Già Thiên

Chương 1394

- Graoo...

Một đám cổ thú vọt tới, hô to gọi nhỏ, gót sắt đi tới đâu liền khiến trời cao rung chuyển, thánh uy tràn ngập, chấn nhiếp lòng người.

Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long lại càng hung hăn hơn, xứng với cái tên ác thú, gầm rít dài, trước sau hóa thành một dòng thác sắt thép nghiền áp về phía trước.

Mỗi người bọn họ đều hưng phấn vô cùng, hồn nhiên chưa coi đây là một trận đại chiến mà là một hồi săn giết, người hô ngựa hí, mắt lộ hung quang, ai nấy đều anh dùng tiến lên.

- Đừng tranh, hắn là của ta!

- Ta lâu lắm còn chưa được uống thánh huyết, ai cùng không nên giành với ta, bằng không ta cũng không nể mặt đâu!

Một con Hoàng kim sư tử toàn thân rực rỡ, giống như dùng thần kim luyện thành, hùng võ uy mãnh, lập tức đánh về phía một vị Cổ Thánh của Hà gia, tranh đoạt với vài thánh giả bên cạnh.

Mọi người đều há hốc mồm. Không chỉ nói nhóm người Hà gia, chính bản thân người của Vương Tử Văn cũng trợn mắt ra mà nhìn. Đây là cường giả thánh giai hàn thật giá thật, vậy mà lại bị xông tới giết, đúng là giống như Thiên binh đột nhiên giáng trần vậy.

Vương Thần cứng họng, sau đó kích động vô cùng. Đàn cổ thú và dị tộc này hắn đã từng gặp ở Nam Hải, không ngờ lại cường đại như vậy, dường như đều đã thành Thánh rồi.

Vương Hi lúc đầu khẩn trương, trong lòng rất bi phẫn nhưng giờ lại há to cái miệng nhỏ nhắn. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng cảm thấy như không phải thực. Vị thúc thúc này đúng là kinh người, mang theo một đám Thánh thú mà tới.

- Trời ạ, thật là tốt quá. Có một đám cường giả như vậy cứu viện thì còn sợ Hà gia làm chi. Giết hết bọn họ đi. Bọn họ mang Thánh Vương tới đây cũng phải đánh cho mặt mũi bầm dập hết!

Cao thủ Vương gia và Lâm tộc đều phấn chấn, tất cả đều kích động vô cùng, xao tay muốn xông lên tham chiến.

- Các ngươi không nên vọng động.

Diệp Phàm ngăn cản bọn họ.

Bởi vì hắn biết rõ sự điên cuồng của mười hai thánh thú, một khi đại chiến thì nói không chừng sẽ vô pháp vô thiên ngộ thương những người này, vừa gầm thét là phải ăn tươi nuốt sống đối phương.

- Diệp Phàm, đây là...

Vương Tử Văn ngẩn ra, lúc này rất nhanh có thêm hi vọng. Vị bạn cũ này lại mang tới một đám thánh giả như vậy, quả thực là uy áp cả trời cao.

Người khác có lẽ không nhận ra, nghĩ nhất định đều là thánh giả nhưng hắn lại thấy rõ ràng mười hai vị thánh giả này đều có chiến lực tuyệt đỉnh, ai nấy cũng phi phàm, đều có thể đánh vượt cấp, lấy yếu chống mạnh.

Diệp Phàm tung hoành trong tinh không nhiều năm như vậy, có thể được hắn chấp nhận thì cổ thú vào Thánh nhân dị tộc sao có thể là kẻ phàm được, đều được tuyển chọn tinh tế, chiến đấu qua vô số trận mới được lưu lại.

Grao...

Hoàng kim sư tử phát uy, huyết khí ngập trời. Nó giống như một con thần thú màu vàng lao tới chém giết, xé xác một vị Cổ Thánh tại chỗ, thánh huyết văng tung tóe.

Đây tuyệt đối là một đầu hung thú cường đại vô cùng, ngay cả Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long chiến đấu với nó cũng phải cố hết sức, năm đó phải mất nhiều khí lực mới trấn áp nổi.

