Già Thiên

Chương 1031

Trong Chiến tranh thế giới lần thứ hai, từng có một Yêu Thần xuất thế, thường xuyên lui tới các chiến trường, ở trong đó tu luyện, huyết khí ngập trời,chấn kinh cả giới tu đạo.

Tấm ảnh đen trắng này là được một phàm nhân khi đó chụp được, bị tu sĩ cầm đi, truyền lưu tới các đại giáo phái, khiến cho người ta phải kinh sợ.

Trên tấm ảnh lờ mờ kia, tuy rằng những luồng huyết khí ngập trời rất mơ hồ, nhưng đủ để khiến người khác phải kinh hãi, không rét mà run, dường như có một luồng máu tanh xuyên thấu qua tấm ảnh, ập vào mặt.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thật lâu, sau đó trầm mặc gật gật đầu, người này hơn phân nửa là Đại Yêu thời thượng cổ,cực kỳ khủng bố, năm đó có nhiều anh linh chết như vậy, tất nhiên sẽ làm cho đạo hạnh của tên này tăng lên một bậc.

Hắn ngẫm nghĩ, dặn Linh Bảo chưởng giáo, không cho phép các đệ tử lộ ra bất cứ điều gì về hắn, nhất là về tu vi, sau đó lại hỏi xem bốn đại thượng cổ Yêu Thần tộc ở nơi nào.

- Xin cứ yên tâm, ta đã sớm nhắc nhở mọi người rồi, ngay cả những người không phải là khách của giáo phái ta cũng sẽ không thể tiết lộ ra ngoài được đâu!

Linh Bảo chưởng giáo cũng chỉ biết khu vực đại khái, cũng không biết mật địa chân chính của bốn đại Yêu Thần tộc ở đâu, bởi vì những chỗ này đều là nơi cấm địa, nếu như đến gần quá mức thì có thể sẽ gây ra đại họa.

Lần này đến Các Tạo Sơn, tuy rằng không đạt được Cửu Bí, nhưng Diệp Phàm lại biết tới giới tu luyện trên địa cầu ngày hôm nay, thu hoạch rất phong phú.

Còn chưa ra khỏi Các Tạo Sơn, Diệp Phàm liền ngừng lại, phía xa có một người mang cánh chim màu xám đang hạ xuống, phát ra từng đợt sương mù màu đen cuồn cuộn.

Phía sau, sắc mặt chưởng giáo Linh Bảo Phái lập tức biến đổi, đây là một nhân vật Tứ Cực Bí Cảnh cường đại, tóc xám mắt cũng xám, giống như hắn đến từ Địa Ngục vậy.

Hắn trực tiếp thể hiện rõ ý đồ tới đây, đề cập tới chuyện chín con rồng kéo quan tài năm đó, cho rằng nhất định Linh Bảo Phải cũng đã lấy được bộ phần quan trọng nào đó, hôm nay muốn tới mượn để xem xét một chút.

- Sao ta lại cảm thấy hắn có chút giống Đạo Vũ tộc tại thái cổ nhỉ?

Diệp Phàm nói.

- Bọn họ là người của đạo thống Phương Tây

Linh Bảo chưởng giáo nói

- Ngươi là ai, vì sao lại ở đây?

Người này có đôi cánh màu xám, đôi mắt giống như màu tro tàn, ảm đạm không chút ánh sáng, vô tình quét về phía hắn.

- Ta là ai không quan trọng, cũng không cần phải nói cho ngươi!

Diệp Phàm đi quanh hắn một vòng, nói:

- Ta hiện tại không có thời gian, sau này sẽ đi thành Jerusalem một chuyến!

- Muốn đi Thánh thành cổ xưa của chúng ta sao, đã thật lâu không có người tu đạo tới thăm rồi…!

Quái nhân tóc xám này đột nhiên vươn ra một bàn tay to lớn, chụp vào thiên linh cái của Diệp Phàm, nhanh như thiểm điện.

Phốc…!

Diệp Phàm cách không búng một ngón tay, khi quái nhân này còn cách hắn một khoảng, thì cả hai tay của quái nhân đều bị cắt cụt, dòng máu màu xám bắn văng tung tóe.

-Ngươi…là ai?

Tên có cánh xám sau lưng này khiếp sợ, hắn không ngờ tới lại đá phải một khối thiết bản đáng sợ như vậy, rõ ràng người này lại là một đại thần thông giả.

