Già Thiên

Chương 1350

Nguyên khí mênh mông, tiên quang bắn ra bốn phía, phiến non sông này đổ sụp xuống, ngoại trừ thái cổ Nguyên Từ tiên động, còn cả phiến khu vực lớn này đều đã trở thành tro tàn.

Oanh...!

Tinh khí mãnh liệt, thần từ bay múa, các loại ánh sáng bắn ra, phá vỡ cả trời đất, dường như ngày tận thế đã đến.

Phương xa, Nhuế Vĩ biến sắc, hắn biết rõ Diệp Phàm ở nơi đó, dùng thân mạo hiểm để tu luyện, ngày hôm nay lại xảy ra chuyện này, hắn lập tức nhanh chóng tiến đến, muốn xem rốt cuộc là thế nào.

- Các ngươi đang làm cái gì?

Khi hắn nhìn thấy Yến Xích Phong và đám người đó đang dẫn động Nguyên Từ Tiên Quang phong bạo, liền lớn tiếng hét lên.

- Không liên quan đến ngươi!

Một người trong đó từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc hắn một cái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Dừng tay...!

Nhuế Vĩ tuy rằng thoạt nhìn thanh tú, nhưng cũng rất quả quyết, hắn muốn một mình đối chọi với những người này, ngăn cản bọn họ tiếp tục hành động, tranh thủ thời gian cho Diệp Phàm.

Có người trào phúng nói:

- Không biết lượng sức, chỉ bằng một tiểu tu sĩ tại nơi hoang dã như ngươi mà cũng dám ngăn cản chúng ta ư, lập tức cút mau, nếu không ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.

- Làm sao có thể thả hắn đi được, người này có chút giao tình cùng tên Diệp Phàm kia, nếu đã đến đây, thì giải quyết một lần luôn đi.

Người còn lại nói.

Yến Xích Phong vừa rồi có còn có chút cổ kỵ, sợ Diệp Phàm lao tới, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, bởi vì Nguyên Từ Tiên Quang hoàn toàn bị dẫn bạo, ai tới cũng đều vô dụng, khó thoát khỏi năng lượng chấn động này, tất sẽ bị biến thành tro tàn.

- Giết hắn!

Miệng hẳn lộ ra một tia cười lạnh khinh miệt, chỉ về phía Nhuế Vĩ, mấy người bên cạnh lập tức lao ra, các loại bí bảo nhấp nháy, chiếu rọi thần huy.

Răng... rắc...!

Đột nhiên, một tiếng vang khủng bố truyền đến, một mảnh tiên quang chiếu ra, ở chỗ sâu trong Nguyên Từ cổ động có các đợt chấn động mãnh liệt, sau đó giống các đợt sóng thần cuốn ra ngoài.

Một người một ngựa, bước trên các luồng sáng rực rỡ, phá tan Nguyên Từ thần năng, như một chiến thần vọt ra.

Nguyên Từ tiên động thì đã giống như một mảnh núi lửa biển máu, mờ mịt âm trầm, bọn họ mang theo thần diễm ngập trời, ngựa đạp trời cao, thanh thế cực kỳ to lớn.

Rắc...!

Vài kiện bí bảo đang bay về phía Nhuế Vĩ, bị một luồng sáng quét qua, biến thành mảnh vụn, không chịu nổi một kích.

- Các ngươi muốn tiễn ta một đoạn đường, để cho ta thành tiên ư?

Diệp Phàm với thân thể thon dài cường tráng, mái tóc đen bay múa, ánh mắt lạnh như như điện, ngồi ngay ngắn trên lưng Long Mã, một người một ngựa phát ra các luồng sáng, thoạt nhìn thần uy lẫm lẫm.

- Ngươi tiến vào thái cổ tiên động, vậy mà lại không chết...

Những người này cảm thấy thân thể lạnh như băng, tên này đã đạt được bao nhiêu tạo hóa a?

