Già Thiên

Chương 1162

Vùng đất này có thế cục vượt long, có thế phi tiên, có tiếng phượng hót, thiên cổ hiếm thấy.

Mỗi một dãy núi giao nhau, lưng núi như lưng rồng, có thể nhảy lên bất cứ lúc nào, cao tới tận chín tầng trời. Gió thổi giống như phi tiên, trời quang mây tạnh. Thương tùng bách thúy, kỳ thạch sừng sững, từng dòng thác bạc buông xuống phát ra tiếng động như phượng hót.

Nếu có người nói địa thế bao la hùng vĩ này là một ngôi mộ lớn thì nhất định không ai tin, dù là Diệp Phàm cùng phải lắc đầu.

- Gâu...

Ở phía bên kia Diêu Quang Thánh địa có mấy người đang Diêu Quang chuyển, quan sát địa thế nơi này. Một con đại hắc cẩu cường tráng như trâu mộng sủa to vài tiếng, nhìn chằm chằm nơi này không ngừng.

Còn có một con Long Mã, bốn vó có lửa thiêu đốt, ngửa đầu nhìn vòng quanh Diêu Quang Thánh địa, trông vô cùng kiêu ngạo và không có ý tốt.

Còn có một thiếu niên tỏa sáng như mặt trời đi phía sau bọn họ, đánh giá cảnh sắc trong sơn môn này.

Đây đúng là Hắc Hoàng, Long Mã và Diệp Đồng đi tới nơi này, có ý đồ với Diêu Quang Thánh địa, nhìn chằm chằm vào "ngôi mộ" khổng lồ này.

- Kẻ trộm mộ kia còn chưa tới. Hắn phỏng đoán chậm thì mấy tháng, lâu thì nửa năm, tồn tại bên trong đế phần (mộ của đế vương) chắc chắn đột phá cửa ải mà thoát ra sao? Nên quyết định đi chứ.

Long Mã rung bờm ngựa nói.

Bọn họ tổ chức một đội tới đây, muốn trộm mộ của Diêu Quang Thánh địa, đang đợi đạo sĩ vô lương Đoạn Đức tới, có thể nói là vô cùng to gan lớn mật.

- Nghe nói chân thân của Diêu Quang Vương vốn không ở nơi này, đã đi Vực ngoại từ lâu rồi, lần này hơn phân nửa là muốn tránh một hồi đại họa. Bằng không địa phương này sẽ nổ tung, trời biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Hắc Hoàng nói.

Bọn họ cùng không dám tới quá gần. Dù sao nơi này cùng là một Thánh địa, bên trong núi có bố trí đại trận viễn cổ, một khi vận chuyển thì có thể nói là trời sập đất lở cùng không sai. Hắc Hoàng cùng phải sợ hãi thứ này.

- Thành tiên đạo dựng trăm vạn thu, tinh nguyệt khô tận nỗi sầu trong lòng, chợp mắt đã qua muôn đời hoàng đế, Thiên Đình sụp đổ tự bao giờ?

Một giọng nói thê lương truyền tới, khiến Hắc Hoàng và Long Mã đều giật mình. Diệp Đồng cùng sợ hãi, tìm nguyền gốc của âm thanh này.

Chỉ thấy một lão già khoác áo tơi, đầu đội nón tre đi tới, bước chân vững vàng dọc theo bờ sông, có cảm giác siêu phàm thoát tục như không thuộc về trần thế.

- Đây là kẻ nào?

Long Mã vô cùng kinh ngạc hỏi.

- Khó thật. Một giấc trăm vạn năm không thể tưởng được một giấc mộng tỉnh lại, có thể gặp được mỹ chất lương tài thế này.

Người này dừng thân lại, xuyên qua nón tre, nhìn chằm chằm về phía Diệp Đồng nói:

- Thể chất của ngươi giống một người mà ta gặp ngày xưa.

Đột nhiên xuất hiện một cao nhân thế ngoại như vậy thật sự khiến mọi người hơi kinh ngạc, ngây ngẩn cả người.

- Người kia là ai?

Diệp Đồng hỏi.

- Thái Dương Thánh Hoàng.

Người tới ung dung đáp.

Diệp Đồng lảo đảo một cái. Long Mã cùng lui lại mấy bước. Người này là kẻ nào? Lớn miệng như vậy đúng là khiếp người mà.

- Ngươi là ai? Có lai lịch thế nào? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hắc Hoàng cảnh giác hỏi.