Diệp Phàm vẫy tay một cái, lập tức bắt hắn lại, trên mặt hắn tràn ngập vẻ sợ hãi, ra sức giãy giụa như không thể thoát khỏi được.

Bên cạnh, tất cả mọi người đều mang vẻ sợ hãi, đây chính là một cường giả Tứ Cực Bí Cảnh, hiện nay các chưởng giáo bình thường cũng không hơn gì người này, vậy mà lại bị Diệp Phàm nắm lấy giống như đang bóp một con vịt vậy.

Diệp Phàm từ mi tâm tên này rút ra một luồng ánh sáng, đó là thần thức hải, đọc về trí nhớ của tên này, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nói:

-Ta còn nghĩ rằng hắn một tên Đọa lạc Thiên sứ nữa cơ, thì ra đây là kết quả thành công khi tu luyện đạo thống của phương Tây mà thôi!

-Ngươi…ngươi là ai, chủ tướng của ta sẽ hiện ra trên thế gian, ngươi mau buông ra!

Tên tóc xám này vô cùng rung động và sợ hãi.

Phốc…!

Diệp Phàm khẽ bóp một cái, toàn thân tên này giống như bông tuyết tiêu tan, máu thịt xương cốt và cả thần thức hải cũng bị đốt cháy hết, hóa thành hư vô, không còn chút gì tồn tại nữa cả.

Mọi người xung quanh đến thở mạnh cũng không dám, âm thầm hô may mắn mà mình không đắc tội vị thần linh này, còn không động thủ với hắn, hơn nữa lại còn được hắn chỉ điểm nữa.

-Sau này thật sự muốn đi phương Tây một chuyến, thật không biết sẽ gặp được những gì đây!

Diệp Phàm tự nói, mang theo Quách Chân và Tiểu Tùng, trong khoảnh khắc đã biến mất.

Vài ngày sau, hắn đi tới Trường Bạch Sơn, tiến vào vùng rừng núi nguyên thủy này, tìm kiếm bộ tộc Yêu Thần thượng cổ.

Trường Bạch Sơn có địa thế mênh mông, như một con rồng nằm ngang, từ xưa thì đã rất nổi danh, là một trong mười đại danh sơn như Hoa Hạ, rất cao so với mặt biển, được xưng là nóc nhà của Đông Bắc.

Tuy hiện đã là cuối đông, sắp sửa lập xuân, nhưng Trường Bạch Sơn vẫn như cũ là một ngọn núi phủ đầy tuyết, từ xa đã thấy một mảnh trắng xóa, tuyết dày tận vài thước.

- Ngàn năm băng tuyết chưa từng chảy, quả đúng nhân gian đệ nhất sơn!

Đây là do cổ nhân thừa nhận, nhưng cũng gián tiếp thể hiện ra sự đồ sộ và hùng vĩ của nơi đây, khắp nơi đều có tuyết đọng, có chỗ không cẩn thận đạp lên thì còn lún cả thân người xuống.

Dãy tuyết phong nguy nga, từng ngọn đứng sừng sững, rất bao la hùng vĩ, loại đá trên núi cũng rất đặc biệt, đa số là phù thạch màu trắng, không giống những noi khác.

Một gốc cây cổ tùng cũng không biết đã sống tại đây được bao nhiêu năm, tại những nơi hoang dã vắng người thì thường xuyên sẽ có thụ vương xuất hiện, to lớn dọa người, giống như một ngọn núi nhỏ.

Tiểu Tùng tới nơi này, lộ ra vẻ vô cùng nhanh nhẹ, bộ lông tím mượt như tơ của nó dường như càng thêm trong suốt trên nền tuyết trăng tại đây, nó chạy tới chạy lui, tìm quả tùng.

- Có gì đó không ổn thì phải, khu rừng già này càng đi thì càng vào sâu hơn, lớn hơn so với tưởng tượng rất nhiều!

Quách Chân kinh ngạc, cảm thấy sau khi tiến vào chỗ sâu trong Trường Bạch Sơn thì có chút không ổn, địa hình càng lúc càng thêm hiểm trở, hoàn cảnh càng thêm nguyên thủy, ngọn tuyết phong này có chút cao thái quá.

