Già Thiên

Chương 1119

Nhưng Diêu Quang Vương vẫn không ứng chiến, lắc đầu nói:

- Ta cùng ngươi không nhận thức, cũng không ân oán, vì sao phải động thủ?

- Luận bàn mà thôi.

Diệp Phàm chỉ nói bốn chữ.

- Thánh chủ nhà ta há là ngươi có thể tùy tiện khiêu chiến. Ngươi căn bản kod udược, vô danh vô khí, còn kém rất xa. Nếu là Thánh thể kia trở về còn miễn cưỡng có thể.

Một gã đồng tử phía sau Diêu Quang lên tiếng, phùng má trợn mắt cảm giác Diệp Phàm một mình muốn độc chiến chủ thượng của mình và một vị Bán Thánh là bôi nhọ đối với Diêu Quang nhất mạch, lên tiếng trào phúng.

- Ta cùng chủ nhân nhà ngươi nói chuyện, ngươi tốt nhất im lặng một chút.

Đạo thân Diệp Phàm mỉm cười, lấy tay khẽ điểm, một đạo thanh huy bắn ra. Đồng tử há miệng, lập tức nói không ra lời.

- Ngươi...

Một tên đồng tử khác kinh sợ, trong mắt hơi có sợ hãi, nhưng cũng không dám nhiều lời.

- Ngươi đến tột cùng là ai, dám mạo phạm tôn nghiêm sư tôn ta? Quá mức càn rỡ.

ở ngoài tám trăm trượng, Lý Khinh Chu gào to, thẳng đến lúc này thân thể hắn còn đang co rút.

- Ồn ào.

Diệp Phàm lại phất tay, quét về phía trước.

Diệp Phàm ánh mắt hừng hực, nói:

- Vị đạo huynh này không khỏi quá mức cường thế!

Cánh tay phải hắn vung lên, năm ngón tay nặn ấn, giống như mỏ chim hạc mang theo một loại đạo ngân không thể nói rõ, xẹt qua một mảnh lưu quang mổ hướng cổ tay Diệp Phàm.

Mặc dù giống như động tác của võ giả phàm nhân nhưng thật là một loại thể hiện của đạo quả, trở lại nguyên trạng, tay hóa tiên hạc lại có khí tượng hợp đạo, vạn tia vạn sợi buông xuống.

Ầm!

Đạo thân của Diệp Phàm thủ thế không biến, gống như hóa thành một con kim sí đại bằng, có sắc bén của ưng đánh trời cao, cùng ấn hình hạc va chạm cùng một chỗ phát ra một vòng thần hoàn dao động.

Ầm!

Giờ khắc này, trong phạm vi ngàn trượng đạo ngân đan vào, từng sợi trật tự thần liên quấn quanh, như những cây phượng linh xinh đẹp cắm trên bầu trời.

Hai người khống chế ảo diệu đến tột đỉnh, cho dù có thể giết chết chư vương nhưng lại chỉ như một làn gió nhẹ phất ra, bằng không cả hòn đảo đã thành bột mịn, không có mấy người sống sót.

Lý Khinh Chu thân thê chấn động, lại co rút, không nhiều không ít lại bay ra tám trăm trượng. Điều này làm hắn sắc mặt tái nhợt, khó coi vô cùng.

Diêu Quang chắp tay đứng, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, muốn đem người trước mắt nhìn đến tột cùng, cũng không tiếp tục ra tay.

- Diêu Quang. Ngươi không phải vừa rồi còn muốn ra tay với bản hoàng sao, ngày nay lại có người muốn cùng ngươi quyết đấu, ngược lại lùi bước?

Hắc Hoàng cười lạnh nói.

Tất cả mọi người giật mình. Vừa rồi mọi người đều thấy vị cường giả thần bí này trên trời cao đánh Diêu Quang Vương, đây là có thực lực tuyệt đối ngạo thị quần hùng, không chút hạ phong.

- Người này là ai, lời nói lại không phải là giả, cũng không phải vì đọ sức nổi danh, thật sự có thể chiến Diêu Quang Vương.

