Già Thiên

Chương 1117

Nhóm đại quân thứ nhất dưới tay Thần Thành bị diệt toàn bộ khi vừa tiến vào Nam Vực quả thật khiến người ta khiếp sợ.

Đám người trên đảo đều há mồm cứng lưỡi, sau một hồi lâu không nói nên lời. Đây là cường thế và khí phách cỡ nào, rõ ràng là muốn cùng Thiên Hoàng tử đối đầu đến cùng.

- Không ngờ xảy ra chuyện bậc này, vị cường giả thần bí kia lại ra tay sao, sắp sửa quyết tử chiến với Thiên Hoàng tử ở Nam Vực?

- Một hồi long tranh hổ đấu sắp sửa bắt đầu rồi. Không thể nghi ngờ, đây là một trận quyết đấu đỉnh phong chân chính, sắp sửa đại chiến con ruột Cổ Hoàng!

Mọi người trên đảo đều không kìm nổi run rẩy, cảm xúc đặc biệt kích động. Nếu tình huống là thật, một hồi gợn sóng thổi quét thiên hạ đã bắt đầu, thiên kiêu quyết chiến mở ra.

Kế tiếp Vân Phong Thành không ngừng có tin tức truyền đến. Nơi đó tu sĩ tụ tập, phần đông cao thủ xuất hiện ở hiện trường, đều muốn xem minh bạch nhưng tất cả đều khó hiểu.

Không có dấu vết gì để lại, đây tuyệt đối là nhân vật kinh thế, đến vô ảnh đi vô tung, khinh thường lưu công và danh, chỉ thuần túy là đánh chết những người đó.

Vân Phong Thành đã trở thành một nồi nước sôi, tuy rằng giữa đêm nhưng tu sĩ ra vào nối liền không dứt, mọi người nơi này có khả năng sẽ diễn hóa thành một chiến trường đáng sợ nhất.

Trong đêm này, tin tức như mọc cánh thông qua vực môn truyền đi các nơi Đông Hoang, rất nhiều thế lực lớn đều được bẩm báo, các phương Giáo chủ chờ thật lâu không nói.

Bùng!

Bắc Vực, ở trong một nơi mật cung, sau khi Thiên Hoàng tử biết tin đem một cái chén cửu phượng hoàng do ngọc tinh luyện chế thành ném xuống đất, sắc mặt xanh mét.

Hắn được vạn tộc tôn là con của thần linh, là con nối dòng của Bất Tử Thiên Hoàng, địa vị không giống người thường, so với Thánh Hoàng tử còn cao hơn một bậc. Ngày nay liên tiếp xảy ra loại chuyện này giống như đang vả miệng hắn.

- Ha ha... Ha ha ha!

Đám người Lệ Thiên sau khi biết tin tức đều cười to không thôi.

- Diệp Phàm cường thế ra tay, chúng ta cũng phải phối hợp. Hậu duệ của bát bộ thần tướng không phải chia làm mấy lộ đại quân triển khai tìm tòi trải thảm sao, chúng ta cũng đi giết một lộ nhân mã được rồi, làm cho bọn họ nghĩ không ra.

Lý Hắc Thủy nói.

- Không sai. Người người hô đánh, tiến vào Nam Vực liền giết sạch sẽ, khiến Thiên Hoàng tử nghĩ không ra, tất cả đều làm thịt.

Đông Phương Dã gật đầu.

- Lần này có Bán Thánh xuất hiện, đại quân là đuổi theo tung tích Diệp Phàm, đòn sát thủ chân chính là Bán Thánh ở trong tối.

Yến Nhất Tịch nhắc nhở.

Đám người bọn họ đều liên tục cười lạnh, chuẩn bị bắt đầu hạ độc thủ, không để lại dấu vết đánh chết cường giả Cổ tộc xuôi nam.

- Các ngươi cẩn thận một chút, trên người tên khốn Thiên Hoàng tử kia có vài món đại khí, mấy năm trước bổn hoàng muốn dùng sát trận giết hắn đều thất bại.

Hắc Hoàng đột nhiên nhớ ra cái gì, sắc mặt có chút khó coi, nhắc nhở như vậy.