Diệp Phàm vẫn chưa nói gì, cẩn thận tìm tòi, thỉnh thoảng nhắm mắt, dùng tâm cảm ứng, con đường hắn lựa chọn rất gập ghềnh, có khi còn phải đi qua các vách đá cheo leo hiểm trở.

Quách Chân không dám quấy rầy, nhất định là hắn đang phá trận, địa phương này có thượng cổ Pháp trận, Diệp Phàm đang muốn tiến vào khu vực không người thần bí.

Bỗng nhiên, trời đất như đảo ngược, cảnh vật biến dạng, một vùng núi hoang dã trống trải xuất hiện, bông tuyết như lông ngỗng đang bay múa, một cỗ khí tức thê lương ập tới, bọn họ tiến vào một vùng hoang vu không biết tên trong dãy núi tuyết này.

-Không giống, ta dám cam đoan không tìm được khu vực này ở trên bản đồ, chúng ta đang đi tới nơi nào vậy?

Quách Chân vô cùng kinh ngạc.

Sau khi đi ra từ Các Tạo Sơn, hắn vẫn đồng hành cùng Diệp Phàm, sau khi quen biết thì cũng không quá câu nệ, không giống như những nhân vật lớp tiền bối của Linh Bảo Phái kia, ai nấy đều rất cẩn thận khi đối đãi với Diệp Phàm, trong lòng tràn ngập vẻ kính sợ.

Diệp Phàm cảm giác được tâm tính của hắn, liền có ý chỉ điểm, cho nên mới đưa hắn và Tiểu Tùng đang tới Trường Bạch Sơn, đi cùng một đường.

-Trường Bạch Sơn chân chính nên là như thế này, ta cũng phải mất một phen khí lực mới đi vào được, đã có cổ trận thủ hộ, có một số địa phương thì người phàm vĩnh viễn không tiến vào được!

Diệp Phàm nói.

Quách Chân kinh ngạc, không nói được câu nào, bởi vì hắn thấy một cây cổ tùng lớn tới mức kinh người, ít nhất cũng phải hơn một ngàn năm không có người tới đây đốn củi, từng mảnh rừng nối tiếp nhau, không có một vết chân nào.

- Ngao rống…!

Một tiếng hổ gầm chấn động hơn mười dặm, tuyết đọng trên cây tùng rơi xuống, thiếu chút nữa đã chôn sống cả Tiểu Tùng.

Tiểu Tùng màu tím đang đi nhặt quả thông dưới mặt tuyết, không hiểu sao lại bắt được một cái đuôi hổ vằn, ngay lập tức một con hổ lớn màu sắc sặc sỡ từ trong lòng tuyết nhảy lên, quay đầu lại rống to một tiếng.

Tiểu Tùng bị cảnh này dọa sợ, toàn thân lạnh run, sợ tới mức bộ lông như thủy tinh tím dựng thẳng lên, hai móng vuốt nhỏ bé run run, toàn thân nhảy lên một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài.

-Lại có con hổ lớn như vậy, điều này cũng quá là kinh người, nó cao tận bốn thước, trọng lượng của con hổ này tuyệt đối đạt tới bảy trăm, tám trăm cân, chẳng lẽ con hổ này đã thành tinh rồi sao?

Quách Chân líu lưỡi.

-Đây cũng chẳng có gì là lạ cả, hình thể của hổ vùng Đông Bắc vốn rất lớn, hơn xa các loại hổ khác, trước kia còn không phải chỉ có một con thế này thôi đâu, những loài này đều là rất bá đạo.

Diệp Phàm nói.

Tiểu Tùng phục hồi tinh thần, dường như cảm thấy rất mất mặt, dù sao thì nó cũng là một sinh linh có đạo hạnh, liền nằm tại chỗ, khẽ đung đưa cái đầu nhỏ, bắt trước tiếng hổ rống.

- Ngao ô…y…nha…!

Diệp Phàm và Quách Chân đều bị nó chọc cười, tên này cũng quá là hài hước đi, tuy rằng nó cũng bày ra tư thế hổ rống, nhưng âm thanh thì lại quá là dở, chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó là non nớt.

Tiểu Tùng không rống được, khẽ ngượng ngừng cúi đầu, cả nó cũng cảm thấy mình chẳng có chút khí thế gì cả.

Nhưng mà, Đông Bắc hổ lại quay đầu bỏ chạy, con hổ sống lâu được như vậy thì cũng coi như là hiếm thấy, đã có vài phần linh tính, cảm giác được con sóc kia có chút tà môn, trong lòng sinh ra nỗi kiêng kỵ.

