Già Thiên

Chương 1142

Rất nhiều người đều cực kỳ kích động, trong thời đại kia, Đấu Chiến Thánh Vương tuyệt đối là một truyền kỳ, là chiến giả vô địch trong lòng rất nhiều thành viên Cổ tộc trẻ tuổi, đều có phong tư không thể với tới được.

Nhiều năm như vậy trôi qua, đứa trẻ khi xưa cũng đã lớn rồi, nhất là rất nhiều cường giả phá phong ấn trước thời hạn từ trong Thần Nguyên mà ra, lại đã trở thành già nua rồi.

Hiện tại lại nhìn thấy Đấu Chiến Thánh Vương, trong lòng mọi người nổi lên vô số cảm khái, nhân vật nổi danh vô địch này dù có đạo hạnh thông thiên, không ngừng kéo dài sinh mệnh, nhưng cũng có một tia già đi rồi.

- Tham kiến Thánh Vương!

Tên Tổ Vương mặc bích kim chiến y kia vô cùng kích động, bước đi tới gần, hành đại lễ thăm hỏi, thân thể hắn vì kích động mà còn mang theo một tia run rẩy.

- Năm đó, khi ngài tung hoành thiên hạ, ta... vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi!

Hắn mặc dù đã trở thành một Thánh giả, các tộc cộng tôn, nhưng ngày nay nhìn thấy "đại anh hùng" trong lòng thì vẫn khó có thể tự kiềm chế được cảm xúc của mình.

- Tham kiến Thánh Vương!

Trong dãy núi phía xa, lập tức có bảy, tám bóng người bay ra, tất cả đều là Tổ Vương của các bộ tộc, ai nấy đều mang bộ mặt kính ngưỡng, vô cùng kích động.

Bọn họ cũng giống như vị Tổ Vương mặc bích kim chiến giáp kia, khi còn bé thì đã vô cùng sùng bái vị Đấu Chiến Thánh Giả này, bản thân cũng có tư chất rất kinh diễm, ngày nay đều trở thành chủ nhân đạo thống của riêng mình, loại tình cảm và gắn bó này tới nay vẫn không thay đổi.

Năm đó, Đấu Chiến Thánh Vương không sợ trời, không sợ đất, tính cách này không người không biết, từng dùng thực lực bản thân quét ngang lục hợp, nộ chiến bát hoang, thế gian đều phải run rẩy.

- Các ngươi đều đứng lên đi!

Lão hầu tử nói.

Toàn thân hắn được bao phủ bởi bộ lông trong suốt màu hoàng kim, rực rỡ chói mắt, có một loại khí thế không giận mà uy, giống như một vị Đấu Chiến Thần chuyển thế, chỉ cần hắn đứng ở đây thôi, nhân mã khắp nơi đều không ngừng run sợ.

Phía xa, sắc mặt Bát Bộ Thần Tướng trắng bệch, không ai dám thở mạnh một hơi, ngay cả mấy vị cổ Vương cấp Thánh nhân kia cũng đều nín thở, đây là một loại uy thế không gì so sánh nổi.

Ngân Nguyệt Thiên Vương cường thế cỡ nào, mới vừa rồi còn tự phụ ra sao, nhưng hiện tại lại chỉ có thể gắng chống thân thể đầy vết thương của mình đứng một bên, căn bản không dám nói nhiều một câu nào.

- Thánh Vương...!

Một vài thành viên của Cổ tộc thì nước mắt tràn mi, từ tận thời thái cổ cách đây cả trăm vạn năm, từ khi thoát vây từ bên trong Thần Nguyên, đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên mà Đấu Chiến Thánh Vương xuất hiện trước mắt bọn họ.

- Thúc thúc...!

Hầu tử cũng nghẹn ngào, mấy năm qua hắn cũng không gặp được vị thúc thúc này, hắn biết rõ người thân nhất của mình này cũng không phải có thọ nguyên nhiều như vậy, trước mặt người chỉ có một con đường mà thôi, đó chính là đột phá, nếu không thì khoảng cách đến lúc tọa hóa cũng không xa nữa rồi.

Bởi vì, Đấu Chiến Thắng Phật còn thức tỉnh sớm hơn các Cổ tộc khác rất nhiều, từ hai ngàn năm trước thì đã từ trong Thần Nguyên mà thoát vây ra ngoài, đến nay tuổi tác cũng lớn tới mức cực kỳ kinh người rồi.

Trong lòng Diệp Phàm cũng mang kính ý đối với vị Thắng Phật này, cùng với Thánh Hoàng tử, Cơ Tử thi lễ, chỉ có Hắc Hoàng là không chút nhúc nhích, chỉ hơi gật đầu mà thôi.

Đấu Chiến Thánh Vương là một thần thoại sống, năm đó có rất nhiều người nói rằng, nếu không phải hắn sinh ra cùng một niên đại với huynh trưởng, thì có thể cũng đã chứng đạo rồi.

sống cùng một thời kỳ với Hoàng giả, loại ảnh hưởng này là cực kỳ nghiêm trọng, thiên địa bị phong tỏa, đại đạo bị áp chế, mặc dù sau đó lại được phong ấn trong Thần Nguyên, tránh tới tận kiếp này, nhưng trên người vẫn có một chút dấu vết của đạo còn sót lại, dù sao thì hắn cũng đã sống quá lâu trong thời kỳ đó, khiến cho con đường chứng đạo sẽ trở nên gian nan một cách dị thường.

