Già Thiên

Chương 1371

Đây là một hạt giống hình trái tim, ảm đạm không ánh sáng, toàn thân màu nâu vàng, mặc dù không có thần quang nhưng lại tràn ngập sinh cơ.

- Đây là gì?

Long Mã nhìn hỏi.

Cửu Vĩ Ngạc Long ngay cả tâm tình khóc cùng không có. Hạt giống này tuyệt đối là phi phàm. Nó hoài nghi có phải là một gốc thần dược chết đi hay không. Vốn thứ này gần nó chỉ trong gang tấc mà ngày nay lại như xa tận chân trời góc biển.

- Ta thấy đây giống như một hạt giống của Bất tử tiên dược nhi?

Mắt to của Long Mã không ngừng xoay chuyển, sau đó đột nhiên ló mặt, cắn thử một cái.

Rắc.

Cửu Vĩ Ngạc Long cảm thấy ê răng, đau răng thay nó, vẻ mặt đồng tình nhìn lại. Mấy răng hàm của Long Mã xuất hiện vết nứt, suýt nữa rơi xuống.

- Đau chết bổn tọa mất.

Long Mã nhe răng nhếch miệng kêu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nó vô thanh vô tức muốn thử hư hư thực thực hạ giống Bất Tử Dược nhưng lại cắn vào ngón tay Diệp Phàm, không có lấy được mà răng nanh còn suýt nữa đứt đoạn.

- Thứ này kỳ thực là của ta.

Cửu Vĩ Ngạc Long nói, không kìm nổi mà nuốt nước bọt.

Diệp Phàm càng coi trọng hơn. Hắn cảm thấy sinh cơ tràn ngập, thật sự là khí tức của Bất Tử Thần Dược, khiến hắn cảm thấy như mộng ảo.

Hắn có hơi ngạc nhiên. Yêu Hoàng chẳng lẽ lưu lại một cây thần dược sao?

- Giống như hạt đào, nói chính xác là nhân đào.

Diệp Phàm tự nhủ.

Rồi sau đó hắn cẩn thận cảm ứng, còn thật sự xác nhận, ánh mắt lộ dị quang. Đây thật sự là hạt có liên quan tới Bất Tử Dược.

Hắn thúc dục thần lực, lòng bàn tay tỏa vạn đạo ánh sáng, chìm sâu vào trong hạt giống. Hạt giống màu vàng nâu tòa ra từng luồng tiên quang, sáng lạn vô cùng.

Diệp Phàm cảm ứng được một cỗ khí tức quen thuộc, giống như Bàn Đào cổ thụ của Dao Trì.

- Là hạt Bàn Đào Bất Tử Dược mà Yêu Hoàng tửng ăn.

Bàn Đào Bất tử chân chính ở cấm địa Sinh Mệnh - Thần phế thành. Dao Trì cổ thụ là cây từ hạt của nó.

Nó che chở cho cả Dao Trì, phải vận dụng vô tận Địa Nhũ, thần dịch mới có thể nuôi sống được, cùng không có khả năng sánh được với Bàn Đào tiên dược, chỉ có một phần dược hiệu mà thôi.

Bởi vì mỗi một cây Bất Tử Dược đều là duy nhất, không thể phục chế, cũng không thể cùng tồn tại.

- Đây là hạt giống của Bàn Đào thần dược chân chính, dù quả đã bị Yêu Hoàng ăn rồi nhưng cái hạt này cùng không tầm thường.

Long Mã đứng ngồi không yên.

Cửu Vĩ Ngạc Long cùng nóng lòng vô cùng, tâm thần không yên, hối hận không thôi. Chiếm cứ động phủ nhiều năm như vậy, nó không ngờ trong này lại có chí bảo thế này.

Hạt đào bình thường thì cần phải xử lý mới có thể ăn được. Nhưng một hạt giống nghịch thiên như vậy thì ai cùng không biết có thể tẩy sạch những vật chất tai hại trong đó đi không.

- Nếu không thì ngươi thử xem?

Diệp Phàm nhìn Long Mã một cái, nói ra sự lợi hại trong đó.

