Già Thiên

Chương 1086

Ầm!

Lúc tay Diệp Phàm thò vào Tiên trì bị một cỗ lực lượng quỷ dị đánh văng ra, không thể tiến vào đáy ao. Hắn chớp mắt nhìn, vách ao có một ít tơ dạng lưới, từng sợi trong suốt lưu động tiên quang, như là mạch máu của sinh linh, thậm chí có thể thổ nạp và hô hấp.

- Thật sự có sinh mệnh!

Hắn không thể không kinh. Cái ao này nguyên bản như một cái cuống rốn, bị Độc Nhân một chưởng đánh vỡ thành ao, ngày nay vẫn còn có sinh cơ cường đại như cũ.

Diệp Phàm không hành động thiếu suy nghĩ, nghiêm túc quan sát vách ao, lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi sau đó lại nhìn về phía núi xa, hơn vạn ngọn Long Thủ Phong phun ra tinh hoa đều hội tụ ở đây, hóa thành một cái Thần trì, dựng dục một cái tiên thai.

- Đó là...

Sau khi hắn mở Thiên Mục nhìn kỹ không khỏi vô cùng kinh ngạc. Mi tâm của mỗi một cái đầu rồng đều có vết rạn nứt, dường như bị người đục xuyên một lỗ thủng, yên hà lưu động.

Diệp Phàm ngưng thần, mắt lộ kỳ quang. Hơn vạn đầu rồng không một ngoại lệ, mi tâm đều có một dấu chưởng nhỏ nhắn, lấy đi tinh hoa trong thân núi.

- Long Bảo đã mất.

Cái gọi là Long Bảo là nơi tinh hồn của mỗi một Long Thủ Phong, là chân linh sau khi buông xuống một viên rồi lại một viên cổ tinh, là tiên chi tinh hoa tích lũy mấy trăm vạn năm.

Trong mắt Diệp Phàm thần quang chớp động, cẩn thận quan sát. Chảy ra từ những miệng rồng đang há kia tuy là thần dịch nhưng bởi vì đánh mất Long Bảo nên tác dụng nó rõ rệt giảm xuống rất nhiều lần.

- Đây là... Độc Nhân Đại đế gây nên?

Ánh mắt hắn không ngừng di chuyển rồi sau đó lại nhìn thẳng Tiên Trì. Đây là một cái cuống rốn không thể nghi ngờ, nối liên cùng hơn vạn tòa Long Thủ Phong, tiên mệnh tinh hoa tẩm bổ nó, quả thật có thể nghịch đoạt thiên địa tạo hóa, theo lý hẳn là có thể dựng dục tiên thai.

Nhưng ngày nay hết thảy đều không tồn tại. Địa phương dựng tiên này bị một chưởng của Độc Nhân bổ nát, Diệp Phàm không khỏi âm thầm líu lưỡi. Không hổ là Độc Nhân, quả nhiên đủ độc.

Diệp Phàm đánh tan tiên quang, lộ ra mọi thứ trong ao, có thể nhìn thấy những "mạch máu" trong suốt trên vách ao thông hướng hơn vạn Long Thủ Phong, Độc Nhân dựa vào đây chém hơn vạn chân long một đao.

Khí sát phạt kinh thiên.

Đáng tiếc, Thiên Đình cổ vì điều này bố cục, thiết kế kế hoạch hoành tráng, trải qua muôn đời nhưng cuối cùng lại bị Độc Nhân một chưởng chặt đứt, hủy diệt cuống rốn tiên.

Diệp Phàm ngưng mắt, cẩn thận quan sát, chỉ thấy Tiên Đỉnh không trọn vẹn dưới đáy ao cũng bị lan đến, hiển nhiên bị Độc Nhân tính cả đánh ra một chưởng.

Đây là hy vọng thành tiên. Độc Nhân không để ý thành tiên hay không, bỏ mặc ở đây không mang đi. Diệp Phàm hít sâu một hơi, vận chuyển bí chữ Binh, xoát một tiếng đem Tiên Đỉnh vớt lên, lực lượng kỳ dị cũng không thể ngăn cản.

Bọt nước văng khắp nơi, tiên khí bốc hơi, sương màu đầy trời. Nơi này một mảnh sáng lạn, các loại ánh sáng lưu động bao phủ nơi đây.

Ầm!