Vừa rồi bọn họ còn khoa chân múa tay, vô cùng đắc ý, nghĩ rằng trời cao cũng giúp bọn họ, mượn Nguyên Từ cổ động mà giải quyết xong tánh mạng của một đại địch, ai ngờ được đối phương lại trực tiếp giết ra thế này.

Hưu...!

Một thanh thần châm bay ra, vô thanh vô tức, chỉ có một luồng sáng nhạt hiện lên, đâm về phía gáy của Diệp Phàm, có người tới đánh lén hẳn. Tới bây giờ rồi thì còn hòa giải thế nào được nữa? Tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường!

Này nhóm người đều có các loại thần thông hơn người, liên hợp lại thì có thể nói là trở thành một cỗ lực lượng kinh khủng, nhất là trong đó có mấỵ người còn là con cháu thế lực lớn trong Nhân tộc đệ nhị thành, là địa đầu xà điển hình, trong nhiều năm qua đã sử dụng quan hệ để tiến vào đạo tràng này rất nhiều lần, chiếm được chỗ tốt cực lớn, chưa bao giờ phải chịu thua thiệt cả.

Sau gáy Diệp Phàm dâng lên một vầng sáng, thanh thần châm kia đã biến thành bột mịn, cùng lúc đó, hai mắt của Diệp Phàm lóe ra Nguyên Từ Tiên Quang, bắn ra ngoài.

- A...!

Một tiếng hét thảm vang lên, toàn bộ thân thể của kẻ đánh lén tan rã ra, rồi sau đó trở thành tro bụi, nguyên thần cũng không thể tránh được, hình thần câu diệt.

- Ngươi đã dung hợp Nguyên Từ Tiên Quang ư?

Yến Xích Phong hít ngược một hơi khí lạnh, từ xưa đến nay, bao nhiêu nhân kiệt muốn thu lấy tiên quang, gần như đều thất bại mà chết, hắn quát lớn:

- Không nên mang các Pháp bảo kim khí ra.

Những người khác biến sắc, có người há mồm phun ra một cái chuông ngọc, có người thì từ trong mi tâm bay ra một thanh thạch kiếm, đều là các bí khí hiếm thấy, uy lực tuyệt luân, cùng nhau đánh về phía trước.

Nơi đây, các luồng sương mù bốc lên tận trời, năng lượng loạn lưu tàn phá, kinh thiên động địa, hết sức khủng bố.

Nhưng Diệp Phàm chỉ vung lên tay phải một cái, từng mảng tiên mang bay ra, dùng khí thế bẻ gãy nghiền nát, tất cả vũ khí để vỡ tan, hóa thành bụi bặm!

Lực công kích của Diệp Phàm là cực kỳ lớn, tu thành Nguyên Từ Tiên Quang, không phải chỉ riêng điện từ, ngay cả các binh khí không phải kim loại cùng bị hắn phá vỡ.

- Giết...!

Có người kêu lớn, nhưng chính mình lại nhanh chóng rút lui, muốn bỏ chạy, những kẻ xông lên phía trước lập tức sắc mặt tái nhợt, ngay cả đồng bọn cũng đã chạy trốn, còn đánh như thế nào nữa đây?

Xoát...!

Diệp Phàm nâng tay, bắn ra một luồng sáng hình sóng, như gợn sóng khuếch tán ra, có tốc đọ cực nhanh, những kẻ chạy trốn bị tan rà thân thể ngay tại chỗ, rồi sau đó hóa thành huyết vụ.

- Nếu chư vị đã ưu ái như vậy, muốn tiễn ta ra đi, vậy thì cùng đừng nóng lòng mà đi như vậy, ta muốn hảo hảo chiêu đãi các vị một phen đây.

Hắn giống như một vị sát thần, đơn thân độc mã chặn lại mọi người.

- Diệp huynh, ngươi không việc gì là tốt rồi.

Nhuế Vĩ kêu lên.

Diệp Phàm tỏ vẻ cảm ơn, rồi sau đó lại đổi mặt với những người này, không có chút nhân từ nương tay nào, bắt đầu cường thế xuất kích.