Long Mã lắc đầy quầy qụậy. Đùa à? Lấy nó làm chuột bạch? Làm không tốt một cái liền hóa thành bụi đất. Hạt giống này có thể ẩn chứa tinh hoa là đúng rồi nhưng ăn xong phải còn mạng mới được.

- Một hạt giống khô cằn mà thôi, bổn tọa cùng thấy chướng mắt. Thôi thì nhường cho ngươi nếm thử vậy?

Long Mã khuyến khích, muốn cho Cửu Vĩ Ngạc Long thử thuốc.

- Ngươi suýt nữa đã cắn rơi cả răng rồi, không phải là rất muốn ăn sao? Ta cùng chẳng tranh với ngươi.

Cửu Vĩ Ngạc Long ra vẻ tốt bụng, rất trượng nghĩa nói.

Long Mã vờ chẳng thèm quan tâm tới nó.

Tinh hoa của Bất Tử Dược ẩn chứa trong thịt quả. Tuy vậy nếu so sánh với hạt giống này thì cùng lớn nhưng không phải là nghịch thiên.

- Ài, Yêu Hoàng ăn thần dược, để lại một cái hạt này, thật là không có thành ý.

Long Mã than thở vài câu.

Lạc ấn của mấy khối ngọc thượng cổ tiến vào trong đầu nó và Cửu Vĩ Ngạc Long, khiến chúng thu hoạch rất lớn, trong đó có bí pháp đổi máu huyết là nghịch thiên nhất, có thể chuyển hóa thành rồng.

Chín khối cổ ngọc là thu hoạch lớn nhất của hai con Thánh thú, ảnh hưởng tới con đường tu luyện của bọn họ về sau.

Ầm ầm.

Xa xa truyền tới tiếng phong lôi chấn động, giống như tiếng trống thần đánh vang. Một trận gió vàng hỗn độn tràn tới, rất yêu tà mà nghịch thiên.

- Hả, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long đều nhao nhao ra khỏi động phủ. Diệp Phàm cũng đi theo, nhìn về phương xa. Chỉ thấy rất nhiều thân ảnh đang bay về phía này.

- Có pháp khí kinh thế xuất hiện, chúng ta cùng tới nhìn một cái.

Dao động cường đại kịch liệt phi thường. Một đám tu sĩ vốn đang tu luyện lại bắt đầu chiến đấu, lan tràn về hướng xa hơn.

- Xảy ra chuyện gì?

- Một chiếc thuyền đá rơi từ vực ngoại xuống, phong lôi mãnh liệt, bị không ít người truy kích.

Diệp Phàm nghe mọi người nghị luận, cảm thấy không hợp lý, không kìm nổi nhìn lên bầu trời. Chẳng lẽ trong tinh không đã xảy ra đại chiến sao?

- Không phải là Thánh linh chỉ huy đại quân tấn công đó chứ?

Những người khác đều lộ vẻ sầu lo.

Rất nhanh tin tức liền truyền tới. Đây là một chiếc thuyền đá ở sâu trong tinh không, đến gần nhìn trộm thành thứ mười của Nhân tộc, bị Tiếp dẫn sứ chém một kiếm rơi xuống viên cổ tinh này.

Những tin tức này truyền đến khiến không ít thí luyện giả đều khẩn trương. Đại chiến thật sự sắp bắt đầu rồi. Bí ẩn trước đây đồn đại đã thành sự thật.

- Thật sự có một Thánh linh sao? Đây đúng là chuyện khiến người ta kinh sợ. Muốn chặt đứt cổ lộ của Nhân tộc, thực lực khẳng định đạt tới trình độ nghe mà rợn người rồi.

Không khí bất an tràn ra khắp nơi.

Mặc dù thí luyện giả bước trên con đường tu luyện trong lòng không sợ, ai nấy đều tự tin nhưng nghĩ tới cảnh giới của Thánh linh khiến người ta tuyệt vọng thì ai nấy đều biến sắc.

Trong hai vạn dặm có hai gã Thánh thú vương ra tay cướp đoạt pháp khí từ tinh không — Thạch thuyền, lưu lại một bộ thi hài không trọn vẹn, không phải là sinh linh của viên cổ tinh này.