Long Mã ra tay, nói chính xác là ra chân. Người nhảy dựng lên, một đôi vó ngựa lớn như mặt người hướng về Diệp Phàm bổ xuống. Đây là dùng sức mạnh cướp hy vọng thành tiên.

Diệp Phàm không sợ, tay phải đẩy ngang dùng sức vỗ ra một chưởng đánh văng nó ra khiến nó không thể gần người.

- Xem ra ngươi thật đúng là không an phận, nếu một ngày kia tới Bắc Đẩu, có tất yếu tìm cho ngươi vài người luận bàn, tỷ như Hắc Hoàng, Đoạn Đức.

Thần câu thét dài, rồng ngâm động cửu thiên, long lân toàn thân lóe lên như Hoàng Huyết Xích Kim, hào quang xung thiên, bờm ngựa lại càng như liệt hỏa thiêu đốt, rung chuyển kịch liệt.

Diệp Phàm liếc nó một cái, nhìn thấy lại công tới, ném Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra. Lập tức mẫu khí buông xuống, như thác nước kinh thiên ép trên người Long Mã.

Đây là chí bảo thiên địa, mỗi một sợi mẫu khí đều nặng hơn núi cao. Năm đó Diệp Phàm có thể thu vào cơ thể toàn bằng vào công của miếng đồng xanh, hấp phụ vững những thứ này, sau rồi bị luyện hóa mới có thể cho hắn sử dụng.

Bằng không, chỉ bằng vào sức nặng của loại vạn vật nguyên căn này đủ để đè chết hắn, không có mấy người có thể chịu đựng.

Long Mã giẫm đạp, nhưng căn bản không thể giãy ra. Đỉnh bị Diệp Phàm tế luyện ngàn vạn lần, ngày nay đã là đạo bảo của hắn, không thể đánh vỡ, tụ tập công phòng nhất thể, có thể nói thần trân thế gian.

Tiểu Tùng rầm rì. Vừa rồi Long Mã công kích Diệp Phàm, khiến nó rất bất mãn, trợn trừng mắt hướng Long Mã, dùng sắc huơ huơ cái cuốc nhỏ.

Diệp Phàm nghiêm túc xem đỉnh, ở trên còn nối liền một số vật dạng tơ trong suốt, là chúng nó đang chữa trị cái đỉnh này, càng nhìn kỹ càng kinh dị. Thật sự có sinh mệnh.

Đỉnh này tổn hại rất nghiêm trọng, lúc trước ba chân của và đáy đỉnh hẳn là đều tách ra, phía trên có vết nứt rõ ràng, ngày nay khép lại, dính vào cùng nhau.

- Phản bản truy nguyên!

Diệp Phàm quát nhẹ, hai tay vung lên, thi triển đại thần thông kinh người. Đây là một loại thể hiện của đạo quả sau khi hắn tiến vào cảnh giới Tiên Tam, muốn nhìn một cái xem năm đó Tiên Trì đã xảy ra chuyện gì.

Đây là một loại thần thuật nghịch thiên, cực kỳ tiêu hao tinh khí thần. Bởi vì phải tái hiện cảnh tượng cuối cùng trước khi Tiên Trì vỡ nát. Loại hành vi "Xem cổ" này là thiên địa không cho phép.

Ầm!

Cuối cùng Diệp Phàm thành công, nhưng khá mơ hồ, chỉ là cảm ứng trong nháy mắt mà thôi, thấy được một sợi thiên cơ hai mươi mấy vạn năm trước. Chỉ thấy một cái cuống rốn vỡ nát, một cái Tiên Đỉnh chìm xuống đáy ao, vết nứt vốn có phía trên biến thô hơn, rồi sau đó đỉnh khối tách ra, nằm ở đó không nhúc nhích.

Diệp Phàm hồi lâu không nói. Độc Nhân quả nhiên lăng lệ, cái gì cũng không cần, ngay hy vọng thành tiên đều trực tiếp một chưởng chấn xuống.

Đương nhiên hắn không nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn kia. Liên quan đến Đại đế cổ, hắn không dám dùng nghịch cổ thuật nhìn trộm, bằng không hơn phân nửa gặp hậu quả đáng sợ khó thể tưởng tượng.