Móng vuốt hoàng kim của nó có thể xé nát Thánh khí, lại có bí thuật Khí nuốt thiên địa, ngoạm một phát là đã nuốt sạch mấy chục kiện Pháp bảo của Thánh nhân kia.

Đối kháng với nó thì đúng là thuần túy tự ngược đãi. VỊ Cổ Thánh của Hà gia bị nó xé một cánh tay tại chỗ, xoay người bỏ chạy.

Nhưng Hoàng kim sư tử làm sao bỏ qua được. Sau khi học được thuật tinh lọc thần huyết từ đại ca Long Mã xong, nó càng muốn phải nuốt nhiều máu huyết.

Graooo...

Lại một tiếng rống to vang lên. Nó cào một cái liền khiến cổ thuẫn của Thánh nhân tan nát. Hắn thi triển một loại bí thuật ngăn cản nhưng tất cả đều vô dụng, khó có thể thay đổi điều gì. Hoàng kim sư tử quá cường đại, không gì so sánh nổi, giống như một vầng thái dương, nở rộ ánh sáng chói mắt.

Phụt!

Một vuốt của nó đánh ra liền xé rách miếng hộ tâm của Cổ Thánh này, đánh cho hắn thành hai nửa, máu tươi phun cao, tuy nhiên cuối cùng cũng đều chui vào miệng nó cả.

Giờ khắc này chư hùng đều hít sâu một hơi, lạnh từ đầu tới chân. Con này cũng quá hung ác rồi, mới đại chiến một lát mà đã xong một trận rồi.

Mọi người đều cảm thấy Cổ Thánh chết như vậy rất không đáng, bị một đầu hung thú xé xác, trở thành thức ăn, đúng là quá thảm thiết.

Mấy thánh giả bên cạnh Hoàng kim sư tử bất mãn, không cướp được máu tươi, nhằm về chỗ khác tấn công, không tranh đoạt với nó. Dù sao thì đầu sư tử này cùng không dễ chọc, đã đạt tới Thánh thú tầng chín.

- Ở đâu ra đám hung thú với dị tộc này. Đây là tổ hợp thế nào vậy?!

Người của Hà gia như muốn phát điên, không thể nào ngờ lại có một lực lượng mới xuất hiện chém giết bọn họ.

Bọn họ mang tới rất nhiều nhân thủ, không ít người chưa thành Thánh, chỉ muốn cướp sạch Lâm tộc mà thôi, lúc này lại giống như hoa màu bị người ta thu hoạch, ngã xuống chồng chất. Những hung thú kia há mồm cắn xé, hôn thiên ám địa, trong nháy mắt đã ăn sạch.

Đây là một cảnh tượng máu chảy đầm đìa. Mọi người của Hà gia căn bản không thể đối kháng, tay chân cụt, máu tươi như mưa, khiến bầu trời cũng bị nhuốm đỏ.

Phụt!

Mỗi luồng sáng đỏ thẫm hiện ra lại giống như một cây mâu nhọn xuyên qua thiên địa, đánh thủng xương trán một vị Thánh nhân của Hà gia. Thiên Hạt trong mười hai thánh ra tay, tàn nhẫn tuyệt luân, một kích là mất mạng.

Hắn tới từ Thiên Hạt tộc, thực lực cường đại, vừa nhìn thì không khác mấy so với Nhân tộc nhưng sau lưng lại có một cái đuôi bỏ cạp đỏ như máu, lực công kích rất mạnh, có thể đâm thủng thánh khí.

Những người khác giận dữ nói:

- Thiên Hạt ngươi cướp chiến quả của chúng ta. Hắn bị chúng ta vây khốn, khẳng định không chạy được rồi ngươi lại đột nhiên đoạt đi mồi ngon của chúng ta.

Đuôi Thiên Hạt đỏ thẫm đâm vào đầu người này, lập tức hút đi tinh khí thần của hắn. Toàn thân Thiên Hạt phát sáng, mái tóc đỏ như máu bay múa, con ngươi sắc bén như điện.

Mọi người Hà gia kêu to. Hai Thánh nhân lại bị giết nhanh như vậy. Bộ tộc của bọn họ cực kỳ cường đại, trong tộc có hai vị Vương của Thánh nhân, có ba vị Thánh nhân, lúc này lập tức chết mất hai người, khiến lòng đau như nhỏ máu, cảm giác toàn thân lạnh như băng.