Mấy ngày sau, một dãy núi ngoài mười vạn dặm lại phát sinh bạo động, cổ thú đại chiến, thánh uy tràn ập, cả khu vực máu chảy thành sông.

Thí luyện giả của Nhân tộc tới nơi thì hóa ra là mấy đầu cổ thú tương đối hữu hảo với Nhân tộc đã mát mạng. Những con khác căm thù Nhân tộc, dã tâm bừng bừng lại nổi lên.

Điều này khiến người ta cảm thấy hơi không ổn. Trong cổ thú có tranh đấu nhưng kịch liệt như vậy rất hiếm thấy, lại chết nhiều cường giả như thế, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất.

- Có phải là các thế lực Vực ngoại tham dự không?

Một số người mẫn cảm cảm thấy bất an.

Nếu việc này chỉ làm dấy lên một tia nghi ngờ thì sự kiến phát sinh sau đó khiến mọi người lo lắng.

Ở phía tây, một Thánh thú vương đắc đạo mấy ngàn năm, quản lý cả một vực ngã xuống. Một trận chiến khiến trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào xảy ra.

Đầu Thánh thú vương này tuyệt đối là cường giả đỉnh phong đứng trên đỉnh kim tự tháp của viên cổ tinh này, thế mà lại bị người xử lý. Nó có chút giao tình với Tiếp dẫn sứ của thành thứ mười.

- Ta cảm thấy chuyện chẳng lành...

- Thánh linh sâu trong tinh không sắp tới, tất cả đều là những dấu hiệu báo trước.

Khí tức khủng hoảng tràn ngập khắp nơi.

Tinh không rốt cục tụ tập tồn tại cường đại tới mức nào, lại muốn đánh gây cổ lộ của Nhân tộc. Hành động lần này không phát động thì thôi, một khi phát động thì tuyệt đối là trời long đất lở.

Nhiều ngày qua đi, các loại tin tức truyền ra, đồn rằng sâu trong vũ trụ có một Thánh linh vĩ đại được sinh ra, huyết khí nứt cả vũ trụ, ánh mắt phá tan trời cao, cường đại tột đỉnh.

Thành thứ mười chính là một chiến trường mà thôi. Hắn muốn đánh qua cả tinh vực.

Thí luyện giả tăng cường thực lực, Tiếp dẫn sứ đã xuất hiện, cầu viện sâu trong cổ lộ, đồng thời thương lượng với các Thánh thú vương trên viên Sinh Mệnh cổ Tinh này.

Chuyện phát sinh tiếp theo khiến người ta cảm thấy nguy cơ nghiêm trọng hơn. Có cổ thú xuất hiện, bắt đầu tiêu diệt thí luyện giả của Nhân tộc.

Mọi người biết lực lượng của Vực ngoại đã tiến vào rồi, liên hợp với một số cổ thú. Chiến tranh u ám càng ngày càng gần.

Rất nhiều người bất an. Không ít tu sĩ đi tới bước này, biết thành đạo là vô vọng, tất cả ký thác đều là muốn trở thành Vương của Thánh nhân. Ngày này chuyện này xảy ra, một số người hận không thể lập tức trở về cố thổ.

U ám bao phủ, tin tức không tốt thỉnh thoảng lại truyền ra.

Mấy ngày sau, một vị thí luyện giả lai lịch không nhỏ, đạo hạnh kinh người, từng chống được mấy chục chiêu của Đại Ma Thần bị giết, máu nhuốm đỏ cả một vùng núi.

Mặc dù sau trận chiến năm đó người này cùng chưa tiến thêm được nửa bước, vẫn duy trì cấp bậc cũ nhưng mọi người biết hắn chỉ cần vượt qua được ngưỡng cửa trong lòng kia thì thực lực tất sẽ tăng tiến vùn vụt.

Một vị cường giả hạt giống lại chết như vậy. Một vị cường giả của thế tranh hùng với Minh Đạo Tôn cứ thế mà bị giết tất nhiên sẽ gây chấn động lớn.

