Già Thiên

Chương 1105

Diệp Phàm một tay cầm thương đi ra từ khu cổ tộc đang nhìn trận chiến, không còn ai dám cản hắn, mũi thương sắc bén nhỏ máu ghê người.

Hắn giống như ma thần đi vào nơi không người, trước sau chém hạ năm vị trảm đạo, tất cả đều là một thương đâm chết.

Thân thương màu đen, máu đỏ tươi, hai màu sắc khác nhau hình thành đối lập rõ ràng, khiến mọi người đáy lòng phát lạnh, thấu đến tận xương.

Rốt cuộc phải mạnh cỡ nào mới có thể một thương đâm chết mấy vị trảm đạo? Vương giả Vạn Sơ cũng thôi, nhưng vương giả cuối cùng đã đứng trên bậc thang trảm đạo thứ sáu.

- Rốt cuộc hắn là ai, vì sao chưa từng nghe nói tới?

Đây là nghi vấn trong lòng mỗi người, không thể nào đoán được, nhất định không có câu trả lời, không ai biết người cầm chiến thương đen kia đến từ đâu.

Hỏa Linh Hác sôi trào, ngọn núi xung quanh náo nhiệt, mọi người xôn xao, những chuyện xảy ra hôm nay thật chấn động lòng người, khiến mỗi người cảm xúc sôi trào.

- Một mình hắn dám chém giết cổ tộc, đi giữa quần hùng vạn tộc như dẫm trên đất bằng, một kẻ mạnh mẽ như thế lại không muốn người biết, rốt cuộc là sao?

Lần này không phải trận đại quyết chiến, chỉ là một cường giả chấn nhiếp chư tộc, mặc cho mọi người cảm xúc kích động, khiến nơi này một mảnh xôn xao.

Đại chiến giữa Diệp Đồng cùng Mạc Tuyết hạ màn, nhưng nơi này càng không bình tĩnh, mọi người biết cơn sóng còn tiếp tục.

Diệp Phàm nhìn mấy người trảm đạo cách đó không xa, thần sắc bỉnh thản, nắm chặt chiến mâu nhỏ máu, từng bước đi tới.

- Hắn muốn ra tay với hai vị tướng tài của Thiên Hoàng tử?

Mọi người kinh hô.

Dù là Cổ tộc cũng phải kinh hãi, tất cả ngừng thở, yên lặng nhìn trận chiến, muốn xem ma đầu này sẽ còn làm ra chuyện gì.

Đương thời, Thiên Hoàng tử như mặt trời ban trưa, đánh cao thủ khắp thiên hạ biển sắc, nơi đi qua người người tránh né, các tộc run sợ.

Có thể nói bây giờ Thiên Hoàng tử khó có kẻ địch trên đời, mỗi một hành động lời nói của hắn đều bị chú ý, ngay cả nô bộc hắn phái ra cũng làm người ta kiêng kỵ, không dám đắc tội.

Càng không nói đến là hai tướng tài đắc lực, mọi người có lý do tin, hai người này đại biểu ý chí của Thiên Hoàng tử, cố ý tới đây tru diệt đồ đệ Thánh thể.

- Các ngươi không cần đi nữa, để mạng lại đi.

Diệp Phàm lên tiếng nói ra lời này.

Mọi người nhe răng nhếch miệng hít một hơi lạnh, rốt cuộc kẻ này là ai? Quá hung hăng, quả thật là tuyên chiến với Thiên Hoàng tử mà.

Hai người thần sắc không đổi, nhưng lời nói đã không tốt, vì kẻ không để bọn họ vào mắt, đã nhiều năm chưa hề có chuyên như thế này.

- Ngươi cho rằng mình là Hoàng Hư Đạo, hay là Hỏa Kỳ Tử? Dám nói như thế, nếu chủ ta tới đây, Thánh thể, đứng đầu Nhân tộc, tất cả đều phải bị diệt, càng không nói tới ngươi.

