Già Thiên

Chương 1382

Lão Phong Tử oai hùng to lớn, ngày nay thoạt nhìn đã ở tuổi ba mươi, vào lúc tráng niên, tóc đen như thác nước, con ngươi sâu sắc giống như Thần Ma vậy.

Ngũ đại bí cảnh của hắn đều phá sáng, kinh sợ chư hùng. Mỗi một bí cảnh đều trong suốt sáng rực, có một kén tiên. Điều này đúng là rất kỳ lạ.

Trong phút chốc, mọi người nơi này đều sợ run. Một khi kén tiên lột xác thì chắc chắn hắn sẽ thay đổi bất ngờ, khiến thiên địa thất sắc!

Sương mù lượn lờ, tiên hỏa bừng bừng. Thương Viêm đứng trong sương mù do ánh lửa hóa thành, không thể thấy rõ chân thân nhưng lại vô cùng khiếp người, giống như Ma Chủ đứng sừng sững trong thiên địa.

- Ngũ đại bí cảnh đều có kén, chỉ là không biết ngươi có cơ hội phá kén hay không.

Thánh linh Hỏa tộc Thương Viêm ác nghiệt nói.

Mọi người nghe hắn nói như vậy lại càng cảm thấy kén tiên trong ngũ đại bí cảnh kia không phải tầm thường, ngay cả Thánh linh tuyệt thế cũng phải kiêng kị, có thể thấy con đường này rất khủng bố.

- Khụ...

Thạch nhân Ngao Mãng ho ra máu, mặc dù tổ hợp lại thân thể nhưng hắn đã suy yếu vô cùng, lúc này căn nguyên không xong.

Hắn được xưng là vô địch trong cùng giai nhưng lại bị người ta dùng hai quyền đánh xuyên thân thể, khiến hắn xấu hổ vô cùng, hận không thể tự tử được. Nếu không có Thương Viêm đạo hạnh kinh thế, niệm Cổ Kinh, vận chuyển lực lượng thiên đạo, kéo dài sinh mệnh cho hắn thì sợ là giờ này hắn đã mất mạng rồi.

- Ra tay đi!

Thánh linh Hỏa tộc Thương Viêm quát lạnh.

Lão Phong Tử tiến lên, ngũ đại bí cảnh càng sáng chói, phát ra hàng loạt tiếng tụng kinh, khiến toàn thân hắn uy nghiêm như Chiến Thần vậy.

Ngao Mãng xoay người. Trận chiến kế tiếp không có quan hệ với hắn nữa. Đây là trận quyết đầu giữa những người càng mạnh, hắn chỉ có thể không cam lồng và tủi nhục rút lui.

Mọi người đều như ngừng hô hấp, ai nấy khẩn trương vô cùng. Trận chiến này liên quan tới sự hưng suy thành bại của mấy tộc tại phiến tinh không này.

Ầm!

Lão Phong Tử ra tay, lần này không ra quyền nữa. Mi tâm của hắn chói sáng, bay ra một luồng sáng rực rỡ. Đây là đạo pháp của hắn.

Một thiếu niên Lão Phong Tử khống chế chiến xa cổ phóng ra từ mi tâm hắn, tạo nên sát khí ngập trời, cầm Phương thiên họa kích màu xanh trong tay, đánh nát núi sông.

Đạo pháp của Lão Phong Tử giống như quyền ý của hắn, cũng vô song trên đời. Thiếu niên hóa sinh ra từ mi tâm tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, linh hoạt sắc bén bức người, chém giết về phía trước.

Ầm!

Hỏa diễm phía trước lập tức bị đánh tan. Chiến xa cổ xưa ù ù rung động, va chạm về phía Thánh linh Hỏa tộc Thương Viêm kia. Thiếu niên oai hùng cầm Phương thiên họa kích bổ thẳng xuống.

Một đám hào quang đáng sợ, đạo ngân vô tận tràn ra, nối liền làm một giống như trăng sáng trên biển rộng vậy.

Trận đại chiến kinh thế diễn ra. Quyết đấu đạo pháp, va chạm kịch liệt. Bọn họ không ngừng ra tay, khiến cho trời đất Vực ngoại cũng bị đánh cho thành hỗn độn.

Thánh linh Hỏa tộc Thương Viêm liên tục ra tay rất nặng, cánh tay huyết nhục hiện ra hàng vạn đạo phù văn, luyện chế thành trật tự thần liên. Hắn giống như một con tiên phượng tắm trong lửa đỏ trọng sinh, chinh chiến với thiến niên.