Không ít người cảm thấy bất an. Bởi vì nhiều ngày rồi lục tục có thí luyện giả chết ngoài ý muốn, rất không bình thường.

Rất nhiều tu sĩ quay trở về thành thứ mười, chờ đợi bão tố tới gần.

Bốn ngày sau, một tin tức kinh người truyền đến. Sâu trong tinh không cổ lộ, cổ quan của Nhân tộc bị tập kích, bị người ta đánh ta. Người của cả Thánh thành mất mạng toàn bộ, ngay cả Tiếp dẫn sứ cũng chết trận.

Điều này khiến người ta kinh sợ, rung động mọi người.

Đoạn tinh không cổ lộ kia đã bị chặt đứt, không thể tiến lên, cùng không còn đường lùi lại nữa.

Tin tức này như một cơn lốc tràn tới, khiến lòng người hoảng sợ. Chiến tranh tới gần mang tới áp lực còn đáng sợ hơn tưởng tượng của mọi người.

- Tinh không cổ lộ đã bị chặt đứt, chúng ta còn có thể đi tiếp sao? Hơn phân nửa là con đường phía trước cũng không đi nổi rồi.

- Rốt cục đây là Thánh linh thế nào? Sao lại dám động thủ với toàn Nhân tộc như vậy?

Rất nhiều tu sĩ trở về thành thứ mười. Tất cả đều lộ vẻ sầu lo, không biết đối thủ kế tiếp là ai. Cũng có không ít người lo lắng thành thứ mười sẽ theo vết xe đổ, đứng mũi chịu sào, bị người ta dẫm nát.

Hai ngày sau, lại một tin tức không biết thật giả truyền tới. Nghe nói một đoạn tinh không cổ lộ bị người ta đánh gãy, cả vùng tinh không có tràn ngập máu tươi.

Vẻ lo lắng hiện lên trong lòng mọi người. Con đường này còn đi được không? Đây là chuyện hiếm thấy xưa nay.

Chẳng lẽ nói đám thí luyện giả bọn họ vô duyên với con đường phía trước sao? Hoặc cũng có thể nói tinh không cổ lộ từ nay về sau phải đoạn tuyệt à?

Trong không khí khiến mọi người hít thở không thông này, trong lòng Diệp Phàm biết lo lắng cũng vô dụng. Lúc này tăng cường thực lực mới là quan trọng nhất. Tại tình thế nguy hiểm này, không biết có bao nhiêu người sẽ mất mạng.

- Hạt giống Bàn Đào này không thể ăn. Trong đó ẩn chứa tinh hoa của Bất Tử Dược và mảnh nhỏ của đại đạo, tất nhiên không thể chạm tới. Nhưng ta có thể luyện ra sinh cơ cường đại.

Diệp Phàm tự nhủ.

Bất kể lậ hắn, Long Mã hay Cửu Vĩ Ngạc Long đều cảm thấy rất đáng tiếc.

Thần tính bất tử và mảnh nhỏ của đại đạo mới là chỗ tốt nhất.

Tuy nhiên hạt giống Bàn Đào cũng có sinh lực cường đại, thế gian hiếm thấy.

Diệp Phàm cần lực lượng để lập tức đột phá cửa ải, lúc này có sinh lực tất nhiên cùng cần lực lượng tử vong.

Long Mã vô cùng hoài nghi, không biết hắn khai sáng thiên công có được không, vài lần nhắc nhở hắn không nên làm càn.

Cuối cùng Cửu Vĩ Ngạc Long nghĩ tới một nơi, cho rằng nơi đó ẩn chứa tử khí mênh mông, có lẽ có thể giúp hắn tu luyện, đi trước dẫn đường.

- Các ngươi đừng lo. Có hai loại lực lượng đối lập này, ta có thể đột phá cửa ải,

có thể trở nên cường đại.

Diệp Phàm rất tự tin trong việc sáng tạo ra đạo.

Hiện giờ cả cổ lộ đều có dấu hiệu không lành, hắn cần dùng hết khả năng để tăng thực lực.
Bình Luận (0)
Comment