Điều này làm cho người cảm thấy thật sự có chút khó tin. Một nhân vật tuyệt đại ngang trời xuất thế, tuyệt đối có thể bễ nghễ Nam Vực, đi ngang trăm vạn dặm không địch thủ.

Trong lòng mọi người sóng lớn ngập trời, bởi vì kết quả một kích vừa rồi mà khiếp sợ.

Phong Hoàng, Cơ Bích Nguyệt, Lý U U đều lộ ra dị sắc, rất khó tưởng tượng trong Nhân tộc có vị cường giả nào có thể chống lại Diêu Quang, ít nhất sau khi mấy người kia rời đi đương thời là như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Hoàng, Cơ Bích Nguyệt đều chấn động, nếu là người kia dọc theo tinh không cổ lộ trở về, có lẽ có thể làm được hết thảy.

Khối đạo thân Diệp Phàm đứng sừng sững ở đó, lù lù bất động, sợi tóc bay múa, cả người đều mãi mãi trường tồn ổn trọng như một khối thạch bàn.

- Diêu Quang ta cả đời đều không kém gì người, nếu muốn luận bàn, vậy mời xuất chân thân đi, ta phụng bồi tới cùng.

Rốt cục Diêu Quang lên tiếng.

- Không cần, đạo thân đủ rồi.

Diệp Phàm dùng một luồng khí xanh hóa thành thân thể bình tĩnh nói, dẫn đầu rời khỏi hòn đảo này bước lớn về phía cuối chân trời.

Vút... Vút...

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện quang vũ rậm rạp, như là một thah phi kiếm chém rụng, hừng hực lóa mắt, hóa thành từng đạo thần mang chói mắt.

Bán Thánh xuất hiện, đây là khí cơ hắn kéo theo, hóa thành một mảnh thánh vũ rải xuống, dường như cửu thiên ngân hà rơi xuống, khí tức kinh người bức người thân thể muốn nứt ra.

Trên đảo hơn phân nửa số người đều mềm oặt, cũng có rất nhiều người quỳ rạp xuống, không muốn làm như vậy nhưng là loại uy áp này lại khiến người thần hồn run rẩy, thân thể theo bản năng làm ra lựa chọn như vậy.

- Khí cơ Thánh nhân.

Mọi người kêu to, lộ ra thần sắc hoảng sợ.

- Bán Thánh, không thể chiến thắng bởi vì một chân đã bước vào lĩnh vực Thánh nhân, thi thoảng sẽ phát ra thánh uy. Vương giả đại thành tuyệt đỉnh đối kháng cũng không có nửa điểm trì hoãn, hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Thật sự là tới một vị Bán Thánh.

Trong lòng mọi người sợ hãi. Đây chính là một chuyện lớn, ở niên đại Thánh nhân không ra đây tuyệt đối là một nhân vật khủng bố, những năm gần đây không nghe nói ai thành tựu Bán Thánh.

Trừ Cổ tộc ra.

- Bổn tọa đã đến, ngươi còn muốn đi?

Trên trời một bàn tay màu đen xuyên qua tầng mây trực tiếp thò lên vòm trời chụp vào đạo thân Diệp Phàm đang muốn rời đi.

Ầm Ầm...

Trời long đất lở, trời sụp đất nứt. Đây là một loại khí tức cuồng bá, như là một mảnh đại dương mênh mông nổ tung, sóng biển thổi quét khắp thiên địa, chúng sinh như con kiến, đều bị bao phủ chỉ có thể đau khổ giãy giụa.

Đếm không rõ số người ngã trên mặt đất, thân thể không chịu khống chế run rẩy, đối mặt với thánh uy ngập trời này không có một tia lực lượng chống lại.

Nhưng đúng lúc này một đạo quang băng hừng hực xuất hiện, chân thân Diệp Phàm động, trong tay xuất hiện một cây trường thương màu đen chỉ xéo trời nam, đâm thẳng trời cao.

Phốc!