Chiến xa cổ xưa phát tiếng tụng kinh, biến mất rất nhanh, hóa thành từng luồng đạo vặn. Thiếu niên Lão Phong Tử tư thế oai hùng bức người mở song chưởng ra, bay lên trời, hóa thành một con côn bằng, cắt phá cả chín tầng trời!

Một con tiên phượng và một con côn bằng chiến đấu, thảm thiết vô cùng. Vòm trời mênh mông kia bị đánh rách nát. Sương mù hỗn độn tràn ra như khai thiên lập địa.

Ầm!

Trời đất rung chuyển giống như một tấm mền rách, bị người ta đánh tan tành. Cả viên cổ tinh cũng lay động từng trận một.

Thân thể Thương Viêm biến mất, hóa thành một vùng lửa, nhanh tới cực hạn, vây khốn côn bằng, đồng thời phân ra một bộ phận nhắm về phía bản thể Lão Phong Tử.

Vút!

Giờ khắc này Lão Phong Tử thể hiện ra thần tốc khiến Thánh linh cùng phải kinh sợ. Bí quyết chữ Hành độc nhất vô nhị, trong khoảnh khắc đã vọt đi, tránh thoát khỏi tiên hỏa và sương mù.

Thét dài một tiếng, con côn bằng hợp thể với Lão Phong Tử, hóa thành trung niên anh vĩ, tỏa ra chiến ý ngập trời.

Loẹt xoẹt...

Tiếng sấm chớp kinh thế vang lên. Mọi người đều hoảng sợ. Một viên tiểu hành tinh ở sâu trong vòm trời nổ tung, toàn bộ dập nát.

Đó chính là vị trí vừa rồi côn bằng chiến đấu với tiên phượng, sau đó lan ra xa, phá hủy tinh không, hủy diệt tinh tú, đúng là khiến người ta phải kinh hãi.

Tất cả đều đã ngưng lại. Thần uy của Lão Phong Tử lẫm lẫn, đứng sừng sững trên vòm trời, tiên quang trong ngũ đại bí cảnh tỏa ra chói mắt, bên trong có kén tiên sáng như trăng rằm.

Sương mù lượn lờ, tiên hòa bừng bừng. Thánh linh Thương Viêm cùng hiện ra, không nhìn ra hỉ nộ ái ố nhưng lại có thể cảm thấy thần sắc của hắn ngưng trọng vô cùng.

- Chặn Thánh linh tuyệt thế rồi. Thương Viêm có hi vọng trở thành Chuẩn đế cùng không làm gì được chí cường giả của Nhân tộc ta!

Mọi người hoan hô.

Từ xưa tới nói có thể đánh với Thánh linh một trận thì dù không thua đã là một loại vinh quang lớn lao rồi. Đây là cái nhìn của tất cả mọi người. Có thể thấy rõ vị trí đáng sợ của chủng tộc này trong lòng mọi người.

Đạo pháp của Lão Phong Tử cũng vô địch, không kém gì quyền ý, có thể đánh với Thương Viêm.

- Đúng là nhân tài tuyệt đại. Vừa rồi dùng hai quyền đánh xuyên Thánh linh thạch nhân, hiện giờ thực lực lại có thể kháng cự được Hỏa Linh cường đại hơn, đúng là độc nhất vô nhị.

Mọi người đều ngạc nhiên thán phục Lão Phong Tử có thể chống đỡ Hỏa Linh này.

Nhưng Diệp Phàm lại nhíu mày. Hắn biết được trận chiến vừa rồi hung hiểm tới mức nào, không hề dễ dàng như mọi người tưởng tượng.

Lão Phong Tử quyết đấu với người khác thường là mấy chiêu đã phân thắng bại, giống như đối phó với thạch nhân Ngao Mãng vừa rồi, chỉ đánh ra hai quyền còn hơn cả mấy ngàn quyền.

Hai quyền đó chứa đạo lực toàn thân của hắn, ẩn chứa ý chí vô địch, còn hơn cả một hồi huyết chiến.

Dù sao đó cũng là một Thánh linh!

Sự cường đại của Thánh linh xâm nhập trong lòng mọi người, sinh ra được trời xanh che chở, một khi xuất thế thì khó có ai dám đối đầu, từ xưa tới nay đều có uy danh hiển hách.

Lúc này Lão Phong Tử đối mặt với Thương Viêm cường đại hơn, Diệp Phàm tất nhiên rất lo lắng. Hòa Linh này tuyệt đối là kình địch, mạnh như Lão Phong Tử cùng rất khó chiến thắng.