- Thật tốt quá. Quá cường đại, quá hung tàn!

Vương Hi nắm chặt bàn tay vung vung, vô cùng kích động, đồng thời cảm thấy rất tanh máu, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Vương gia, Lâm tộc đều đồng ý với lời nói của hắn. Nhất là một câu nói cuối cùng, thật sự là hung tàn. Đàn cổ thú và dị tộc này ai nấy đều kinh thiên, cảnh giới thấp nhất cũng là Thánh nhân tầng bảy.

Đây là khái niệm gì vậy? Mười hai cường giả cấp độ này thật sự khiến người ta rung động!

- Thật sự quá mạnh!

Lâm Linh cũng không thể bình tĩnh nổi, tuy chưa thét liên tục chói tai như con gái nhưng cũng khó nén nổi vẻ kích động, nhìn về phía Diệp Phàm. Vị cố nhân của trượng phu này rốt cục có lai lịch thế nào? Lại có thể dẫn dắt một đám thánh giả nghịch thiên như vậy.

Bộ tộc Hà gia có năm đại đầu sỏ, lần này đến có một vị Vương của Thánh nhân và hai vị Thánh nhân, ngày này đã chết hai người, làm cho sắc mặt bọn họ trắng bệch.

Tuy nhiên còn một cỗ chiến lực không kém. Bọn họ có thể mời bốn lão yêu thời hồng hoang trong núi lớn ra, đều là bậc thánh giả đã tu luyện mấy ngàn năm rồi.

Đáng tiếc là mấy lão yêu này không chịu nghênh chiến, nhìn thấy mười hai thánh hung tàn như vậy liền mắng cả tám đời tổ tông Hà gia, xoay người bỏ chạy.

Đây rõ là phản bội là Hà gia sao? Chưa thấy ai sa cơ thất thế như vậy. Lại có kẻ tùy tiện hô lên là triệu hoán được mười hai thánh giả, hung tàn kinh người như thế này.

- Chạy đi đâu. Nếu đã đến đây thì đều lưu lại cho ta đi!

Long Mã làm thủ lĩnh của mười hai thánh, đầu tầu gương mẫu, lập tức đứng dậy vận chuyển bí quyết chữ Hành, hai chân sau chấm đất, hóa thành một luồng điện vọt tới, chặn đứng con đường phía trước.

Bốn lão yêu khẩn trương, chưa từng thấy con ngựa nào hung tàn như vậy. Con ngựa này lại còn đứng thẳng như người mà chạy chứ, đúng là quá khủng!

Bọn họ muốn vượt qua hư không nhưng căn bản không làm được. Phía sau có một đám gầm thét lao theo, hoàn toàn vây lại, giam cầm vòm trời.

- Vương thúc, ngươi muốn làm gì. Dù không đồng ý quan hệ thông gia thì cũng có thể nói rõ, chúng ta rút lui không được sao?

Hà Thanh Dương lên tiếng, sắc mặt trắng như tuyết.

Hắn là nhân vật dòng chính của thế hệ này, sớm đã trảm đạo nhiều năm, nếu vô tình thì tương lai có thể trở thành con cháu trung tâm của Hà gia, lại thêm tướng mạo tuấn mỹ phi phàm, rất được lão tổ Vương của Thánh nhân yêu thích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vương Thần đáp:

- Vô sỉ. Thấy tổ phụ nhà ta có chuyện, Hà gia các ngươi là người thứ nhất nhảy ra, âm thầm thương lượng muốn tắm máu tộc ta, đưa tới cổ Yêu trong núi lớn hồng hoang, giờ còn muốn nói những lời này à.

Vương Hi sớm đã tức giận rồi. Hà gia rõ ràng là vì mảnh nhỏ của Cửu Chuyển Tiên Đan mà tới, muốn diệt trừ tộc của bọn họ, không ngờ còn nói cái quan hệ thông gia gì đó, muốn ăn bọn họ không nhả xương.