Đấu Chiến Thánh Hoàng thống trị cả thái cổ, thiên địa cộng tôn, vạn tộc kính ngưỡng. Mà đệ đệ của người này cũng kinh diễm như thế, dựa vào thực lực của bản thân mà đánh khắp thiên hạ, quét ngang lục hợp bát hoang, tất nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người phải khâm phục, trở thành người anh hùng trong lòng rất nhiều Cổ tộc.

- Đều đứng lên!

Lão hầu tử lóe lên Hoả Nhãn Kim Tinh, tiếng nói như chuông vàng nổ vang, leng keng hữu lực, đôi mắt nhìn về phía hư không, nói:

- Đã nhiều năm như vậy trôi qua, có một số việc cần phải chấm dứt rồi!

Thần Tàm Công chúa vẻ mặt điềm tĩnh, trong mắt hơi ướt, nhìn về bóng lưng có chút già nua của người này, lúc này nàng đã không còn một tia cường thế nào nữa, thay vào đó là một tia ôn hòa và dịu dàng hiếm thấy.

Con Tiểu Bạch Hổ lớn bằng bàn tay, do Thần Tàm hóa thành, đang từ trên vai nàng, "vù" một tiếng, đã bay sang người của Đấu Chiến Thánh Vương, không có chút sợ hãi nào, khẽ kéo vài sợi tóc của hắn, biểu thị sự tồn tại của mình.

Lão hầu tử chậm rãi xoay người, nhìn Thần Tàm Công chúa, nói:

- Hôm nay, bất kể là có ai tới đây, ta cũng đều phải lấy lại một công đạo!

Đây là một lời thề, cũng là một lời tuyên bố, Đấu Chiến Thánh Vương muốn ra tay, chấm dứt các ân oán từ tận thời thái cổ, khiến cho một số truy tùy giả tràn đầy nhiệt huyết mênh mông, toàn thân run rẩy, vô cùng kích động.

Trong đôi mắt tròn của Thần Tàm Công chúa đẫm nước mắt, cũng không nói gì, chỉ gật đầu, nàng biết trong lòng Đấu Chiến Thánh Vương luôn có một hơi nghẹn khuất, muốn vì nàng mà đánh một trận.

Xa xa, tất cả các tộc đều sợ run, mọi người hiểu rõ, một cơn gió lốc lớn bằng trời sắp sửa nổ ra rồi, ai cũng không quên được sau khi Thánh Hoàng tọa hóa, đã phát sinh ra cuộc đại náo động kia.

Thần Tàm Công chúa bị người ta đóng đinh lại, Đấu Chiến Thánh Vương giận dữ hét vang thiên địa, nộ chiến Đông Hoang, cuối cùng vẫn không đủ sức xoay chuyển trời đất, đứng tại nơi mà Thần Tàm Công chúa ngã xuống, khóc lớn ba tiếng, sau đó đi về tận Tây Mạc xa xăm.

- Kiếp này, chỉ cần ta còn sống, ai cũng không có thể làm bị thương tới một đầu ngón tay của ngươi! Nguồn truyện: Truyện FULL

Lão hầu tử nói xong, xoay người lại, trong đôi mắt bắn ra hai luồng sáng chói mắt, khí thế bốc lên tận trời cao.

Rất nhiều Cổ tộc đều cảm xúc mênh mông, tất cả mọi người từ các Vương giả đến cả những bóng người nhỏ nhoi, ai nấy đều muốn rống lớn lên một tiếng.

Đấu Chiến Thánh Hoàng tọa hóa, nhưng lực ảnh hưởng vẫn cực lớn, có rất nhiều Cổ tộc nguyện ý đi theo hắn, có lẽ Thánh Hoàng tử cũng còn không có được loại uy thế này, nhưng mà lão hầu tử chỉ cần đứng ra một cái, lập tức gây ra một cuộc phong ba bão táp cuốn khắp Đông Hoang.

Loại lực ảnh hưởng này là không gì so sánh nổi, chính là do những chiến công hiển hách năm đó mang lại, hoàn toàn do một chiếc thiết côn quét ngang thiên hạ đánh ra được.

- Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch, số lượng tộc nhân tuy ít, nhưng lại vẫn thủy chung đứng sừng sững mà không ngã, bất kỳ một tộc nhân nào đi ra cũng đều có thể lật tay gây ra mưa gió trong thiên hạ, chỉ bằng mấy người mà đã thống trị cả thái cổ, điều này cũng không phải là do may mắn mang lại!

Từ phía xa, một thanh âm già nua truyền đến, khiến cho cả vòm trời ầm ầm rung động, bổn biển cùng sôi trào, bầu trời nổ vang, toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn cũng đều cộng hưởng theo.

- Côn Trụ, ngươi đi ra đây cho ta!