Diệp Phàm bỉnh thản, nhấc tay phải lên, chiến thương chỉ tới, mũi thương lạnh lẽo chớp động ánh sáng ầm kim.

Phía trước, tiểu vương gia tộc Ma Thần sắc mặt khó coi, nhân vật thần bí kia bao quát cả hắn trong đó, lần này chuẩn bị "nấu một nồi" mà.

Tuy rằng trong lòng hắn phẫn nộ, nhưng cũng không thể không cẩn thận gấp đôi, vừa rồi mọi người đều thấy rõ người này ra tay, tuyệt đối là một kẻ lợi hại.

Thậm chí hắn còn hoài nghi, có thể là một vị cổ Hoàng tử chạy ra, bằng không làm sao có chiến lực như thế làm, cho hắn cũng phải kinh hồn bạt vía.

Bên cạnh, Đông Phương Dã, Yêu Nguyệt Không... Đều cười ha ha, vui vẻ có người ra trận tìm mấy người kia gây chuyên, giết sạch cho xong.

Diệp Phàm hợp nhất với trường thương, xuyên thấu hư không hóa thành một đạo ánh sáng đen lao tới, mũi thương chỉ tới trước, làn sóng đồng thời bao trùm ba người.

Thần uy vạn quân dời núi lấp biển, một người một thương hợp nhất như kéo cả một mảnh bầu trời đánh xuống, hủy diệt hư không.

Keng!

Tiểu vương gia Ma Thần biển sắc trước tiên, há mồm phun ra chín cây cờ bay phất phới, như chín đại Ma Thần thái cổ hiện ra bảo hộ hắn, mây đen phun trào.

Nhưng mà Diệp Phàm tìm tới hắn trước tiên, trường thương quét ngang sắc bén như một cây đao, tiếng kim loại hỗn loạn vang lên, tia lửa tung tóe, chín cây cờ bị cây thương đánh gãy.

Tiểu vương gia Ma Thần sắc mặt trắng bệch, trong người bắn ra một đạo hào quang, hóa thành một bộ thân thể khác, đó là con rối thế thân chặn ngay trước mũi thương, bùm một tiếng hóa thành tro bụi.

Bản thể hắn vung hai tay lên, từng cái phù văn xuất hiện bảo vệ bản thân, hào quang bùng lên, binh khí đủ màu xuất hiện như trăm hoa đua nở vọt ra từ mi tâm.

Keng!

Diệp Phàm chấn động thân thương, mũi thương run lên hóa thành ngàn vạn hư ảnh đánh nát toàn bộ binh khí đủ màu, biến thành một đống phế liệu.

Đó không phải là những binh khí bỉnh thường, đều là bí bảo của Ma Thần tộc, nhưng cũng không tránh khỏi số phận tan vỡ, một chiêu đánh thành bụi.

Tiểu vương gia Ma Thần tộc hoảng sợ, trảm đạo mười năm, trước giờ chưa từng thất bại, nhưng lúc này khó mà cản được đối phương đánh tới, trong lòng không cam.

Hắn hét to một tiếng, trong miệng phun ra một tấm lá chắn, đây là món bí binh, Cổ Vương trong tộc tự tay luyện hóa cho hắn. Tuy ràng không phải Thánh khí, nhưng người thường cũng không thể hủy diệt được, dùng để hộ mệnh.

Trên lá chắn đan vào đủ loại đạo ngân, chim chóc cây cỏ thái cổ, khí tức đại đạo cổ xưa, bùng lên hào quang trắng sáng bảo hộ thân thể hắn.

Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, dùng sức đâm tới, ban đầu bị cản trở, nhưng thân thương đen bừng sáng, phập một cái bắn ra tia máu.

Một thương này không chỉ đâm thủng cổ thuẫn, còn đâm xuyên qua yết hầu tiểu vương gia Ma Thần tộc, tiếp đó hắn bắn lên cao, hóa thành tro giữa hư không.

Ầm!