- Ta thành đạo từ thời thái cổ, ngủ một giấc trăm vạn năm, nhà ở dưới phần mộ lớn này, không ngờ ngày nay trên mộ lại xây dựng cả một Thánh địa bất hủ.

Lão già thở dài, cảm khái năm tháng biến hóa, thời gian thấm thoát, trong lòng cùng bất đắc dĩ.

Hai vị tu sĩ đi ngang qua nơi này lông tóc dựng ngược lên, cả người lạnh toát.

- Một tổ tông sống...

Diệp Đồng và Long Mã nhìn nhau. Chuyện này cùng quá dọa người rồi. Bọn họ vốn cùng chính là vì phần mộ lớn phía dưới Diêu Quang mà tới.

Đoạn Đức từng nói chậm thì mấy tháng, lâu thì lửa năm, tồn tại trong đế phần sẽ đột phá cửa ải thoát ra, thực sự lại đúng sao? Kẻ này cùng quá cổ xưa đi.

Ban ngày còn gặp quỷ, nhìn thấy yêu nghiệt đáng bị sét đánh sờ sờ trước mặt thế này.

- Nhân thế không hiểu được tâm ý của ta, cử đạo không nổi lệ lă chă, ngồi trước đình ăn uống xoàng cho qua, đứng dậy ngoài cửa sổ đã qua trăm vạn năm.

Lão già than thở.

Diệp Đồng và Long Mã đều nghi hoặc. Ngủ cả trăm vạn năm? Thế là bị phong ấn trong Thần Nguyên sao? Theo ý tứ của hắn thì không giống lắm.

- Thôi, hôm nay gặp mặt cùng là cái duyên. Các ngươi quỳ lạy ta sẽ ban cho các ngươi cơ hội thành tiên.

Lão già thở dài một hơi nói.

- Ngươi nói thật?

Hắc Hoàng nhe răng nói.

- Thành tiên dựng đạo trăm vạn năm, thế gian chỉ có duy nhất một vị tiên. Hoàng đế Thiên Đình là ai, muôn đời cùng chỉ là một giấc mộng.

Lão già nói.

- Ngươi đã gặp Thái Dương Thánh Hoàng sao?

Diệp Đồng nói.

- Từng chỉ điểm cho hắn một chút.

- Vì sao ngươi lại ở trong này.

Ngọn lửa trên người Long Mã bùng lên.

- Ngôi mộ lớn dưới Diêu Quang Thánh địa là nơi ta ngủ say. Vực sâu thái cổ là nơi ta ngộ đạo, nơi này có gì mà ghê gớm.

Lão già nói.

Hai gà tu sĩ đi ngang qua kia lại càng sợ hãi, đầu óc choáng váng, cảm thấy như nằm mơ, quỳ phịch xuống thỉnh cầu hắn thu làm đệ tử.

- Đánh, lột da hắn.

Hắc Hoàng đột nhiên há miệng thật lớn, lao về phía trước.

- Ta cùng đạp phế ngươi.

Long Mã nhảy chồm lên, ngọn lửa dưới chân bừng lên, bốc cháy mãnh liệt.

Diệp Đồng chẳng nói câu nào, tiến sát phía sau, cầm cây đại côn sau lưng ra đánh thẳng vào gáy lão già này.

Lão già né khỏi móng vuốt của Hắc Hoàng, tránh khỏi chân Long Mã, thoát khỏi côn của Diệp Đồng, liên tục xua tay, lui lại mười mấy trượng.

- Bần đạo đúng hẹn mà tới.

Đoạn Đức ném áo tơi nón tre, mặt đầy hồng quang, hiển nhiên những ngày này khá sung sướng, khí sắc cùng rất tốt.

Hai tên tu sĩ đi ngang qua kia lộ vẻ xấu hổ và buồn bực, bị Đoạn Đức tát một cái, trong nháy mắt đã quên sạch mọi chuyện vừa xảy ra, còn bị truyền tống đi nơi khác.

- Bần đạo có được một kiện bí bảo, dù các ngươi có Thiên Nhãn cùng khó có thể nhìn thấu. Các ngươi nói ta có nên hóa thành một nhân vật trọng yếu của Diêu Quang, nghênh ngang ra vào không?

Đoạn Đức nói.

Hắn vừa rồi rất đắc ý, bởi khí chất và thần vận quả thật hoàn toàn khác so với dĩ vàng, khó có thể đoán ra được thân phận.

- Đây là một tấm da thần kì, phi thường thần bí, trời sinh khiến lòng người muốn thân cận, diệu dụng vô cùng.