Nhưng là cảnh tượng cuống rốn cùng đỉnh nứt ra vừa rồi lại lưu lại trong thức hải hắn, không ngừng chiếu đi chiếu lại, khiến hắn nhìn rành mạch. Tiên Đỉnh nguyên bản có vết nứt đã khép lại, nhưng gặp một kích kinh thế, vết nứt tăng lớn, lại tách ra.

Cuống rốn thần đã hủy diệt, hiệu quả chữa trị xa không bằng trước, vì vậy lại trải qua hai mươi mấy vạn năm, ba chân và đáy đỉnh ngày nay mới một lần nữa hợp cùng một chỗ.

Diệp Phàm nhẹ nhàng kéo những sợi tơ trong suốt kia xuống, làm cho Tiên Đỉnh lộ ra ngoài, cùng lúc đó hơn vạn tòa Long Thủ Phong phát ra một tiếng rồng ngâm.

Ầm!

Khí tức chí cường chí thánh tràn ngập ra, bao trùm chín tầng trời. Vào giờ khắc này tất cả tu sĩ trên địa cầu trong lòng đều rung động một hồi, càng là tu sĩ cường đại càng rõ ràng, thậm chí nghe được tiếng rồng ngâm.

- Ta dĩ nhiên lại chiếm được nó! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Diệp Phàm nghi như ở trong mộng, cảm giác có chút không chân thật. Đây chính là thứ xưa nay vô số nhân kiệt điên cuồng, khởi nguồn Thiên Đình, ngay cả Thánh Hoàng thượng cổ và Đại đế đều tất tranh, một số Đại Thánh và Chuẩn đế lại càng vì thế mà trả giá tính mạng.

Trên Lục Đỉnh có không ít dấu ấn năm tháng loang lổ, nhưng mỗi một đạo khắc ngân đều rất mơ hồ, bởi vì quá xa xôi, thoạt nhìn trở lại nguyên trạng, ảm đạm tự nhiên và chân thật.

Diệp Phàm lấy tay vuốt ve, không có khí tức Cực Đạo gì tràn ra nhưng lại khiến hắn cảm thấy ngưng trọng gấp bội. Đây mặc dù không trọn vẹn, cầm nó cũng có thể quét ngang chư vực.

Trước khi hắn tiến vào Côn Lôn tiên mạch đã dốc hết khí lực từ trong cơ thể lấy ra hai miếng đồng cũ, ở trên đường đi miếng đồng xanh cũng không có khí cơ dao động, thẳng đến khi Diệp Phàm đưa bọn họ gắn lên đỉnh mới phát ra hào quang hừng hực.

Diệp Phàm vô cùng kinh hãi. Miếng đồng loang lổ, sau khi có dược liền giống như một lão già, chưa từng chủ động mà lúc này lại phát ra tiếng sấm ù ù.

Đáy đỉnh có một lỗ thủng lớn, hai miếng đồng sau khi đưa lên vừa lúc bịt vào, kín kẽ, tiên quang lưu động, chúng nó dính vào cùng một chỗ.

- Cứ như vậy tu bổ sao?

Sau khi hào quang rút đi, Lục Đỉnh trở nên ảm đạm, Diệp Phàm dùng hết khí lực, đầu đổ đầy mồ hôi, khách một tiếng lại đem hai miếng đồng cũ kéo xuống, cũng không phải thật sự gắn lại.

- Quả nhiên không được, cần phải dựng dưỡng trong cuống rốn tiên mới được.

Bí mật thành tiên đến tột cùng ở nơi nào? Diệp Phàm mở Thiên Mục, không bỏ qua một tấc, nhìn rành mạch trong ngoài đỉnh, chân chân thật thật.

Dấu vết cổ xưa phía trên là tang thương muôn đời danh phó kỳ thực, trải qua năm tháng không biết đã lâu cỡ nào, trên có chim hoa ngư trùng với nhật nguyệt tinh tú, cũng có tiên dân và thần minh trước thái cổ.

- Cái đỉnh này khó lường, người đúc đỉnh mưu đồ quá lớn, đáng tiếc hắn đợi không được tới một khắc đó.

Diệp Phàm thần sắc ngưng trọng. Dấu vết khắc trên đỉnh này đều có ý nghĩa phi phàm, thiên địa mới bắt đầu, vạn vật sơ sinh đều có thể tìm được ở mặt trên. Đây là Vạn Vật Nguyên Đỉnh, hết thảy đều có thể nhét vào.