Bọn họ tiếp tục xâm nhập vào trong, chân đạp lên lớp tuyết đọng thật dày, đi về phía thâm sơn kia, không lâu sau bọn họ lại thấ được một con hổ hoang dã còn lớn hơn nữa, dài đến năm, sáu thước,trọng lượng tuyệt đối đạt tới hai ngàn cân.

- Con này…đã sắp thành tinh rồi!

Quách Chân cả kinh nói.

- Đúng là có chút không đúng, nó có vẻ to lớn thái quá, tuy nhiên điều này cũng cho thấy chúng ta sắp sửa tới nơi rồi.

Trong mắt Diệp Phàm bắn ra hai luồng thần huy.

Vù…!

Phía xa, ánh sáng màu tím chợt lóe lên một cái, bọn họ tưởng lầm là gặp được một Tiểu Tùng khác, thì ra đó cũng là một con chồn tía, hiển nhiên cũng có một chút linh tính.

-Không sai, xem ra là tới khu vực Long động của TRường Bạch Sơn rồi, sinh linh tại địa phương này đều dính long khí, rất không tầm thường.

Diệp Phàm lần này tới đây là để tìm Thiên Lân tộc, đây là một trong bốn đại Yêu Thần tộc thời thượng cổ, có khí thế thế bễ nghễ thiên hạ, sâu không lường được.

Sau khi con Đông Bắc hổ dài đến năm, sáu thước bị thu phục, nó liền chở ba bọn họ nhanh chóng tiến tới, vô cùng uy vũ, khiến cho một tảng lớn tuyết đọng bị bắn lên, mỗi bước nhảy đi tận hơn mười thước.

-Nơi đó có một cái miếu Sơn Thần, thật sự rất tà môn, đây là khu vực không người, tại sao lại có thể có loại kiến trúc này được?

Bọn họ tới gần đó, muốn quan sát xem thứ này đã tồn tại bao năm rồi, nhận ra rằng ít nhất nó cũng được xây dựng từ tận mấy trăm năm trước, quy mô lại còn rất to lớn.

Đột nhiên, âm phong thổi ập vào mặt bọn họ, một tiếng kêu khiến da đầu người khác phải run lên truyền đến, trong hoàn cảnh khu rừng già nguyên thủy tại đây lại càng đặc biệt khiếp người, một con cú mèo dài đến ba thước từ trong miếu bay ra, móng vuốt sắc bén vồ xuống đầu bọn họ.

-Yêu điểu!

Quách Chân giật mình một cái, cái đầu của con cú mèo kia cũng quá lớn, hơn nửa gương mặt lại còn có chút giống mặt người.

Diệp Phàm khẽ vung ngón tay, cố định nó ở giữa không trung, từ trong đầu của nó rút ra luồng sáng thần thức hải, tìm hiểu xem kế tiếp nên đi tới đâu.

Phía trước là một vùng cấm địa, ngày thường những linh thú này cũng không dám đến gần, hiển nhiên là nơi ẩn cư của Thiên Lân tộc, từng tia long khí phát ra, nguồn gốc của chúng chính là từ vài ngọn tuyết phong phía trước.

-Yêu khí, yêu khí thật cường đại.

Sắc mặt Quách Chân có chút trắng bệch, sau khi đi vào được mấy chục dặm, ngay cả hắn cũng cảm thấy yêu khí,càng không cần nói tới Diệp Phàm.

Giữa dãy núi đầy tuyết trắng kia, hình như có một con Chân Long màu trắng đang bay múa, phun ra nuốt vào tinh hoa của thiên địa, như ẩn như hiện, dường như hòa nhập với cả dãy núi tại đây.

-Chẳng lẽ đó thật sự là một con rồng hay sao?

-Hẳn là một con giao long có đạo hạnh rất sâu, khó trách Kim triều, Thanh triều đều muốn coi Trường Bạch Sơn là nơi gốc gác của long hình, thật đúng là có lý do của nó. 

Diệp Phàm tự nói.

Sách sử có ghi lại, Thanh Thánh tổ đi tuần về phía đông, dẫn theo Thái tử, chu vương và quần thần, đi vui thú dã ngoại, khi đi về phía Đông Nam, nhìn thấy Trường Bạch Sơn, liền quỳ ba lần, dập đầu chín lần, chính miệng ngài nói rằng đây là Long Hưng tổ địa.