Bàn tay màu đen do ô quang tạo thành cứng cỏi bất hủ, có thể ma diệt Vương giả đại thành nhưng dưới một thương kinh diễm này lại bị xuyên qua hóa thành hắc vụ tiêu tan trong không trung.

Ngay cả mây đều bị đánh tan, một lần nữa lộ ra bầu trời đầy sao. Dưới ánh trăng sáng tỏ, Diệp Phàm sừng sững trên đảo nói:

- Bán Thánh lại như thế nào?

Mà trong quá trình này, đạo thân của hắn ngay cả đầu cũng không quay lại, tự cất bước đi xa biến mất, căn bản không quan tâm chuyện phía sau.

Mọi người giật mình, tất cả đều há hốc miệng, rất nhiều người đều ngã trên mặt đất, bị thánh uy ép tới khó thể nhúc nhích mà người này lại chặn một kích Bán Thánh.

Nên biết, chỉ cần dính chữ Thánh kia là cách biệt trời vực, ngay cả Vương giả đại thành đến đây đều sẽ nuốt hận, rất khó vượt qua.

Vương giả đại thành đứng ở trên bậc thang nhỏ thứ chín của Tiên Tam, mà Bán thánh thì thật vi diệu, một chân bước vào Tiên Tứ, một chân còn ở tuyệt đỉnh Tiên Tam. Chỉ một bước khoảng cách này cũng thay trời đổi đất, chênh lệch không thể đo lường.

Thánh nhân vượt qua phạm trù của người vì có liên quan đến một chữ Thánh. Từ Vương giả lột xác Thánh nhân giống như cá nhảy hóa rồng, là thay đổi từ căn bản, có thể nói là một loại chất biến.

Cho dù một trảm đạo giả khác tài ba trác tuyệt ngạo thị cổ kim, có được Lục Cấm thậm chí Thất Cấm, vượt qua sáu bảy cảnh giới nhỏ tác chiến đều vô dụng, sẽ bị Thánh vực hàng rào áp chế, không thể đột phá đi vào.

Bởi vì ngay cả người có Thất Cấm cũng chỉ là một loại chồng chất lượng biến, thủy chung bị Thánh vực áp chế, mặc dù ở trảm đạo cảnh đã đại thành, cộng thêm lực Thất Cấm cũng không đột phá được Thánh vực hàng rào. Đây là một loại áp chế mãi mãi không đổi.

Nhưng Diệp Phàm chỉ là một trảm đạo giả cũng không phải Bán Thánh, rồi lại một thương xé nát bàn tay, đánh vỡ lẽ thường, khiến người ta sao có thể không rung động?

Mọi người đều ngẩn người không thể tin, biểu tình trên mặt đọng lại, cứng họng nói không ra lời, trái tim đập thình thịch muốn vọt khỏi lồng ngực.

- Thánh nhân thoát ly phạm trù nhân loại, Thánh vực hàng rào sẽ đem hai cảnh giới Thánh và Vươgn này phân cách thành trời và đất. Có được Thất Cấm đều vô hiệu, lạch trời như thế chỉ có thể ảm đạm xong việc. Hắn làm thế nào?

Phong Hoàng rung động lẩm bẩm. Đây là nguyên nhân Thánh nhân cao cao tại thượng, nếu là không thể đạt tới cảnh giới này, kinh diễm thế nào cũng vô dụng, sẽ bị Thánh vực áp chế chặt chẽ, không thể nghịch thiên.

Mỗi người đều chấn động. Cơ Bích Nguyệt, Lý Khinh Chu, Tử Y Hầu đều lộ vẻ kinh ngạc. Lại có người đánh vỡ thần thoại, chống Bán Thánh.

- Diêu Quang Vương có thể làm được sao?

Có người khẽ nói. Nhân vật thần bí này quá khiến người rung động, mọi người gần như hít thở không thông.

Lúc này, chỉ có mỗi Cơ Tử rất bình tĩnh, vẫn một người ngồi trong góc yên lặng nhìn hết thảy, trầm tĩnh không nói.