- Bản thân ngươi là cao thủ, hẳn phải hiểu rõ tất cả. Lần này không ai ngăn cản nổi, ngoại trừ ta và Ngao Mãng ra còn có mấy Tà Thần cổ xưa đang chinh chiến tại vùng tinh vực này. cổ lộ đã bị chặt đứt, ngươi còn muốn nghịch thế sao?

Thương Viêm nói lạnh như băng.

Bất kể là Nhân tộc hay Thú tộc ở Đại Nguyệt Pha đều biến sắc, cảm thấy áp lực vô cùng. Tà Thần là cường giả dị tộc cổ xưa, hơn phân nửa không kèm gì hai Thánh linh vô địch này.

Nếu như vậy thì vùng tinh vực này nguy rồi!

- Đúng, mấy vị Tà Thần kia mượn binh chúng ta, tất nhiên có mưu đồ riêng. Nhân tộc các ngươi dù có cường đại cách mấy cũng không thể ngăn được một kích của các tộc liên thủ đâu!

Ngao Mãng ở phía sau âm trầm nói.

- Nhiều lời vô ích. Đánh đi!

Lão Phong Tử nói rất rõ ràng, lại triển khai công phạt.

Thân thể hắn mở ra, biến hóa kỳ dị, chảy ra từng luồng phù văn, hóa thành sáu chữ "tiên"!

Ầm ầm!

Hắn dùng lực lượng vô thượng công phạt, mấy chữ tiên ngưng kết lại, thần uy cái thế, tràn khắp đất trời. Lão Phong Tử dường như biến thành một Tiên Tôn giáng trần vậy.

Bất kể là đạo pháp hay quyền lực, hắn đều đạt tới cấp kinh thế, mạnh không đờ nổi!

Thương Viêm hét lớn, tiên quang bắn ra bốn phía. Thân thể hắn tan rã, hóa thành từng luồng hỏa diễm, dầy đặc không gian. Đòn tấn công của Lão Phong Tử xuyên qua, không thể gây tổn thương cho hắn.

- Không tốt!

Mọi người đều biến sắc, toát mồ hôi lạnh. Thắn bại của một mình Lão Phong Tử có liên quan tới sinh tử của tất cả sinh linh trên cổ tinh này.

Các cổ phù xuất hiện ngày càng dày đặc. Đây là cấm thuật căn nguyên của Thánh linh Hỏa tộc, có thể đốt cháy chín tầng trời, hủy diệt ba ngàn thế giới, là diệu thuật vô thượng. Thương Viêm phân giải ra, hóa thành Tiên phù, chém giết tất cả.

Trong thiên địa không có chỗ nào hắn không tồn tại. Mỗi luồng tiên hỏa hóa thành một cổ phù, rực rỡ chói mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể hiển hóa ra chân thân.

Trong từng đợt tiên quang, Lão Phong Tử vẫn không tổn hao gì, chữ Tiên sau lưng lại càng chói lọi, có thể xóa nhòa tất cả!

Hơn nữa dưới chân hắn sinh ra từng đợt đạo văn. Môi phù văn của hắn đều đối kháng được với cổ phù.

Hư không xung quanh Lão Phong Tử không ngừng vặn vẹo. Động tác của hắn rất chậm nhưng lại kiên định, cắt đứt tìm đợt tiên phù.

Đây là lực lượng của bí quyết chữ Hành!

Phụt!

Một tia máu tươi bắn ra. Thương Viêm hiển hóa, trên ngực xuất hiện mấy vết thương rất đáng sợ. Nơi đó đã mất đi hỏa diễm, bị Lão Phong Tử dập tắt.

Một luồng lửa thông thiên vọt lên. Thương Viêm bay lên vòm trời. Lão Phong Tử cùng bay theo, chìm sâu vào trong tinh vực hắc ầm. Bọn họ xâm nhập vào vũ trụ, tiến hành đại quyết chiến.

Diệp Phàm tuy biết Lão Phong Tử cường đại như trong lòng vẫn thầm lo lắng.

Đúng lúc này thì một đạo thần niệm vang lên. Thanh Hoàng đạo nhân truyền âm với hắn, nói

- Mấy Tà Thần kia ra mặt đều là cường giả cái thế của các tộc, không kém gì Thánh linh, có thể kiềm giữ Hoàng binh Cực Đạo, không được để đỉnh đồng xanh xuất hiện. Đừng để bọn chúng nhìn thấy, bảo vệ nơi mai táng Thần Quỷ. Làm được bước này đã là tốt lắm rồi...