Hậu nhân từng không chỉ một lần từ trong Trường Bạch Sơn đào ra các Cổ Bi, gần đây nhất thì là Thanh triều, còn lâu đời hơn chính là Kim triều, thậm chí còn có cả các long bi thần bí tồn tại thời gian sớm hơn nữa, nhưng không thể khảo chứng được.

-Quân Thanh vào quan ải, vẫn tự xưng là long tổ đến từ Trường Bạch Sơn, năm đó xem ra đã từng phát sinh không ít chuyện.

Diệp Phàm đi trước, tu vi đạt tới mức độ như hắn rồi, cho dù là đầm rồng hang hổ thì cũng dám xông vào.

Bọn họ đi vào long hình chi địa trong truyền thuyết, một dãy tuyết phong nguy nga đứng sừng sững, ở giữa là một ngọn núi cực lớn, chỗ chân núi có một cái cổ động, phun ra từng đợt long khí, vài cây cổ tùng đứng thẳng tại đó, khiến cho vùng đất này có vẻ cổ xưa và thần bí.

-Các ngươi là ai, tại sao lại xâm nhập vào cấm địa của tộc ta?

Có người hô lớn.

Mười mấy người đi ra, đều mặc giáp trụ lóe ra hàn quang, tất cả đều được dùng các miếng vảy giống như kim loại luyện chế thành, có một cỗ yêu khí lưu động bên trên, một đám ai nấy đều đằng đằng sát khí.

Trong hiện tại bây giờ, bất cứ người bình thường nào đi tới một dãy núi nới nguyên thủy, nhìn thấy những người như vậy, khẳng định đều sẽ trợn mắt há hốc mồm, sau đó sợ run lên.

Diệp Phàm đã trải qua quá nhiều chuyện, tất nhiên sẽ không kinh hãi chút nào, sắc mặt rất bình tĩnh, nói rằng mình từ xa đến thăm, muốn gặp mặt chủ nhân nơi đây một lần.

-Rốt cuộc thì Thiên Lân là chủng tộc gì?

Quách Chân nhỏ giọng hỏi, hắn cảm thấy những người này vô cùng yêu dị, một đám đều có thân hình cao lớn, huyết khi trong cơ thể rất bức người.

-Thủy tổ của bọn họ là một con Thiên Xà, cuối cùng trở thành một Yêu Thần, trên thế gian không thể đo được tu vi sâu cạn như thế nào. Hậu đại của hắn sẽ lựa chọn tiến hóa thành giao, hoặc là vẫn như cũ là đại xà, tạo thành Thiên Lân tộc!

Diệp Phàm nói, đây là những gì mà Linh Bảo chưởng giáo biết được sau đó nói cho hắn.

-Vậy con Thiên Xà kia…!

Quách Chân có chút lo lắng cho Diệp Phàm, sợ vị Yêu Thần kia vẫn đang ở trong Trường Bạch Sơn, nếu nó vẫn không rời đi, vậy thì sẽ gây ra phiền toái lớn.

-Tới cảnh giới kia rồi, tất cả chỉ vì đạo mà sống thôi, đắc đạo thành tiên là thứ duy nhất mà bọn hắn theo đuổi, hẳn là tên kia đã sớm rời đi khi thời đại mạt pháp tiến đến rồi.

Diệp Phàm đoán.

- Muốn gặp chủ nhân của Nguyên Thủy Long Động, đầu tiên ngươi phải xưng tên ra đã, không phải trên thế gian này cứ ai đến đây đều được gặp đâu!

Hơn mười người mặc lân y quát, bọn họ tóc tai bù xù, nhưng ánh mắt sáng khiếp người, nhưng trên đầu vài người lại mọc ra sừng giao.

-Diệp Phàm!

Hắn tự báo họ tên

-Chưa từng nghe qua, nói ra xem ngươi đến từ đâu, thuộc môn phái nào, để ta xem rốt cuộc ngươi có tư cách hay không!

Những người này xuất thân từ Nguyên Thủy Long Động, có được huyết mạch nhất đẳng thiên hạ, trời sinh ngạo cốt, mắt cao hơn trán.

-Ta là chúa tể Thiên Đình, vậy đã có tư cách hay chưa?