Thần Tàm Công chúa hét lớn, từ trong ánh mắt bắn ra hai luồng sáng hừng hực, nhìn phía phía chân trời, bộ lông mày giận dữ dựng thẳng lên.

- Thần Tàm tộc mang một thân Cửu Biến, tương truyền có tận chín cái mạng, xem ra quả nhiên là không giả, năm đó một mâu kia cũng đủ mang đi cái mạng của ngươi, không nghĩ tới thái cổ vừa biến mất, ngươi lại hiện ra trên thế giới này.

Một lão già xuất hiện, đầu đội vương miện hoàng đế, mái tóc màu xám rối tung, ngay cả đôi mắt cũng mang màu xám, ánh mắt khiếp người, khiến cho các đại Tổ Vương đều run rẩy, muốn quỳ sát xuống.

Hắn mặc trên người một bộ chiến bào màu trắng bạc như ánh trăng, trên đó có khảm các mảnh nhỏ Thần Kim, bảo vệ những nơi yểu hại trên thân thể, trên mi tâm hắn lại còn có Tiên Thai hắc kim bảo hộ, đây chính là Thần liệu chân chính mà chỉ Đại đế mới có, hình thành một vầng mặt trời đen chắn phía trước mi tâm.

Hắn có thân hình cao to, đôi mắt tràn ngập vẻ tang thương, tuy có huyết khí khủng bố vô cùng vô tận, nhưng cũng khó mà che đi được vẻ già nua, thọ nguyên của tên này tuyệt đối không còn quá nhiều nữa, trên con đường chứng đạo cô độc này, hắn đã đi được rất xa, tới một cảnh giới mà các hậu nhân căn bản không thể cảm nhận được.

- Côn Trụ!

Thắng Phật mang bộ lông trong suốt màu vàng, khẽ nheo lại con mắt, trong khoảnh khắc tròng mắt màu vàng chớp lại, có các luồng sáng chói mắt lóe ra.

Khắp nơi chìm trong một mảnh im ắng, mọi người gần như hít thở không thông, hai vị Đại Thánh thời thái cổ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, tiếp theo nhất định mà một cuộc đại chiến long trời lở đất.

Trong lòng Diệp Phàm cuộn sóng, hai nhân vật cường đại nhất trong thời kỳ này đang giằng co, khiến cho hắn quan sát được từng luồng khí tức tiên lộ đang vọt tới, hoàng kim huyết khí trong cơ thể kịch liệt bốc lên, khó có thể yên lặng lại.

- Đấu Chiến Thánh Vương, từ biệt từ thời thái cổ, phong thái vẫn như trước, kiếp này còn được gặp lại, thật là khiến người ta phải cảm thán a!

Côn Trụ đứng tại đó, mái tóc xám tung bay, đôi mắt màu xám thâm thúy như hai phiến tinh vực, bên trong có các cảnh tượng khai thiên lập địa, vạn vật sinh ra.

- Sư tôn!

Ngân Nguyệt Thiên Vương cung kính thi lễ.

Côn Trụ phất tay một cái, một luồng tiên quang bay ra, chìm sâu vào trong cơ thể tên này, các khúc xương và cơ thể vỡ nát cực kỳ thê thảm kia nhanh chóng khép lại, chỉ trong giây lát hắn đã tràn ngập khí huyết, khôi phục như lúc ban đầu.

- Bái kiến Côn Trụ Đại Thánh!

Phía sau, Bát Bộ Thần Tướng cùng nhau thi lễ, ngay cả mấy vị Tổ Vương cũng thi lễ, khi nãy còn đang phân vân, lúc này đã không còn phải lo lắng nữa rồi.

- Đứng lên đi!

Giọng nói của Côn Trụ tuy rẳng rất trẻ trung, nhưng lại khiến người ta không thể phản kháng được, trong lòng như có một ngọn núi đang đè nặng, thậm chí khó có thể ngẩng đầu quan sát chân thân của hắn.

Đây cũng không phải là do hắn cố ý làm như vậy, đối mặt với một vị cường giả cái thể, đứng sừng sững như vậy, còn có loại khí thể thiên hạ độc tôn, thì tất cả chúng sinh đều phải cúng bái.

- Xin chúc mừng, trên con đường này ngươi lại bước ra nửa bước mấu chốt rồi, thiên tư của Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch quả nhiên rất nghịch thiên!

Côn Trụ Đại Thánh thở dài.

- Ngươi cũng không kém!

Lão hầu tử gật đầu nói.

- Một trận chiến năm đó, đến nay ta vẫn chưa quên, tuy rẳng ngươi trọng thương sắp chết, đi về phía Tây Mạc xa xôi, nhưng lại liều chết đối chiến với vị tộc thúc kia của ta, đại loạn vừa mới chấm dứt, không lâu sau thì người liền tọa hóa rồi!

Côn Trụ nói, mái tóc xám rối tung theo gió mà bay múa.

- Ta tưởng rằng ngươi và hắn cùng đi tới thời đại này, không ngờ tới hắn đã chết, thật sự là tiếc nuối!

Đấu Chiến Thắng Phật nói.
Bình Luận (0)
Comment