Nguyên Từ Tiên Quang mênh mông, liên tiếp có bốn người hét lớn, thần hồn trong cơ thể xuất khiếu, hóa thành một phần trong các luồng năng tại đây, tán loạn trong thiên địa, rồi sau đó thân thể tan rã thành tro.

Đây là một cuộc tàn sát, hắn đi lên một bước thì đã khiến cho linh hồn mọi người phải chấn động, trong nháy mắt thì mười mấy người đã chết gần một nửa, những người còn lại thì vô cùng rung động, ngay cả Yến Xích Phong cùng đều biến sắc, sau khi đối phương đi ra từ trong tiên động, đã có thu hoạch cực lớn, vậy mà lại có thể thi triển ra loại lực lượng này.

- Chúng ta còn có lựa chọn nào nữa hay sao, cùng tiến lên giết hắn đi!

Có người kêu lớn, hiện tại muốn chạy trốn thì khảng định là đã chậm rồi, tên đao phủ này sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Diệp Phàm búng một ngón tay ra, tất cả mấy người vây công đều vỡ tan thân thể, dưới Nguyên Từ Tiên Quang thì bắt đầu nứt ra từng tấc, từng khúc, về phần thần hồn thì đã bị chấn ra, trong nháy mắt bị tan rã, tiêu vong còn nhanh hơn cả thân thể.

Mấy người còn sót lại thì lạnh từ đầu đến chân, loại bí thuật này rất khủng bố, như một thần vương tản bộ, đối mặt với các thường nhân phàm tục chốn hạ giới vậy.

Yến Xích Phong than nhẹ, những người này đã có đánh giá quá sai lầm chiến lực của Diệp Phàm, nếu không thì làm sao dám đến đây? Bọn họ đã quá coi nhẹ chiến lực của người này rồi.

Hiện tại hắn đã nghĩ đến, Quản Thừa và Nhị thủ lĩnh, trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đã cố tình nói giảm đi thực lực của Diệp Phàm, thì ra chỉ là muốn kéo bọn hắn xuống nước, lúc này vẫn còn chưa tới đây, thật sự là rất đáng hận.

- Những người này giao cho ngươi, ta đến đổi phó với hắn.

Diệp Phàm thả những người khác cho Long Mã, còn mình thì lao ra đối mặt với Yến Xích Phong.

Khắp nơi đều có Thánh thú tới gần, đang chặt chẽ chú ý, nhưng không có con nào dám quấy nhiễu, bọn chúng cảm nhận được nhân loại ở đây rất cường đại.

- Bổn tọa tiễn các ngươi ra đi đây!

Long Mã nói, nó hóa thành một luồng Nguyên Từ Tiên Quang, phóng về phía trước, cái chân lớn bàng chậu rửa mặt đạp xuống, một mảnh tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu thịt và xương vụn bắn vãng ra khắp nơi.

Diệp Phàm cùng Yến Xích Phong cũng bắt đầu đại chiến lên, thần quang bắn ra bốn phía, vô số diệu thuật được thi triển, Yến Xích Phong đã tu đạo nhiều năm, ẩn nhẫn rất lâu, cảm thấy rằng tích lũy như vậy là đủ rồi, do đó muốn bước lên tinh không cổ lộ, nhưng lại không ngờ tới trực tiếp gặp phải một đại địch như vậy.

Giao phong diễn ra kịch liệt, đây là cuộc đại chiến thắng sống thua chết, Yến Xích Phong xác thực có chỗ hơn người, cầm trong tay một cây Chiến Thần tiên, mỗi một lần vung lên thì đều phát ra phong lôi chi âm, các dãy núi phía xa thì liên tiếp vờ nát, giết chóc đến mức ánh mắt cũng đỏ rực lên.

Hắn rất mạnh, quả thật là một cao thủ hiếm thấy, còn mạnh hơn cả Quân Uy sơn chủ, nhưng mà lại gặp phải Diệp Phàm, cuối cùng cùng chỉ có thể nuốt hận mà thôi.