Ngay lúc này, khí tức Thánh khí tràn lan, nhanh chóng đánh sâu vào, một mảnh ngân hà mênh mông giáng xuống.

Dời núi lấp biển, phá tan vòm trời, cũng còn kém hơn dao động phía trước.

Hai tài tướng đắc lực của Thiên Hoàng tử cũng không ra tay trong lúc tiểu vương gia bị đánh, thẳng đến lúc này tế ra Thánh khí sứt mẻ, đột nhiên ra tay tàn độc.

Đây là một kiện tàn binh do Thiên Hoàng tử ban cho bọn họ, hình dạng như một thanh chủy thủ xương, sứt mẻ quá mức, trừ cái chuôi còn nguyên ra thì lưỡi dao phía trước chỉ còn mười cm.

Đột nhiên, ánh sáng bùng lên, trước người Diệp Phàm xuất hiện một cái bỉnh bát rách nát, chỉ còn lại phần đáy, trình độ sứt mẻ ngang ngửa với chủy thủ kia.

Hai hào quang đối đầu va chạm, bắn ra ánh sáng chói mắt, mặt đất bên dưới lõm xuống hóa thành bụi bặm.

Hai tài tướng Thiên Hoàng tử rút lui, hoảng sợ nhìn nhau, người này nhìn thấy bọn họ tế ra Thánh khí, liền có thể làm cho binh khí nhanh chóng sống lại, chặn đứng bọn họ tập kích, chuyện này không ổn rồi.

Bọn họ rút lui, cùng nắm chặt chủy thủ xương, liên tục vung lên chấn ra một mảnh sóng đạo, tước hư không ra một cái lỗ đen.

Nhưng mà không thể cản được bước đi của Diệp Phàm, bỉnh bát rách nát như lá chắn cản mọi thứ, còn hắn nhấc chiến thương tiến sát từng bước.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Người đưa các ngươi ra đi.

Diệp Phàm vô tỉnh nói.

Hai người thét dài, một người mở con mắt ở mi tâm, một người khác cái sừng trên đầu sáng lên, thúc đẩy nguyên khí bản mạng điên cuồng thiêu đốt, tế ra Thánh binh ngăn cản Diệp Phàm.

Bọn họ sụp đổ, thực lực người này quá mạnh, có thể tranh đấu được với cổ Hoàng tử.

Phốc!

Bỉnh bát tỏa sáng chấn vỡ hư không, đánh sâu vào khiến bọn họ không thể không buông tay, chủy thủ rơi ra, hai thanh Thánh binh cùng tan vỡ.

Diệp Phàm mặc kệ, dù cho tổn thất bỉnh bát cũng không sao, hắn cầm thương đâm tới.

Không thể không nói hai người này quả nhiên là cao thủ, bằng không sẽ không được xưng là tài tướng của Thiên Hoàng tử, sớm trảm đạo nhiều năm, tu vi đến tuyệt hảo.

Bọn họ phun ra thần hoa, khống chế các loại bảo khí chọi cứng mấy cái với Diệp Phàm, không lập tức mất mạng.

Nhưng mà vẫn không thay đổi được gì, Diệp Phàm chỉ đông đánh tây, thân thương màu đen đánh ra một chiêu cuối cùng, hai người hét thảm, xương cốt toàn thân vỡ nát, như hai khối bùn văng ra ngoài.

Xẹt!

Đột nhiên, thần diễm giữa hư không bùng lên, bay ra từ cơ thể mỗi người, hóa thành chùm tia sáng hình người.

- Kẻ nào dám giết nô bộc của ta?

Tiếng nói lạnh lẽo phát ra, một nam tử tuyệt mỹ xuất hiện, phong thái như ngọc khiến nữ tử trong thiên hạ phải ghen tị, dung mạo tuấn tú không chút tỳ vết.

- Là... Thiên Hoàng tử!

Mọi người kinh hô, toàn bộ biển sắc.