Hắn nhìn chằm chằm thần minh trước thái cổ, mắt không chớp, muốn nhìn thấu triệt, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ có bí mật bất hủ?

Vô tận năm tháng trước, trong thiên địa có thần minh, chỉ là không biết có phải trường sinh bất tử hay không. Hầu tử từng lộ ra, phụ thân hắn Đấu Chiến Thánh Hoàng từng nói: Thần chiến khủng bố nhất.

- Cơ hội thành tiên ở nơi nào?

Diệp Phàm từ trên dấu vết thần minh dời đi, nhìn về phía tiên dân thái cổ rồi sau đó lại xem nhật nguyệt tinh tú, mưa gió lôi điện, hoa chim ngư trùng...

- Vạn Vật Nguyên Đỉnh, bí mật thành tiên đến tột cùng ẩn chứa nơi nào?

Hắn ngồi xuống, ôm đỉnh suy tư.

Suốt nửa tháng, Diệp Phàm cũng không động đậy, như là một khối bàn thạch, tâm thần chìm vào trong đỉnh, tìm hiểu tiên bí muôn đời của nó.

Tiểu Tùng rất nhu thuận thủ hộ bên cạnh, hộ pháp cho hắn, chủ yếu là phòng bị Long Mã giãy ra.

Diệp Phàm rốt cục mở mắt, trên đỉnh có vạn vật, mỗi một vật đều làmột loại đạo ngân, bác đại tinh thâm, chỉ sợ cả đời cũng khó thể tìm hiểu thấu triệt toàn bộ.

Còn về phía trong đỉnh, đó là pháp tắc và văn lạc không thể lý giải, đan thành đạo vô thượng.

Diệp Phàm đứng dậy, trầm mặc một hồi, nhìn vòm trời xa xa nói:

- Nếu muốn chiếm được phương pháp thành tiên, cần phải tiến vào tinh không, hướng về chư hiền thượng cổ thỉnh giáo có lẽ mới có thể hiểu biết bí mật trong đỉnh.

Có lẽ thái cổ vạn tộc cũng biết, bằng không vì sao tranh đoạt Tiên Đỉnh? Trong tổ miếu Thần triều Vũ Hóa có lẽ cũng có ghi lại, mà bên này tinh không lại chỉ có thể dựa vào hắn đoán, khó thể hiểu được rõ ràng.

- Tiên Đỉnh đã vỡ, không bằng luyện vào trong Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của ta.

Diệp Phàm nói như vậy, trong lòng một trận ý động.

Nghiêm túc mà nói, hai thứ thật sự rất giống. Một cái là Vạn Vật Nguyên Đỉnh, một cái là Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, có thể nói trời sinh tương hợp.

Cuối cùng, hắn cũng không hành động. Đỉnh này quan hệ quá nhiều, ngày nay cũng không thể lộn xộn. Mà nếu muốn chú luyện một lần nữa, dựa vào hắn hiện tại căn bản không chút hy vọng. Với đạo hạnh của hắn mà nói, không nói hóa được miếng đồng xanh, chỉ là hơi chút công kích đều có khả năng bị bắn ngược mà chết.

- Trung Quốc cổ, đỉnh là Thần khí, có nhiều chú tọng chỉ sợ cũng bắt nguồn từ Tiên Đỉnh này hả.

Đỉnh của Diệp Phàm cùng với cái đỉnh này giống nhau, đều là đỉnh tròn hai tai ba chân. Một cái đỉnh, hai cái tai, ba cái chân là hình thể của đạo, đối ứng với "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật".

- Đầu kia tinh không, các ngươi có khỏe không?

Diệp Phàm thì thào tự nói.

Ngày nay hắn chiếm được Tiên Đỉnh, cho dù không đủ một phần ba nhưng chắc rằng cũng có thể ngạo nghễ một phương, có thể đối kháng binh khí Cực Đạo.

Nếu có một ngày có thể trở lại Bắc Đẩu Tinh Vực, bất kể Diêu Quang Thánh tử cầm Long Văn Hắc Kim Đế binh đột kích hay là đám người Hoàng Hư Đạo cầm Cổ Hoàng binh đánh tới hắn đều không sợ.

- Tiên Đỉnh nhất định có không ít mảnh vụn rơi rụng các nơi, hy vọng ngày sau ta có thể tụ tập hoàn chỉnh.
Bình Luận (0)
Comment