Từng kiện cấm khí trên người Yến Xích Phong lần lượt nổ tung, đây là Pháp bảo mà huyền tổ của hẳn lưu cho hắn, dùng để bảo mệnh, có vài thứ thậm chí còn có thể đánh bị thương nặng cả Vương của Thánh nhân, nhưng mà lại khó có thể đánh trúng được Diệp Phàm.

Cuối cùng, Diệp Phàm cầm một chuôi Thanh đồng kiếm chém ra, lập tức khiến cho nửa than trên của tên này bay ra, đã bị hắn chém eo.

Yến Xích Phong kêu to một tiếng, há mồm phun ra một người tí hơn, giống hắn như đúc, tuy nhiên ngay lập tức nó đã lao đến đón lấy một đợt tấn công của Diệp Phàm, trong mưa lửa đầy trời này, nguyên thần đã biến mất, còn thân thể thì bị dập nát.

- Thế Tử Thuật!

Diệp Phàm thần sắc lạnh như băng.

Bên kia, Long Mã cũng kết thúc xong chiến đấu, mấy người kia đều bị nó đạp thành xương vụn, không có một người nào đào thoát được.

- Yến Xích Phong có chút bối cảnh, nếu có người không theo quy củ, trở về trong thành thì sẽ có chút phiền phức.

Diệp Phàm tự nói, hẳn có một loại cảm giác gấp gáp, cần tìm một cổ địa để tiến hành đột phá.

Ngoài mấy vạn dặm, vài lão già đang phi hành, đây chính là bộ hạ của Đế Thiên, vậy mà lại cùng lăn lộn vào trong này.

- Ồ? cái gọi là thí luyện tràng cũng không phải là khó khăn quá, bất kê là cố ý hay là vô tình, đã nhận được Thần liệu mà chúng ta đưa cho, kiểu gì thì cũng để lại một khe hở có thể ra vào được.

- Cẩn thận một chút, thống lĩnh này cũng không phải là người hiền lành gì đâu.

Vài lão già này đều là những kẻ bất phàm, bọn họ là các dị tộc đã hàng phục Đế Thiên ở chỗ sâu trong tinh không cổ lộ, từng kẻ đều có pháp lực cao thâm, vô cùng cường đại, sau khi tiến vào thì lập tức bắt đầu tìm kiếm Diệp Phàm.

- Đạo Chi Nguyên chỉ có ở trong tay Đế Thiên công tử, thì mới có thể phát huy ra giá trị mà nó nên có, tên này chỉ là một chiếc lá xanh mà thôi, vậy mà cũng vọng tưởng đạp ra con đường riêng của mình hay sao, ta sẽ cho hắn lập tức hiểu được cái gì là sự thật.

Mấy người này đang tìm kiếm Diệp Phàm, ngựa không dừng vó, tìm theo kiểu rải thảm.

Vào lúc này, Diệp Phàm đang gặp phải một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, hắn cảm ngộ trong đạo tràng này, sau đó lại tu luyện ở trong Nguyên Từ tiên động, thật sự khó có thể áp chế cảnh giới được thêm nữa.

Hắn đứng thẳng trong một cổ địa, vung lên quyền đầu cương mãnh, đánh thủng bầu trời, hủy diệt cả phiến hư không, trút xuống một cỗ lực lượng không gì so sánh nổi.

Hắn dùng lực phá nát bầu trời, muốn lao ra khỏi mảnh đàn tràng phong bế này, tiến vào Vực ngoại để nhìn một cái, xem rốt cuộc thì đây là chỗ nào.

Diệp Phàm đang phát tán ra các tinh khí và chiến lực dư thừa, bằng không hắn sợ rằng sẽ ngay lập tức phá quan thành Thánh, cũng không phải là hẳn không muốn, mà là hắn cảm thấy phiến cổ địa này không thích hợp.

Oanh...!