Người thanh niên kia phong thái hiên ngang, lẳng lặng đứng giữa hư không, toàn thân sáng lên như Thần linh phủ xuống từ chín tầng trời.

- Hoàng tử cứu mạng!

Hai người trảm đạo kia kêu to.

- Các ngươi đi, ta xem trong thiên hạ này có ai dám đụng tới nô bộc của ta!

Thần sắc Thiên Hoàng tử lạnh lùng nhìn phía trước, khiến người nhiều run run, không nhịn được muốn quỳ lạy.

Hai nô bộc rung động xương cốt tách tách nhanh chóng nối liền lại, thần sắc phấn chấn muốn nhanh chóng lùi bước, muốn rời khỏi chiến trường này.

- Nếu ta tới đây, các ngươi còn muốn đi? Để mạng lại đây.

Diệp Phàm nói, bước tới trước.

- Ngươi muốn là địch với Thiên Hoàng tử hay sao?

Hai trảm đạo kia rút lui, tuy ràng bọn họ biết chân thân của Thiên Hoàng tử không có ở đây, nhưng vẫn là chỗ dựa rất lớn.

Dù sao đó cũng là một đoàn nguyên thần của Thiên Hoàng tử, hắn vừa ra mặt, mặc kệ tồn tại mạnh cỡ nào cũng phải kiêng kỵ, sẽ bán một cái mặt mũi.

Chỉ cần hắn nói một câu, khắp thiên hạ đều sẽ đi làm, Thiên Hoàng tử nói bảo vệ ngươi một mạng, tương đương với ban cho một chiếc kim bài miễn tử.

Nhưng mà rõ ràng những điều này không có hiệu quả với Diệp Phàm, mười mấy năm trước hắn còn thiếu chút quyết chiến với Thiên Hoàng tử, là một đôi thù địch, làm sao trấn trụ được hắn.

- Chẳng lẽ ngươi không nghe hay sao, đó là nô bộc của ta, nếu ngươi dám động tới một sợi tóc của bọn họ, ta dùng chân thân diệt mười tộc của ngươi.

Đoàn nguyên thần Thiên Hoàng tử lành lạnh nói, bá đạo cố chấp.

Đã nhiều năm qua, hắn đứng trên thiên hạ, ai dám không nghe? Chỉ có ngày xưa Thánh thể Nhân tộc dám đối nghịch với hắn, muốn quyết chiến sinh tử, nhưng hắn đã rời khỏi thế giới này.

Hôm nay, hắn hiên ngang khắp chốn, gần như không ai dám chống cự, nhìn khắp cao thủ trong thiên hạ, ở thời đại Thánh nhân không hiện thế này, pháp chỉ của hắn ra lệnh khắp chư hùng.

Nhất là nam tử không rõ thân phận này, theo hắn thấy chỉ cần tự mình hiển hóa, hơi chấn nhiếp là tự nhiên sẽ vào nề nếp.

Nhưng mà đối tượng mà hắn đùa giỡn không phải là những người trảm đạo mới xuất hiện trong những năm gần đây, mà là một kẻ không hề sợ hắn.

Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, nói:

- Ngươi... Thiên Hoàng tử tính là cái gì, nếu chân thân ngươi dám xuất hiện trước mặt ta, ngay cả ngươi cũng bị giết.

Phốc!

Diệp Phàm trực tiếp ra tay, tay phải nhấc trường thương đâm tới trước, thẳng tới mi tâm Thiên Hoàng tử, sấm sét nổ tung.

Hiển nhiên, hắn vận dụng lực lượng cấm kỵ, ra tay vô tỉnh.

Đoàn nguyên thần của Thiên Hoàng tử nổi giận, đã nhiều năm qua không ai dám đối nghịch ý chí của hắn, nào ngờ hôm nay có kẻ dám chỉ thương vào hắn, đúng là phạm thượng, thí thần mà.

