biến lớn gấp đôi, có thể rõ ràng nhìn ra nó vẫn là địa thế không trọn vẹn. Rốt cục là chỉ dẫn đi nơi nào?

Xích Tùng Tử, Thánh nhân thượng cổ không biết phân biệt nắm giữ một bức đồ, dùng sinh mạng để thủ hộ, đến chết đều muốn mang theo trên người đủ để nói rõ sự quý trọng của nó.
Bình Luận (0)
Comment