Đoạn Đức nói. Đây đúng là một món bảo bối mà hắn vừa đào được.

Không sợ kẻ trộm trộm đồ, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương. Đoạn Đức, Hắc Hoàng, Long Mà đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, những ngày trước đều bày mưu tính kế ăn trộm phần mộ dưới Diêu Quang, ngày này bắt đầu nghiên cứu địa hình chính thức.

Diêu Quang Thánh địa có phong cảnh tuyệt đẹp, tiên khí bao trùm, ánh sáng lấp lánh đan vào nhau, đầy những điềm lành.

Cây cổ thụ không biết bao nhiêu tuổi mọc trên vách đá, nước suối róc rách, thú lành lui tới khiến địa phương này tươi đẹp mà không mất đi vẻ tráng lệ.

Diệp Phàm đi vòng quanh, tránh khỏi đám Hắc Hoàng. Bởi vì vùng đất này rất rộng, Diêu Quang lại nằm ở trung tâm, có một khu vực lớn không có người ở.

Suốt mấy ngày hắn cùng không rời đi. Mà mấy người khác có ý đồ cùng không nhàn rỗi, chiêng trống rùm beng tiến hành.

Thần sắc Đoạn Đức trịnh trọng. Hiện giờ hắn vỗ vỗ ngực xác nhận địa phương này tuyệt đối là một cổ mổ, thiên cổ hiếm thấy, có thể có bí mật không thể tưởng tượng được.

- Cho các ngươi nhìn một chút thủ đoạn chân chính của bẩn đào. Ta cùng có thể thay trời đổi đất, gia tốc việc phần mộ này bị phá vỡ, đến lúc đó tranh đoạt Tiên Trân.

Hắn bắt đầu động thủ, dùng thủ đoạn của Mộ Táng Học liên kết với long khí trong một địa mach, tụ lại hướng về phía ụ đất lớn kia.

Đương nhiên hắn cùng không dám tới gần lắm, bởi ở trung tâm là thánh thổ của Diêu Quang, chẳng may đụng vào đại trận kế thừa bất hủ thì thật là không chịu nổi.

Mấy ngày nay Diệp Phàm đã có hành động. Hắn không xâm nhập mà đứng sừng sững trên một ngọn núi, dùng Nguyên Thuật khắc một số đạo ngân vào một số đồ vật, tương lai sẽ có tác dụng lớn.

Coong!

Nửa tháng sau, bãi đất này phát ra một tiếng nổ vang. Đoạn Đức, đại hắc cẩu, Long Mã, chạy trối chết ra, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng nữa.

- Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo dẫn động địa khí trong huyệt, long táng địa sống lại, phỏng chừng chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Chạy tới chỗ không người, Đoạn Đức lên tiếng.

- Ngươi làm việc này có sợ Diêu Quang Thánh địa chẳng may bị hủy diệt hay không?

Hắc Hoàng lộ vẻ mặt từ bi.

- Con chó chết này đừng giả từ bi. Không phải ngươi vừa cổ động ta kích hoạt huyệt sao?

Đoạn Đức nói.

- Thông báo cho Diêu Quang đi, đừng để xảy ra vấn đề thật.

Diệp Đồng nói, có vẻ hơi lo lắng.

Đoạn Đức lắc lắc đầu nói:

- Bọn họ còn rõ ràng hơn ai hết, nếu không năm đó sao lại chọn nơi này? Lúc này phỏng chừng đã nhận ra ngôi mộ này có vấn đề. Ta chỉ khiến nó bộc phát sớm hơn một hai tháng mà thôi.

Ầm!

Ở vùng đất xa xa kia lại truyền ra một tiếng nổ. Trên mặt đất xuất hiện những vết nứt lớn, nhanh chóng lan ra như mạng nhện, tràn ra bốn phương tám hướng.

- Ngày này cuối cùng cùng tới...

Trong một ngôi nhà đá bị bịt kín, một lão già chợt mờ mắt, trong mười trượng đột nhiên bừng sáng, tràn ngập hương khí.

Ầm ầm.

Diêu Quang xảy ra động đất, không ngừng rung chuyển, vết rách khổng lồ lan tràn ra. Ngọn núi lay động. Trong bãi đất xuất hiện một luồng khí tức không tầm thường, khiến người ta run sợ, muốn quỳ xuống lạy.

Khắp Diêu Quang đại loạn. Mười mấy vạn năm nay rất hiếm khi có đại sự như vậy. Thánh địa gần như sụp đổ.

- Đệ tử của Diêu Quang nghe lệnh, lập tức tập hợp.