Đấu Chiến Thánh Quyết, Dị Tượng hợp nhất, Lục Đạo Luân Hồi Quyền, Ngũ Hành Thần Quang, Hoàng Kim Thần Tàng, Nguyên Từ Tiên Quang... Chỉ trong nửa khắc, Diệp Phàm đã bày ra đủ các loại bí thuật, tăng một thân chiến lực lên tới mức tuyệt đỉnh.

Hơn nữa, hắn còn phát động cả thần cấm, bí quyết chữ Giai cũng được thi triển ra, khủng bố ngập trời, đánh xuyên qua phiến cấm chế này, đánh thủng cả bầu trời, xuất hiện trong một mảnh tinh không mênh mông.

- Khí tức của Đại đế cổ!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, lộ ra vẻ khó tin, hắn cảm thấy dường như có một viên đại tinh to lớn, rất thích hợp cho mình phá quan thành Thánh.

Cùng lúc đó, rất nhiều người trong Thái cổ đàn tràng đều chấn động, khí tức cuồng bá mới vừa rồi kia, khí thế nuốt trọn cả núi sông, dường như muốn đập nát trời đất, khiến cho không ít người cảm ứng được.

- Quá cường đại, dường như xé rách cả vùng cổ địa này!

Một vài người lao tới phía này.

Nhưng mà, trọng khoảng khắc Diệp Phàm đang sợ rụn, cấm chế đã được chữa trị, tinh không biến mất, vòm trời khép lại, tất cả cũng biến mất.

Tuy nhiên, hắn cũng không lo lắng, có thể đánh vỡ một lần, thì sẽ có thể đánh vỡ lần thứ hai, hắn đã có phương hướng rồi.

- Ồ, Diệp đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi, thật sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng mà!

Mấy lão già rốt cục đã tìm đến.

- Các ngươi vào đây bằng cách nào?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, trong nháy mắt hắn nghĩ tới Đại thống lĩnh Vu Hãn, xem ra Nhân tộc đệ nhị thành rất phức tạp, không có kẻ nào hiền lành cả.

Một lão già tiến lên, nói:

- Chúng ta coi trọng ngươi là một nhân tài, Đế Thiên công tử có đại khí phách, khí thế nuốt cả hồng hoang vũ trụ, tương lai dưới trướng của công tử tất có một chỗ đứng cho ngươi, ngươi có nguyện ý dâng Đạo Chi Nguyên lên để đầu nhập vào không?

- Vài tên dị tộc các ngươi này, xâm nhập vào trong đàn tràng của Nhân tộc, đã chọc vào đại họa sát thân, còn dám khoác lác như thế nữa ư.

Diệp Phàm trầm giọng nói.

- Quy củ chỉ là để phá hư mà thôi, bất kể ngươi có thấy thế hay không, thì sự thật vẫn là như vậy!

Một gã dị tộc lãnh đạm nói.

Diệp Phàm mang mái tóc đen bay múa, ánh mắt lạnh lẽo như điện, trực tiếp đổi mặt bọn họ, sát khí như các cơn sóng thần đang ập tới.

Một người trong đó hừ lạnh, nói:

- Ngươi không được thiên địa tán thành, nhất định chỉ có thể làm nền cho đại thế này mà thôi, còn vọng tưởng đắc đạo ư. đúng là không biết tự lượng sức mình, vĩnh viễn không có khả năng thành Đế đâu!

- Trở thành Đế, còn cần kẻ khác tán thành hay sao? Cái gì mà Đạo Chi Nguyên, ở trong mắt ta thì chẳng là cái thá gì cả, đó cũng không phải là con đường của ta, các ngươi không hiểu, cũng không với tới được!

Diệp Phàm bình thản nói.

- Tại sao chúng ta lại không nhận ra. ngươi sắp thành Thánh, hơn nữa thực lực quả thật rất khủng bố, có thể giết cả Thánh giả, có thể chém chết quần hùng. Nhưng mà, hôm nay có chúng ta ở đây, ngươi không có hi vọng nữa đâu, không thể thành Thánh được, để chúng ta giúp ngươi nhận ra sự thật!

Vài tên dị tộc vây quanh hắn.
Bình Luận (0)
Comment