Ở xa xa, mọi người lại hoảng sợ, đã nhiều năm qua uy danh Thiên Hoàng tử lan khắp năm địa vực, không có mấy ai dám ra mặt chống cự, mà người kia dám tuyên bố chém giết, đúng là rung động lòng người.

Xoạt!

Nguyên thần của Thiên Hoàng tử hóa thành một đoàn ánh sáng biến mất, Diệp Phàm một thương đâm tới không hề ngừng lại, đâm vào hai tên tài tướng kia.

- A...

Tiếng hét thảm thiết truyền ra, hai người hóa thành vũng máu, hình thần hủy diệt không thể trốn khỏi kiếp này.

- Ta giết thủ hạ ngay trước mặt ngươi, ngươi có thể làm được gì?

Diệp Phàm cầm thương, quay người lại nhìn Thiên Hoàng tử.

- Những năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên mạo phạm ta, chờ ta xuất quan chắc chắn chém ngươi!

Thiên Hoàng tử lành lạnh nói.

Sắc mặt hắn trắng nõn như ngọc, diện mạo tuyệt mỹ, nhưng thần sắc đáng sợ, không hòa hợp với khí chất dung mạo, khiến người ta phát lạnh.

- Vậy sao, không bằng ta giết ngươi một lần trước đã!

Diệp Phàm cũng không thèm để ý, vung trường thương đánh tới, lúc này vận dụng tuyệt sát không để cho đoàn nguyên thần này chạy thoát.

Keng... Đinh... Ầm....

Tuy rằng Thiên Hoàng tử chỉ là một đoàn nguyên thần, nhưng cũng không muốn chờ chết, thi triển bí thuật vô thượng cấm kỵ của Bất Tử Thiên Hoàng truyền xuống, chặn lại mấy chiêu.

Nề hà hắn không phải chân thân, cuối cùng bị Diệp Phàm một thương chọc thủng mi tâm, nhấc lên cao đóng đinh giữa không trung.

- Ngươi...

Hắn chỉ có thể phun ra một chữ, thân thể đã không chịu nổi nữa.

Oa!

Nơi này sôi trào, mọi người ồ lên, tiếng ồn như sóng thần quét qua.

Mọi người hoảng sợ không thôi, người này giết một đoàn nguyên thần của Thiên Hoàng tử, rõ ràng là muốn quyết chiến với cổ Hoàng tử, chắc chắn chấn động thiên hạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Mọi người biết không lâu sau sẽ có một trận quyết chiến, một trận quyết đấu chấn động khắp thiên hạ sẽ xảy ra.

- Đã bao nhiêu năm rồi, Thiên Hoàng tử vừa xuất hiện, quần hùng ai dám không nghe, tất cả đều tránh lui, hôm nay hóa thân của hắn lại bị người ta một thương chọc chết.

- Là thật sao? Có người thật sự dám khiêu chiến với huyết mạch cổ Hoàng, muốn đánh một trận với Bất Tử Thiên Hoàng?

- Rốt cuộc kẻ này là ai, hắn dám làm như thế mà không có chút sợ hãi, không hề sợ gì cả!

Đây là những lời trong lòng mọi người, ai cũng muốn biết thân phận của Diệp Phàm, nhân vật như vậy làm sao có thể yên lặng vô danh, chắc chắn là tuyệt đại thiên kiêu khó lường.

- Trận chiến hôm nay, mặc kệ hắn là ai thì cũng sẽ chấn động thiên hạ, giết mấy vị trảm đạo như cắt cỏ, không lâu sau sẽ đánh một trận chiến với Thiên Hoàng tử.

Người đời đều biết những năm gần đây Thiên Hoàng tử đang bể quan, muốn không ngừng đột phá đi lên con đường độc tôn. Hôm nay đã xảy ra chuyện như thế, có khả năng hắn sẽ xuất quan sớm.

Đây là đại thể, trước giờ chưa hề bình tĩnh, lúc này rất có thể sẽ kéo lên trận lốc xoáy lớn chưa từng có.
Bình Luận (0)
Comment