- Ta không biết, nếu muốn ngược chiều phạt Bán Thánh căn bản không có khả năng.

Mọi người đều biết Thánh vực hàng rào đó là một khoảng cách, là một thần thoại căn bản không thể đánh vỡ, đem hết thảy người có thể vượt cấp chiến đấu đánh về điểm ban đầu, áp chế đến mất hiệu lực, có được "Mấy cấm" đều vô dụng.

- Hắn chặn được, Diêu Quang Vương có thể làm được không?

Lại có người nói.

- Hắn đều có thể làm được, sư phụ ta tự nhiên có thể làm được.

Lý Khinh Chu nắm chặt tay, không biết là bị tức giận hay là tình hình thực tế.

Ánh trăng như sương mỏng bao phủ cả hòn đảo, chân thân Diệp Phàm đứng thẳng trời cao, ánh trăng chiếu lên than thể hắn, thần sắc kiên nghị, tay cầm trường thương vàng lợt, chỉ vòm trời xa xa, không chút sợ hãi.

- Là hắn, đốt liền 18 trọng địa của Thiên Hoàng tử, nguyên lai vẫn ở bên cạnh chúng ta.

Rốt cục mọi người thông qua trường thương hắc kim này nhận ra hắn, hết thảy gió lốc đều vì hắn dựng lên. Thiên Hoàng tử sẽ suất lĩnh hậu duệ bát bộ thần tướng xuôi nam chính là vì hắn.

Sau khi mọi người biết được tình huống chân thật, rất nhiều người suýt nữa hôn mê. Vị sát thần này lại vẫn cùng một chỗ với bọn họ, thân ở trên đảo mà bọn họ mờ mịt không hay biết.

Ầm!

Nơi này như một nồi nước sôi, một mảnh náo loạn, mọi người đều trở nên bình thường. Người dám vung đao hướng Thiên Hoàng tử há là phàm tục, khó trách không sợ Diêu Quang Vương lại muốn chiến Bán Thánh.

- Khi đối mặt Bán Thánh, bất kể nắm giữ "Mấy cấm" vượt cảnh giới tác chiến đều không hiệu lực nghe nói dù có được Bát Cấm trong truyền thuyết đều rất khó đánh vỡ hàng rào, nhiều nhất cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

- Người này không phải Bán Thánh, như vậy nhất định nắm giữ Bát Cấm lực.

- Muốn phá vỡ truyền thuyết muôn đời, phá tan Thánh vực hàng rào, chỉ có Thần Cấm cổ xưa tương truyền mới được. Nhưng đó tồn tại trong thần thoại a.

Trên bầu trời mây tan tác, một bóng người bậc trung đứng ở nơi đó, hòa hợp thiên địa, cùng đại đạo cùng một nhịp đập, phóng ra từng tia từng đợt thánh uy.

Không hề nghi ngờ, hắn làmột Cổ tộc, bề ngoài thoạt nhìn hơn bốn mươi tuối, rất là thần võ. Mái tóc rối màu đen qua vai, trông con ngươi mở ra cảnh tượng tinh vực, khiếp tâm hồn người.

Bán Thánh, một gã Bán Thánh chân chính.

Tay trái hắn cầm một cái hắc kim cổ thuẫn, tay phải cầm một cây chiến mâu màu máu, một bước đi xuống đánh về phía Diệp Phàm.

Coong!

Diệp Phàm vui mừng không sợ, nghịch thiên mà lên, trường thương màu đen trong tay vạch ra quỹ tích thần bí, ô quang tản ra cùng chiến mâu màu máu giao kích cùng một chỗ.

Tia lửa bắn ra bốn phía, tiếng Boong boong điếc tai. Nguyên thần chư hùng suýt nữa hỏng mất, nơi đây gió lốc như biển.

Diệp Phàm lại chống đỡ được Bán Thánh, cùng hắn đại chiến, trường thương màu đen đón đánh chiến mâu, leng keng như kiếm ngân vang, giống như thần đang hợp đạo.
Bình Luận (0)
Comment