Một giọng nói già nua trong nháy mắt vang vọng khắp vạn ngọn núi. Mọi người đều chấn động tinh thần, yên tĩnh lại, tụ tập tại vố trường.

- Chúng ta sắp dời giáo.

Tin tức này lập tức truyền ra như sấm, khiến mọi người trợn mắt há mồm. Đường đường là một đại Thánh địa mà lại phải rời khỏi vị trí ban đầu, đúng là chuyện xưa nay hiếm có.

Ầm!

Băi đất chấn động, dày đặc vết nứt, có một số địa phương bắt đầu sụp đổ, khiến ai nấy đều kinh sợ, nghĩ chắc rằng không tới nửa tháng nữa thánh thổ sẽ vỡ tung.

- Nơi này khiến Diêu Quang ta phát triển nhưng ngày nay không thể không rời đi, bằng không sẽ gặp đại họa. Các đệ tử mau về vị trí cũ.

Hiển nhiên những người ở tầng cao của Diêu Quang đã có sự chuẩn bị từ trước, dự liệu chuyện này từ trước đây không biết bao nhiêu năm, có thủ đoạn ứng phó.

Một tiếng động trầm trầm phát ra. Một vùng tiên quan chiếu khắp không gian, khiến mặt trời cùng phải ảm đạm, ánh sáng mông lung. Cả ngàn vạn luồng sáng tòa ra. Tất cả những ngọn núi tươi đẹp đều đột ngột bốc lên khỏi mặt đất.

Nói chính xác là một tầng mặt đất trên bãi đá này bay lên khỏi đại địa, chở Diêu Quang thánh thổ bay về phía trời cao. Mà những thành trì vốn lơ lửng trên trời kia cùng bay lên theo.

Đây là một đại lục nhỏ bay lên không tùng. Diêu Quang đại trận thượng cổ không tổn hại, cổ mộc còn tồn tại, dược thảo có tuổi vẫn tỏa hương, các loại linh cầm dị thú chẳng chạy trốn, kiến trúc vẫn to lớn như cũ, rời đi theo chỉnh thể.

Một đại đỉnh màu đen treo trên không trung, dấu vết đại đạo đều bị ép xuống. Toàn thân nó lóe lên ánh sáng đen, phía trên có khắc chim hoa cá trùng, nhật nguyệt tinh tú, phong cách cổ xưa rộng lớn.

Đó đúng là Đế binh Cực Đạo — Long Văn Hắc Kim Đỉnh.

Đám lão già Diêu Quang tế nó ra treo trên vòm trời, tỏa ra ngàn vạn đạo ngân, bao hộ cẩn thận cả cổ địa.

Dời cả giáo phái, bọn họ sợ đường xa bị người công kích, tế ra Đế binh vô thượng, tiến hành phòng ngự.

Một ngày nọ, Nam Vực chấn động. Các cổ giáo đều rung động. Đường đường là một đại Thánh địa lại lựa chọn rời bỏ nơi ở cũ, thực là một tin tức kinh thế.

Thông qua vực môn, xuyên thấu qua truyền tống trận, tin tức này nhanh chóng truyền khắp năm địa vực, khiến khắp thiên hạ chấn động.

- Chạy mau đi tới Nam Vực. Vị trí cũ của Diêu Quang tất có biến cố kinh thiên phát sinh, đối với chúng ta có lẽ là một đại cơ duyên.

Một số giáo chủ cổ giáo nắm được chút bí mật, phản ứng nhanh phi thường.

- Nơi đó phát sinh chuyện gì?

Hầu hết mọi người đều khó hiểu.

- Một trong những bí mật lớn nhất từ thượng cổ có lẽ sắp được công bố rồi....

Một lão Giáo chủ lẩm bẩm.

Diêu Quang không có Đại đế, trong một đêm mưa sa gió giật luyện chế thành công Đế binh — Long Văn Hắc Kim Đỉnh, được xưng là kỳ tích vĩ đại nhất thế gian. Có người nói đó là do thánh hiền các thế hệ dốc hết tâm huyết, tre già măng mọc, dùng sinh mệnh luyện thành, là kết quả của sự cúng bái của toàn giáo cao thấp trên dưới năm vạn năm nhưng cùng có lời đồn rằng căn bản không phải như vậy.

Thiên hạ phong vân đột nhiên nổi lên. Đại loạn bắt đầu. Cùng không biết có bao nhiêu tu sĩ đang tiến về phía Nam Vực.
Bình Luận (0)
Comment