Huyết Hoàng Sơn nguy nga thành vùng, có các loại dấu vết đại đạo đan vào, ngọn núi cao nhất như là máu phượng hoàng tưới qua, đỏ tươi như máu, nơi đây đối với vạn tộc mà nói là một cấm địa.

Ngày thường không có mấy người có thể tới đây, càng không có mấy người dám quấy rầy. Đây là đạo tràng của Cổ Hoàng tộc, dòng tộc huyết hoàng từng thống trị thái cổ, chín tầng trời mười tầng đất đều cộng bái ngọn núi này.

Lúc này, Thiên Hoàng tử tóc dài xõa vai, đôi mắt như biển, cơ thể trong vắt như ngọc chạy tới nơi này. Hắn phong thần như ngọc, dung mạo tuấn mỹ, khiến trời cao đều phải ghen tị.

Hắn là một nam nhân không thiếu sót, dáng người cao lớn, tóc đen bay múa, toàn thân lưu động bảo huy, đi lên tuyệt đỉnh đối mặt với một nam nhân toàn thân giao hòa cùng thiên địa.

- Lần này tới là muốn mời đạo huynh cùng ta xuôi nam.

Trên ngọn cao nhất Huyết Hoàng Sơn, có một nam nhân ngồi xếp bằng, đầu đội xích huyết hoàng quang, từng sợi tóc kết nối giao hòa cùng thiên địa đại đạo, mỗi một sợi tóc đều có thể ép nát một ngọn núi lớn.

Sau đó không lâu, Thiên Hoàng tử xuống núi, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như kiếm, khiếp tâm hồn người.

Dưới chân núi, một lão Cổ tộc tuổi tác dọa người tiến lên nói:

- Thần chi tử, Hoàng Hư Đạo đáp ứng rồi chứ, có nguyện ý xuôi nam hay không?

Thiên Hoàng tử gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nói:

- Lần này, ta mặc kệ có bao nhiêu người muốn nhằm vào ta, tất cả đều cùng nhau diệt sạch, một tên cũng đừng nghĩ chạy.

Lão nhân Cổ tộc này gật đầu nói:

- Hôm nay, mấy vị Bán Thánh đã đến bên kia, trừ khi người kia bước vào lĩnh vực Thánh nhân bằng không không chết cũng phải gãy đứt nửa thân xương cốt, dính nửa chữ thánh đó là khác biệt trời vực.

- Đi, đi Hỏa Lân Động. Hắn không phải muốn quyết đấu sao, ta phụng bồi tới cùng.

Thiên Hoàng tử nói, cưỡi mây lành bay đi một nơi Cổ Hoàng tiên cảnh khác.

- Thiếu chủ là muốn mời Hỏa Kỳ Tử cũng ra tay? Nhất mạch này cực kỳ cường đại, đồn đãi Hỏa Kỳ Tử kia có thể hái sao lấy trăng...

Nam Vực, Thanh Hà Thành.

Hòn đảo trên không Lệ Hồ, rất nhiều tu sĩ đều đang lên tiếng, thanh âm rất loạn, ồn ào vô cùng.

Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, một bên uống trà một bên xem chư hùng nghe bàn loạn. Không hề nghi ngờ, món nợ này rơi vào trên đầu của hắn, người ra tay có lẽ không muốn làm vậy nhưng là ai cũng cho rằng hắn làm.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, vị cường giả chấn thế này cũng đang giúp hắn, một hơi đem người tới xâm phạm diệt sạch, bớt cho hắn không ít công phu.

Không bao lâu, một nam nhân lên đảo, dáng người không cao lớn, tự nhiên cũng không nói tới anh vĩ, bình thường tầm thường. Chính là Cơ Tử, hắn lại tới.

Diệp Phàm ánh mắt nội liễm, dùng linh giác nhìn hắn. Cơ Tử rất trầm mặc, gần như đều không nói, tìm một nơi vắng vẻ, yên lặng một người ngồi trong góc.

- Thật sự là cường đại. Người này quả là uy thế không thể tưởng tượng, mặc dù ở trong trảm đạo giả cũng là cấp bậc đỉnh phong, ta nghĩ chúng Cổ Hoàng tử gặp đối thủ.