Diệp Phàm lạnh lùng nói, đi về phía trước một bước, từng luồng huyết khí màu vàng lao ra, dao động khủng bố như cả dãy núi ép về phía trước, khiến người ta hít thở không thông.

-Chúa tể Thiên Đình…khẩu khí thật lớn a…!

Những người này vừa nghe được, tất cả đều không nói nên lời, ai nấy run rẩy, hoảng sợ nhìn Diệp Phàm.

Toàn thân hắn tràn ngập huyết khí màu vàng đang lượn lờ, làm cho bọn họ sởn tóc gáy, cảm giác như đang đối mặt với một thượng cổ Yêu Thần, tất cả đều nơm nớp lo sợ, không kìm nổi quỳ xuống.

Diệp Phàm cũng không làm quá, uy thế liền thu liễm lại, mọi thứ trở lại rất bình tĩnh, hắn như đã dung nhập vào trong thiên địa tự nhiên, như một gốc cây tùng xanh biếc đang đứng thẳng trên mặt tuyết.

-Chúa tể Thiên Đình….!

Sau khi những người này đứng lên, trong lòng tràn ngập hoảng sợ, lại có người dám tự xưng như vậy, thật không sợ trời cao giáng tội hay sao?

Nhất là trên địa cầu này, trong truyền thuyết thời thượng cổ, có mấy nhân vật vĩ đại muốn lập Thiên Đình, coi đây là tên của giáo phải mình, nhưng tất cả lại đều nuốt hận mà chết.

Những người này không nói thêm gì nữa, trên mặt hiện ra vẻ kính sợ, không dám chậm trễ, thi lễ thật sâu, sau đó nhanh chóng đi bẩm báo.

-Khách quý tới nhà, không tiếp đón từ xa, thứ tội, mong thứ tội!

Từ trong ngọn núi tuyết có một nam nhân trung niên đi ra, mái tóc hắn bạc trắng như tuyết, phía say cố một đám người đi theo.

Diệp Phàm kinh ngạc, người này đã đạt tới Hóa Long Bí Cảnh, dựa theo lời của Linh Bảo chưởng giáo thì chính là cường giả tuyệt đỉnh đương thời, có thể hoành hành thiên hạ.

Hắn cũng tiến lên hành đạo lễ, nói rằng mình mạo muội tới bái phỏng, chính là đang quấy rầy, nếu đối phương đã khách khí, tất nhiên hắn sẽ không dùng võ lực chèn ép rồi.

Ngươi tới tự xưng Bá Dật, là đệ đệ của tộc trưởng Thiên Lân tộc, khí độ bất phàm, huyết khí rất cường thịnh, vẫn còn có không gian để tăng lên.

Diệp Phàm âm thầm gật đầu, nhìn thoáng qua Nguyên Thủy Long Động phía xa kia, tại đó các luồng khí nhiều màu không ngừng trào ra, quả thật là vùng đất kỳ diệu, có thể có tu vi như vậy thì cũng chẳng có gì là lạ.

-Gia huynh đang bế quan, đã nhiều năm chưa xuất thế, không thể tới đón khách, còn thỉnh thứ lỗi!

Đệ đệ của Thiên Lân tộc trưởng nói.

-Bá Dật huynh khách khí rồi, quấy nhiễu các vị tĩnh tu, là lỗi của ta!

Diệp Phàm nói.

Bá Dật dẫn theo một đám tộc nhân đó Diệp Phàm vào trong một tòa động phủ, nó được xây bên trong một tòa Tuyết Sơn thật lớn, cũng không phải là tòa Nguyên Thủy Long Động kia.

Mới vừa tiến đến,Diệp Phàm liền rung động một trận, trong lòng kinh sợ, cảm nhận được một cỗ khí tức rất cường đại, Tiểu Tùng trở nên khẩn trương, lập tức nắm chặt góc áo của hắn.

Đi về phía trước được mấy chục trượng, một không gian thật lớn hiện ra,khắp vùng núi đều là trống không, hơn nữa còn có pháp tắc không gian, cố định lại nơi này, khiến cho nó trở nên cực kỳ rộng lớn.

- Đó là…!

Diệp Phàm nhìn thấy một con Thiên Xà thật lớn, đang quấn quanh lại thành một tòa núi lớn, nhét chặt cả lòng núi nơi này, nếu không có không gian Pháp trận thì con rắn to như ngọn núi này còn cao hơn mấy lần so với Tuyết Sơn.