- Vương thúc nếu thả chúng ta đi thì tất cả đều cho qua, Hà gia tuyệt đối sẽ không trả thù. Bất kể là Lâm Hàn Vương của Thánh nhân có qua được cửa này hay không thì chúng ta cũng sẽ giữ lời.

Hà Thanh Dương nói. Hắn vô cùng khiếp sợ. Mấy hung thú này quá khủng bố, dù tránh sau lưng huyền tổ thì toàn thân hắn cùng lạnh như băng. Hắn phát hiện ra huyền tổ đang giằng co với Hoàng kim sư tử, Cửu Vĩ Ngạc Long, Thiên Hạt, không dám ra tay trước, lập tức biến dù huyền tổ đạt tới Vương của Thánh nhân cùng không khẳng định chiến thắng dễ dàng được.

Vương Tử Văn thầm thở phào, trong lòng vô cùng thống khoái. Gần đây tình thế nguy hiểm, bị một số kẻ đấu đầu trấn áp khinh khi, không thể tưởng tượng được Diệp Phàm vừa xuất hiện liền dẫn theo một đám thánh giả cường đại, khiến hắn cảm thấy như nằm mơ, sau khi bình tĩnh lại thì lại phấn chấn và kích động.

- Vương Tử Văn, ngươi muốn thể nào? Định không chịu buông tay sao?

Người trung niên cầm đầu Hà gia kia trầm giọng nói. Hắn là một vị Vương của Thánh nhân.

Vương Tử Văn biết rõ Vương của Thánh nhân cao cao tại thượng, Thánh nhân không đối địch nổi. Diệp Phàm lắc đầu, ý bảo hắn không có sao, có thể giết sạch.

Vương Tử Văn lập tức chấn động nói:

- Hà Khôn tiền bối. Ngươi không phải vừa rồi nói nếu không lấy con gái ta thì sẽ san bằng Vương gia và Lâm tộc sao? Các ngươi vốn đã muốn tắm máu tộc ta, còn hỏi ta muốn làm gì, không thấy buồn cười à?

Lâm Linh cũng gật đầu, trong lòng thống hận. Đối phương lợi dụng lúc người ta khó khăn mà tới, muốn diệt cả tộc bọn họ, lấy đi mảnh nhỏ tiên đan, vì ích lợi mà táng tận lương tâm, ác nghiệt vô tình.

- Tốt, một khi đã vậy thì xem ai cuối cùng mới bị diệt tộc!

Hà Khôn ác độc nói. Hiện tại chỉ còn có thể chiến đấu sinh tử, nói lời khác căn bản là vô dụng.

- A...

Đúng lúc này từ bốn lão yêu ở cách đó không xa đã kêu lên thảm thiết. Long Mã cầm đầu đám hun thú đánh gục bọn họ, nuốt sống vào trong bụng.

Đồng thời vào lúc này, Cửu Vĩ Ngạc Long, Hoàng kim sư tử, Thiên Hạt bắt đầu làm khó dễ Vương của Thánh nhân Hà Khôn, triển khai công kích sắc bén.

- Bọn họ... Có thể đánh với Vương của Thánh nhân sao?

Vương Tử Văn hỏi lại. Tuy rằng Hà Không cũng chỉ là Vương của Thánh nhân ở bậc thấp nhưng tuyệt đối có thể đứng trên Thánh nhân.

- Yên tâm đi. Bọn họ không tầm thường đâu.

Diệp Phàm nói. Bằng không thì hắn cũng không mang đám này theo bên người làm gì.

- Sư tử, Hạt Tử, Ngạc Ngư, các ngươi đừng có ăn một mình. Đây là Vương của Thánh nhân đó, để lại cho ta một cánh tay đi!

- Ta muốn một cái đùi!

- Đầu cho ta nhé!

Một đám hung thú đứng bên hô to gọi nhỏ, cắn nuốt bốn vị cổ yêu xong liền vọt về phía này. Mặc dù Long Mã là thủ lĩnh cũng trấn áp không nổi. Đối mặt với máu tươi mê người, đám thánh giả này tỏa ánh mắt đáng sợ, sắc bén như điện, lao vọt tới.