- Các ngươi nói sẽ không phải là Đế tử của Nhân tộc ta xuất thế chứ? Bằng không đương thời còn có nhân vật như vậy sao, dám ra tay cường thế như vậy?

- Điều này... Khó nói!

Mọi người đều nghị luận, đưa ra rất nhiều phỏng đoán.

Đường thành tiên sẽ mở ra ở đời này, Cổ Hoàng đem con nối dòng phong ấn tới thời đại này bởi vì ở trong vùng thiên địa này đắc đạo sẽ càng cường đại, ở cái đại thế này đột phá rồi sau đó một hơi tấn công vào Tiên vực.

- Nhân tộc Đại đế vô địch muôn đời tịch mịch, thành tiên là hy vọng duy nhất của bọn họ, tọa hóa đợi không đến kiếp này, nói không chừng còn có người khác phong Đế tử đến đương thời cũng không biết chừng.

Rất nhiều người vững tin, nếu là như thế khẳng định là một trận đại quyết đấu khác loại của Cổ Hoàng và Đại đế, không thể chân thân gặp nhau liền triển khai giữa con nối dòng.

- Đại đế cổ, Cổ Hoàng ai yếu ai mạnh có lẽ cần Đế tử và Cổ Hoàng tử đến so sánh.

Quan điểm này vừa ra tự nhiên gây nên chấn động lớn, rất nhiều người đều ngạc nhiên thán phục gật gật đầu. Chuyện này không phải không có khả năng, đến nay Đế tử đều không thể gặp, có lẽ thật sự nên xuất thế.

Ầm!

Đột nhiên, khoảng không xa xa truyền đến một cỗ khí tức bàng bạc, một đạo lưu quang bay tới ở trên Lệ Hồ hóa thành một bóng người rồi sau đó vút lên trời.

Khí cơ cường đại rất nhanh giấu đi, bóng người này trở về tự nhiên nhưng lại khiến Lý Khinh Chu cả kinh rất nhanh đứng lên, đi tới đón tiếp rồi sau đó hô:

- Sư tôn!

Mọi người vô cùng kinh ngạc. Diêu Quang Vương chủ không ngờ thật sự đến.

Chính là Cơ Bích Nguyệt, Lý U U, Phong Hoàng đều thần sắc biến đổi. Người này danh chấn thiên hạ, là nhân vật kỳ tài ngút trời cùng thời đại với bọn họ, hùng thị bát hoang, sừng sững trên tuyệt đỉnh Nhân tộc hiện nay.

Lúc ấy, trừ Thánh nhân ra ai dám bất kính với hắn, ai cũng kinh sợ, ngay cả nhân vật mấy ngàn tuổi đều không thấm vào đâu, không dám đắc tội.

- Ra mắt Diêu Quang Vương.

- Bái kiến Diêu Quang Thánh chủ.

Gần như mọi người đều đứng lên, đều mang theo thần sắc vô cùng kính cẩn hành đại lễ về phía trước, đối mặt với vị nhân vật ngút trời danh chân Nhân tộc này.

Mặc dù là Cơ Bích Nguyệt và Phong Hoàng cũng không thể không đi tới vài bước. Hiện nay Diêu Quang tứ hải đều biết, năm địa vực Nhân tộc cộng tôn, được coi là "Nhân trung chi vương" địa vị ngang hàng Cổ Hoàng tử. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Diêu Quang rất khiêm tốn, nói không cần phải như thế, cho mọi người đều đứng lên. Hắn như Tiên Vương giáng trần, thần tư thánh cốt, thần sắc tường hòa, khiến người như tắm gió xuân.

- Ồ, thật là có người vô lễ như vậy, thấy Diêu Quang Vương cũng không đứng dậy?

Có người thấy Diệp Phàm không chút động đậy cùng với Cơ Tử ở bên kia cũng yên lặng không tiếng động, cùng người chung quanh có vẻ không ăn khớp.

- Diêu Quang Thánh chủ giá lâm bọn họ cũng không đứng dậy, mặt mũi cũng quá lớn hả.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đảo qua, tự nhiên có không ít người đều rất bất mãn. Bởi vì hai người này thoạt nhìn đều trẻ tuổi như thế, đều không phải hạng người bối phận cao dọa người.
Bình Luận (0)
Comment