Quách Chân hoàn toàn ngây người, đây lại chỉ là một con rắn mà thồi, nghe mà thấy rợn cả người.

Cái miệng rắn cực lớn mở rộng ra, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ sợ hãi, nó nhìn xuống phía dưới, giống như một Thần Ma, ép người ta phải hít thở không thông.

Có một tia thánh uy cuồn cuộn mãnh liệt buông xuống, nhưng cũng chỉ như ẩn như hiện, nếu không phải là cường giải cực mạnh thì cũng khó có thể cảm nhận rõ ràng được loại khủng bố này, hiển nhiên nó đã bị phong ấn lại.

- Đây là gia tổ để lại.

Bá Dật giới thiệu.

Thì ra đây là tấm da của thủy tổ Thiên Lân nhất tộc, tuyệt đại Yêu Thần Thiên Xà, sau khi lột ra thì để lại, khó trách đã bị phong ấn mà vẫn còn có từng tia dao động khủng bố truyền ra.

Diệp Phàm gật đầu, cũng không nói gì, đối phương đang muốn cho hắn một cái hạ mã uy hay sao? Hắn cũng không có chút động tâm nào, tiếp tục đi theo bọn họ về phía trước.

Không gian trong lòng núi rất lớn, có dấu vết của không gian Pháp trận thời thượng cổ, đây là một tòa động phủ được dùng đại pháp lực để lập ra, bọn họ đi vòng quanh lớp da rắn này về phía trước.

Không thể không nói, Thiên Xà thủy tổ khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi, thân thể lớn như vậy quả thực quá mức kinh người, tuy rằng chỉ là một lớp da được lột xuống thôi, nhưng vẫn khiến cho người ta phải lạnh lẽo tới tận xương tủy.

Toàn thân nó có màu trắng trong suốt, mỗi một chiếc vảy đều dài tận mấy thước, như thần được dùng thần kim trắng nõn luyện chế thành, lóe ra ánh sáng kim loại lạnh như băng, lộ ra uy thế, giống như có thể đập vỡ cả trời đất.

Tiểu Tùng dường như có chút ngây người, nó đứng thẳng lên so với độ cao, lại phát hiện ra mình chỉ bằng cái cổ của Thiên Xà, vô cùng nhụt chí, đồng thời cũng rất sợ hãi, nhanh chóng túm lấy vạt áo của Diệp Phàm.

Diệp Phàm không nói gì, thủy tổ của nhất mạch Yêu Thần thượng cổ này đúng thật là danh bất hư truyền, lớp da bị lột ra sau bao nhiêu năm, lại còn bị phong ấn, nhưng vẫn còn tỏa ra khí tức như vậy, tất nhiên đã từng có một thời kỳ vô địch thiên hạ rồi.

Con đường này không phải là quá dài. Không lâu sau đó, bọn họ tiến vào trong đại sảnh được xây bằng băng tinh vạn năm không tan.

Tòa động phủ này được sáng lập trong những năm tháng thượng cổ, trong băng tinh có từng viên thần châu, chiếu nơi đây thành một mảnh sáng lạn, yêu khí cường đại đang lưu động khắp nơi đây.

- Đạo huynh tới thăm, làm vẻ vang cho kẻ hèn này rồi!

Bá Dật mời bọn họ ngồi xuống, bảo người dâng trà, tất cả đều dùng chén dạ quang, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Sắc mặt Diệp Phàm rất bình thản, trong lòng thầm cân nhắc, mê hoặc thật giả về Bàng Bác rốt cuộc có liên quan cùng Thiên Lân nhất tộc hay không?

- Bá Dật huynh, không có việc thì không lên tam bảo điện, Diệp mỗ tới đây là có chút vấn đề muốn thỉnh giáo!

Sau khi suy nghĩ tốt, hắn nói.

- Diệp huynh, ngươi quá khách khí rồi, có gì thì ngươi cứ việc hỏi!

Bá Dật nói rất sảng khoái.

Diệp Phàm nói:

- Năm đó, chuyện chín con rồng kéo quan tài đã chấn động khắp thiên hạ, không biết các ngươi đã tìm ra bối cảnh của những người biến mất kia, liệu có thể cho ta biết một số hay không?
Bình Luận (0)
Comment