Dưới giếng cổ rất khó lường, đối với Thánh linh nhất mạch là thứ khẳng định phải có được. Mấy Tà Thần cổ kia cũng muốn chia lợi ích ở đây.

Nhưng ở bên trong sách cổ có ghi lại tường tận nhất về giếng cổ này. Nhân tộc tất nhiên hiểu rõ hơn bọn chúng.

Trong giếng cổ đích xác có thứ Thánh linh cần nhưng nếu muốn thì bọn chúng sẽ phải trả giá rất thảm khốc. Trong đó có một tồn tại vô cùng khủng bố!

Người hộ đạo của Nhân tộc đã sớm tính toán, nếu không bảo vệ được giếng cổ thì liền mặc cho bọn chúng mở ra. Đến lúc đó có lẽ sẽ giết được hai ba Thánh linh hoặc Tà Thần.

- Trên tinh không cổ lộ có mấy giếng cổ như vậy. Đó là những nhân tố phi thường không xác định. Một bộ phận cường giả của Nhân tộc cùng muốn mượn tay bọn chúng mở ra, vĩnh viễn giải quyết vấn đề này.

Diệp Phàm nghe thế cảm thấy lạnh ngắt, giống như có một âm mưu mà Nhân tộc đã bố trí sẵn vậy.

Thanh Hoàng đạo nhân lại nói tiếp:

- Tất nhiên lợi ích lớn thì tác hại cũng nhiều. Vì thế nhóm người hộ đạo của Nhân tộc cũng chưa thể quyết định sớm.

Kiếp này Nhân tộc rất mạnh, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chiến tích huy hoàng, thế nên muốn nhân thời điểm hoàng kim này để giải quyết một số vấn đề lưu lại từ thời cổ đại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Vốn là muốn tạo phúc cho hậu nhân, không ngờ lại trở thành mấy giếng ma, để Thánh linh và Tà Thần mở ra, mượn lực lượng của bọn chúng xóa bỏ nguy cơ, sau đó lại tùy thời ra tay. Dù sao thì trận chiến này cùng rất khó biết được may rủi.

Thanh Hoàng đạo nhân nói.

Diệp Phàm biết rõ đối phương có thể báo cho hắn biết chỉ vì hắn nắm giữ đồng đỉnh, bằng không dựa vào cảnh giới của hắn còn chưa có tư cách này.

- Thân thể tiền bối không sao chứ?

Diệp Phàm hỏi. Hắn rất hoài nghi vừa rồi lão đạo nhân này vờ thua.

- Già rồi. Thật sự không phải là đối thủ của hắn. Nếu trẻ hơn năm trăm năm nữa thì ta có lẽ có thể đánh với hắn một trận. Dù sao thì mấy người có thể áp chế một Thánh linh này chứ?

Thanh Hoàng đạo nhân buồn bã nói, có hơi thương cảm, than thở tuổi già, huyết khí suy bại, thời kỳ đỉnh phong ra đi không trở lại nữa.

Đột nhiên thiên địa chấn động mãnh liệt. Ngao Mãng nhìn lại, chằm chằm sát khí tiến về phía Thanh Hoàng đạo nhân nói:

- Trận chiến của ta và ngươi còn chưa kết thúc!

Hắn muốn thừa dịp Lão Phong Tử chiến đấu với Thương Viêm ở Vực ngoại mà giải quyết chiến trường nơi này.

- Tiền bối...

Diệp Phàm lộ vẻ lo lắng.

Thanh Hoàng đạo nhân nói:

- Hắn bị thương rất nặng, sống sót được hay không còn khó nói. Ta tuy già rồi nhưng ngăn trở một kẻ như vậy vẫn không thành vấn đề.

Đại chiến lại bắt đầu!

Tiếp dẫn sứ của thành thứ mười của Nhân tộc và Bá Long Đà Lan cùng tấn công về phía thạch nhân Luân Đạc!

Diệp Phàm nhìn nơi giếng cạn, thấy Mạc Phổ. Lúc này không có Hỏa Linh Thương Viêm chống đỡ, hắn đi thẳng về hướng đó, quát nói:

- Ngươi nói Thánh linh vô địch trong cùng cảnh giới, Nhân tộc ta hôm nay đã đánh vỡ ý nghĩ của các ngươi.

Sắc mặt Mạc Phổ xanh mét, nói:

- Nhân tộc các ngươi không xong đâu!

- Ta đã giết một con thạch lang và thạch nhân Ô Cổ, ngươi nói thế có xong không? Không xong thì đánh nát nốt ngươi!

Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
Bình Luận (0)
Comment