- Tiểu tử, ngươi muốn kết hôn với cô bé kia, ta thấy tốt nhất là ngươi nên đi đầu thai đi. Kiếp sau đợi con cháu ta xuất thế thì kết hôn với nó đi.

Một con Hắc Hùng đạt tới Thánh thú tầng tám đứng thẳng dậy, cao tới mười trượng, toàn thân lông đen lấp lánh mềm mại, dài tới vài thước, lúc này há mồm to như bồn máu, vô cùng khiếp người.

Hà Thanh Dương cảm thấy bắp chân bị chuột rút. Những kẻ địch này thật đáng sợ, không chú ý tới liền tự dưng bị một lực hút mạnh, ngay sau đó bị Thánh giả Hắc Hùng này ôm ấp.

- Ối mẹ ơi!

Hắn bị dọa cho trợn trắng mắt, suýt nữa là ngất xỉu. Làm sao lại bị một thánh thú ôm ấp chứ? Không có chuyện gì tệ hơn chuyện này!

- Lão tổ cứu ta!

Hà Thanh Dương hô to, trên mặt không còn chút máu, ra sức giãy giụa nhưng thánh hùng ôm chặt làm sao trốn nổi, chẳng khác nào người si nói mộng.

Phù một tiếng, hắn liền bị ôm thành một đám thịt nát, sau đó bị thánh hùng vươn lưỡi đỏ tươi liếm một cái, trở thành thức ăn cho hẳn.

- Không...

Vương của Thánh nhân Hà Khôn đỏ bừng ánh mắt. Toàn bộ đám người hắn dẫn đi đều bị giết cả, bản thân hắn cũng sắp khó có thể chống cự nổi nữa.

Nhưng hắn bị mười hai Đại thánh giả vây quanh, không thể thoát khỏi, lại bị đánh tới túa máu, tóc tai bù xù, bất cứ lúc nào cũng có thể hình thần câu diệt.

Điều này quả thực quá khó tin. Uy áp từ Vương của Thánh nhân căn bản không có tác dụng. Đám hung thú này cuồng bá, không để ý tới cấm thuật của hắn, không ngừng tấn công, giống như hổ đói vồ cừu vậy.

Không có một hung thú nào là phàm tục, tất cả đều có thể đại chiến vượt cấp, mỗi người đều là thú vương, lại có mấy dị tộc khủng bố tới cực đoan kia, đều là nhân vật độc địa.

Hà Khôn hiểu rõ là những Thánh thú và di tộc này vẫn chưa đem hết toàn lực, từng người đều rất nhẹ nhàng. Hắn lần này lành ít dữ nhiều rồi.

Phụt!

Một luồng máu tươi bắn ra. Hoàng kim sư tử cào một cái, xé ra cả xương máu của hắn, thánh huyết văng khắp nơi, khiến hắn đau đớn vô cùng.

- Quá cường đại. Không ngờ có thể dùng lực đánh Vương của Thánh nhân. Rất hung tàn, ta thích.

Vương Hi vỗ tay kêu lên. Cô gái hoạt bát này thích chiến thắng nhưng lại sợ máu tươi, xoay người nói với Diệp Phàm:

- Thúc thúc, ta rất sùng bái ngươi. Ngươi tìm từ đâu ra những cường giả này vậy? Ta cùng muốn gia nhập nhóm các ngươi.

Vẻ mặt nàng hưng phấn, la hét ầm ĩ muốn gia nhập vào chiến đoàn hung tàn này.

Vương Tử Văn cũng vô cùng rung động, cảm thấy nhìn không thấu Diệp Phàm. Hắn biết tình thế nguy hiểm ngày hôm nay sẽ không ra sao nếu không có bạn cũ giúp đỡ.

- A...

Vương của Thánh nhân Hà Khôn hét lên một tiếng, vai bị đuôi Thiên Hạt bén nhọn đâm trúng, máu tươi đầm đìa, đủ khiến toàn thân chết lặng. Mạnh như Vương của Thánh nhân cũng không có năng lực hành động.

Graooo!

Mười hai hung thú lao tới tranh đoạt, trong phút chốc đã xé xác hắn, cướp lấy chiến lợi phẩm. Vương của Thánh nhân tan xương từ đấy, mất mạng tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment