Già Thiên

Chương 1494

Mệnh Tuyền cuồn cuộn, chất lỏng sáng lóng lánh, khí trời bốc hơi, tiên hà tỏa ra bốn phía, đây là một chỗ tương liên cũng đạo, là nơi trời sinh có thể giúp người ta ngộ đạo hiểu pháp.

Mặt biển bình tĩnh tường hòa, nhưng mạch nước ngầm phía dưới bắt đầu khởi động, Diệp Phàm đang dẫn động từng đợt từng đợt sát khí ẩn chứa trong Mệnh Tuyền, thử nghiệm dùng luyện hóa hạt giống Bồ Đề.

Hạt giống này đã đâm chồi cao một tấc, xanh biếc mọng nước, tươi tốt. nhưng lại phun ra tinh khí sinh mệnh như đại dương mênh mông. Rõ ràng chỉ cao một tấc, nhưng đã mênh mông cao sâu khó lường như vậy, thật khiến mọi người thán phục, Bất tử tiên dược không thể đánh giá theo lẽ thường.

- Không được! Phải gấp rút thời gian!

Diệp Phàm biến sắc, hắn phát hiện một sự thực đáng sợ, lũ ý chí cực kỳ mỏng manh, rất mơ hồ trong mầm mống Bồ Đề kia, lại lớn mạnh một ít theo hạt giống mọc rễ nẩy mầm.

Đây là một loại dấu hiệu báo trước đáng sợ, nếu như hạt giống hóa thành Bồ Đề cổ thụ chân chính, chẳng phải là nói lũ ý chí bên trong nó sẽ chân chính lớn mạnh lên?!

Trong mơ hồ ý chí của Thích Già Ma Ni hoặc là A Di Đà Phật Đại đế, nếu thật được tẩm bổ khổng lồ lên, điều đó đối với Diệp Phàm mà nói có thể là một hồi tai nạn.

Đây là một đạo ý chí tọa hóa!

Đầu tiên, Diệp Phàm ngăn cách trên dưới và tứ phương, ngăn chặn tinh khí tiếp tế tiếp viện, không cho tinh hoa trong Mệnh Tuyền bị hạt giống hấp thu, tránh cho nó rất nhanh lớn mạnh.

Rồi sau đó hắn rất nhanh luyện hóa Mệnh Tuyền, tuy nhiên cũng không phải là hấp thu tinh hoa trong đó, mà tinh luyện ra từng đợt từng đợt hắc vụ trong đó, đây là khí tức của bốn thanh sát kiếm.

Hắc vụ có ẩn chứa sát khí tuyệt thế, mặc dù chỉ là từng tia từng đợt mong manh, nhưng cũng rất khủng bố.

Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ "Binh", xem hạt giống Bồ Đề làm như một khối Thần thiết để luyện chế, nấu chảy hòa tan. Dùng sát khí của bốn thanh kiếm là hỏa, thiên chùy bách luyện luyện, tiến hành tôi luyện.

Lần này có hiệu quả, lũ ý chí bên trong hạt giống kia dường như cảm nhận được nguy cơ, lập tức thanh tính một ít, lại lộ ra một khí vận đại đạo khiến mọi người sợ hãi.

- Cái này... thật nghịch thiên!

Đám Long Mã đều kinh hãi.

Lũ ý chí này gần như mong manh không đáng kể, nhưng lại khuếch tán ra Đạo ngân đáng sợ, nếu như chân thân chủ nhân buông xuống, trên đời này ai có thể ngăn cản?

- Các ngươi đến trợ giúp ta!

Diệp Phàm lên tiếng.

Không cần hắn nhiều lời, Bàng Bác và mười hai thánh giả đã ngồi xếp bằng, luyện hóa tiên dịch Mệnh Tuyền lóng lánh kia, tinh luyện ra từng đợt từng đợt hắc vụ, sát khí thấu xương.

Diệp Phàm cẩn thận hướng dẫn, mặc dù là một tia kiếm khí nhỏ yếu cũng không dám xem thường, bằng không có thể sẽ dẫn phát họa lớn, bởi vì đây là sát khí của binh khí Đế tản phát ra.

- Tru Tiên Tứ Kiếm quá mạnh mẽ, khuếch tán ra sát khí vừa lúc có thể dùng để làm tiêu tan lũ ý chí mơ hồ lai lịch không rõ này!

Bàng Bác nhớ mài không quên bốn thanh kiếm, nhưng cũng không dám lấy đi.

Hắn đã nhận ra một sự thật: trên đời này thật sự không ai có thể lay chuyển bốn thanh sát kiếm, đi lên hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ có thu được Trận đồ mới có thể đươc bốn thanh kiếm này tán thành.

Thời gian giằng co suốt nửa tháng, ý chí mơ hồ kia tuy rằng bị làm tan biến một ít, nhưng vẫn như cũ bất diệt, thậm chí dựa vào Bồ Đề tẩm bổ, lúc này lại phục hồi như cũ.

Mọi người đều cảm thấy nhức đầu một trận, rõ ràng ý chí rất mỏng manh, còn không mạnh bằng một con kiến, nhưng cũng không thể diệt trừ được. Điều này khiến mọi người cảm giác kính sợ sâu sắc.

Bọn họ không chỉ một lần suy nghĩ, nếu như chân thân chủ nhân đạo ý chí này xuất hiên, thì sẽ cường đại đến mức nào, rất có thể thật sự là Đại đế chăng?!

- Không được! Phải vận dụng bốn thanh sát kiếm kia!

Diệp Phàm lên tiếng.

Đương nhiên, hẳn cũng không phải lỗ mãng đi trêu chọc kiếm tiên, quá mức nguy hiểm, dù sao đó là sát binh đáng sợ có thể đánh bay Luyện Thần Hồ tới chỗ sâu trong vũ trụ, động một cái sẽ chém rụng nhật nguyệt tinh tú.

Diệp Phàm cầm trong tay quỷ đăng, chậm rãi đến gần sát kiếm, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng sát tiên trên thân kiếm màu đỏ sậm. cũng có hình khắc vạn linh thây đầy đất... khiến hắn không rét mà run tận trong xương tủy.

Càng tới phía trước, sát khí càng dày đặc, hắc vụ bọn họ trích ra từng bước trở nên mạnh, liền dùng nó làm tiêu tan ý chí mơ hồ kia.

Tới cuối cùng, bọn họ hoàn toàn kinh sợ, bởi vì bốn thanh sát kiếm tràn ra một lũ kiếm khí mỏng manh có thể thấy được nối thẳng với mầm mống Bồ Đề kia, có một loại khí cơ trời sụp đất nứt ập tới như sắp hủy diệt vũ trụ.

Vậy mà, sát khí khủng bố như vậy lại đều bị hạt giống Bồ Đề hấp thu, nói chính xác bị cổ ý chí mỏng manh kia kháng cự. điều này quả thực không phù hợp đạo lý.

- Loại hạt giống này tuyệt đối có vấn đề, hơn nữa là vấn đề rất lớn lao!

Bàng Bác cảm thấy lưng phát lạnh.

Tứ kiếm sát khí cường hàn biết bao, tuy rằng chỉ chảy lại đây một tia mong manh, nhưng không thể hủy diệt đạo ý chí kia, nhưng cũng đã chứng tỏ một vấn đề:

Ý chí như vậy hàng năm làm bạn trên người mình, khẳng định là một loại uy hiếp cực lớn. Dựa vào lực lượng cấp Thánh Vương của hắn hiện giờ không thể loại trừ được. Chuyện này còn ác liệt hơn so với trong tưởng tượng của họ.

- Lại đến!

Diệp Phàm tới phía trước, dẫn động kiếm khí lại đây, bốn thanh sát kiếm màu đỏ sậm dường như phải sống lại. Bên tai vang lên tiếng chúng sinh đau thương kêu khóc, tiếng Thần Ma kêu vang, hình ảnh sát tiên máu chảy đám đia giống như tái hiện chân thật!

- Tru Tiên Tứ Kiếm thật đáng sợ! Cũng không có sống lại, chí là chìm ở nơi đó đã có loại cảnh tượng đáng sợ này!

Bàng Bác thở dài, hận không thể lấy được vào tay.

"Ông!"

Trong hạt giống Bồ Đề truyền ra một tiếng ngân vang. hơn nữa tiếp theo tiếng Phật âm đại chấn, giống như có một vị cổ Phật uy nghiêm đang tụng kinh, khuếch tán ra sóng mờ mịt.

Hiển nhiên, đã kích phát lên một lũ sát khí của bốn thanh sát kiếm, kiếm khí màu đen kia thô to thêm một ít, điều này làm cho đám Long Mã trong lòng run sợ, không cẩn thận một cái bổ trúng trên người bọn họ, chắc chắn sẽ hình thần câu diệt.

Diệp Phàm tế ra cái đỉnh xanh cũ nát, cho mọi người núp tránh ở bên trong, bao aồm chính hắn, bằng không rất nguy hiểm.

Một tòa kiến trúc cổ to lớn hiện lên, Đại Lôi Âm Tự là chân thật như thế, mà còn xuất hiện Tu Di Sơn cổ xưa. trấn áp trời xanh muôn thuở, tiếng Phật âm chấn động chín tầng trời mười tầng đất.

- Đây... rõ ràng là một lũ ý chí mơ hồ yếu ớt nhất, sao có thể cường đại như vậy?!

Hoàng Kim sư tử nghĩ đến chuyện cũ của tổ tỏng mình, trong lòng đâm ra bất an.

"Keng!"

Trong đó một thanh sát kiếm khẽ ngân lên một tiếng, một tia sáng mờ thực mỏng manh bay ra. Đó là lực sát phạt quán thế đủ để chém chết anh kiệt thiên kiêu.

Âm hưởng này vang lên khắp bầu trời, làm cho cả vũ trụ dường như đều lay chuyển. Nó chìm sâu vào bên trong hạt giống, va chạm mạnh với đạo ý chí mơ hồ kia.

Một tiếng vang nhô, một làn khói bốc lên rồi tiêu tan. Ý chí mơ hồ tan thành mây khói, bị một thanh sát kiếm màu đỏ sậm trong đó chém bỏ, trở thành quá khứ.

Diệp Phàm thở phào một hơi, cầm trong tay quỷ đăng rất nhanh rút lui, loại sát khí này quá khủng bố, mặc dù tránh ở trong cái đỉnh xanh cũng có cảm giác xương cốt trong cơ thể như sắp nứt ra, ngay cả nguyên thần đều sắp bị chém chết.

Nên biết rằng, bốn thanh sát kiếm vẫn chưa nhầm vào bọn họ, nhưng mọi người không thể chịu đựng nổi loại khí tức này.

Bàng Bác cảm thán, nói:

- Tru Tiên Tứ Kiếm khẳng định là sát khí mạnh nhất cổ kim, trên thân kiếm khắc hình sát tiên máu chảy đám đìa hẳn không phải là sự thực chứ?!

Ngay khoảnh khắc lũ ý chí trong hạt giống Bồ Đề kia bị làm tiêu tan, trong một vùng đất hoang ở A Di Đà cổ tinh vực, trong một cổ tháp được cây cỏ bao phủ, xương trán một pho tượng đá "rắc" một tiếng rồi nứt ra.

Mà trên đầu vai tượng đá cỏ một con hung cầm màu vàng, nó chợt mở mắt, trong con ngươi màu vàng hừng hực chớp lóe, nhưng lại trực tiếp xé rách mấy vạn dặm núi sông!

Nếu nhìn kỳ, đây là con Kim Sí Thiên Bằng cổ, nhưng chỉ dài có một thước, đứng trên vai tượng đá, phát sáng rạng rỡ, phát ra khí thế hùng tráng tấn công nhật nguyệt.

Thời gian thấm thoát, ba năm vội vàng trôi qua, trong khoảng thời gian này Khổ Hải hấp dẫn vô số cao thủ tới đây, càng ngày càng đáng sợ.

Mấy trăm chủng tộc, mấy vạn tu sĩ, đương nhiên đây chỉ là người có đủ tư cách đi vào trong biển, về phần trên bờ biển màu đen kia thì còn nhiều vô số tu sĩ.

Trong đó Đại Thánh cũng chí tôn trẻ tuổi đông hơn so với trước kia, bởi vì người của cả tinh vực rộng lớn đều tới, muốn đoạt lấy Sinh mệnh cổ thụ, lấy đi binh khí Đế.

Cao thủ tụ thành nhóm đi vào cổ vực thần thoại, không thể tránh khỏi đổ máu, so với trước kia còn thảm thiết hơn rất nhiều lần: tranh đoạt thuyền cổ, cướp sạch bí bảo các tộc, mỗi ngày đều có phát sinh, chuyện hắc ầm và bi thảm lúc nào cũng diễn ra.

Trong thời gian này, mấy Đại Thánh Hôi Giao, Kim Thiềm, Thiên Cẩu... hàng năm đánh nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mắt: trong một lần đối phó một hậu bối thì gặp phải mấy vị Đại Thánh ở cổ vực đó, liền bị truy kích mãnh liệt, ba năm không ngừng bị đuổi giết, vãi máu suốt một đường chạy trốn.

Thời gian ba năm này, trong Mệnh Tuyền Nhãn của Thiên Tôn cổ ngược lại rất tường hòa, không ngừng xuất hiện lốc xoáy tinh khí, đó là hai cây Thần dược đang sinh trưởng.

Kỳ Lân thần dược khi tường hòa bừng bừng, rễ cây hữu lực, đâm vào trong hư không, hấp thu tinh hoa Mệnh Tuyền, sinh ra chín cái lá. mỗi một phiến lá đều phát sáng rực rỡ, có hình dạng như kỳ lân tím.

Hai năm liền nó sinh trưởng cao đến một thước, rồi sau đó độ cao không còn có biến hóa, chỉ là có tinh khí càng ngày càng tràn đầy, như một mảng Thần hải màu tím đang phập phồng.

Một gốc cây Bất tử dược muốn thành thục tối thiếu cần thời gian mấy ngàn năm. Kỳ lân dược sau khi trải qua nẩy mầm mọc lá có hình thức ban đầu, không còn sinh trưởng tốt nữa.

Ngay cả địa phương này là Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ cũng không được. Dù là điều kiện sinh trưởng cần thiết nhất cung cấp cho Thần dược cũng không có khả năng vài năm sẽ thành thục.

Tuy có thể ngắn lại một ít thời đại, nhưng cũng không thể quá khoa trương như vậy. Dựa theo bọn họ phỏng đoán, tính sát sao nhất phỏng chừng cũng phải mấy trăm năm, dưới điều kiện tiên quyết là loại môi trường này thủy chung không thay đổi.

Còn cây Bồ Đề như một khối ngọc bích điêu khắc mà thành, cả vật thể xanh mơn mởn, lá cây lay động, rung động rào rào, xanh tươi lấp lánh, buông xuống từng đợt từng đợt khí mang đại đạo.

Nó vốn là một gốc cây cổ thụ, tương truyền có thể cao nhất trong mảy, ngày nay chỉ là ấu thể, không nhiều không ít, độ cao vừa đúng sáu trượng. Đây là một con số tinh tế.

Dưới cây Bồ Đề, một nam nhân nhắm mắt, tĩnh lặng như bàn thạch, có một loại ý vị đặc biệt, từng tia từng đợt khí cơ đại đạo từ thân thể hắn tràn ra, khuếch tán ra khắp phương xa.

Diệp Phàm ngồi xếp bằng dưới tàng cây đã suốt ba năm chưa từng nhích động. Hắn đang ngộ đạo, sáng tạo pháp của chính mình, muốn đi theo một con đường khác biệt.

Mười hai thánh giả cũng tu luyện ở dưới cây Bồ Đề, nhưng không có không nhúc nhích ba năm giống như hắn như vậy. Đây là một mảnh đất lành ngộ đạo, mọi người đều có thu hoạch lớn.

Rốt cục, Diệp Phàm nhích động, trong cơ thể phát ra luân âm đại đạo, kinh văn tự ngân vang. Dưới cây Bồ Đề có một loại thụy tượng đắc đạo, các loại đạo quang bay múa.

Trong Luân Hải của Diệp Phàm phát ra tiên huy, kéo dài hướng ra phía ngoài, nổ vang như tiếng hoàng chung đại lữ. Đây là hắn đang khuếch trương đạo, đạp bước trên con đường của mình.

Đám người Bàng Bác, Long Mã, Thiên Hạt... đều chấn động, đều lộ rạ vẻ kinh ngạc lẫn kinh sợ, tiên huy kia bốc hơi khuếch tán hướng ra phía ngoài, đều không phải là dẫn động Bí Cảnh Đạo Cung, mà là kéo dài tới hướng tứ chi hắn.

Ngay khoảnh khắc Diệp Phàm mở con ngươi, hai luồng tia chớp màu vàng xé rách hư không, bí cảnh Luân Hải của hắn hóa thành một cái Thái cực tiên đồ, rực rỡ chói mắt giống như một vầng mặt trời.

Nơi này vốn chính là vạn vật sơ khai của nhân thể, ngày nay từng luồng sáng rực lan tràn ra khắp tứ chi, nơi đây là ngọn nguồn của Thần lực.

Ở tứ chi của Diệp Phàm xuất hiện từng cái từng cái cổ tự, mỗi một cái đều giống như xẹt qua từ thời không viễn cổ mà đến, lạc ấn trên Tứ Cực trong cơ thể hắn, âm thanh kinh văn không dứt bên tai.

Mới đầu, thanh long, chu tước, bạch hổ, huyền vũ xuất hiện, đối ứng với Tứ Cực trên thân hắn, rồi như nấu chay hòa tan cũng một chỗ, có một lực lượng long trời lỡ đất, vô cùng khủng bố.

Các loại tia chớp hỗn độn bay múa, hóa thành từng cái cổ phù, lạc ấn trên tứ chi làm cho toàn thân hắn giống như một Thần Ma, cơ thể phát sáng lóng lánh, tóc đen dày rậm bay múa.

Rồi sau đó, tất cả đều ngưng lại, loại cuồng dã này biến mất, thần quang sắc bén trong con ngươi thu vào trong mắt, kinh văn đại đạo hiện lên, khắc trên Tứ Cực trong thân thể hắn, mới đầu dày đặc rồi sau đó quy làm một, tràn ngập một loại khí tức của đại đạo giản đơn.

"Ầm!"

Ngay sau đó, lại sinh ra biến hóa: địa, hỏa, phong, thủy đối ứng với Tứ Cực thân thể hắn, tiếng sấm chấn thế, hỗn độn vô cùng tận. nơi này như là thế giới cổ nguyên thủy.

Tứ chi Diệp Phàm chấn động. phong lôi mãnh liệt, kinh văn tự ngân lên, Thần âm đại đạo không dứt bên tai, tứ chi hắn đồng loạt nhích động, như là đang khai thiên lập địa, phải tạo ra phiến thế giới cổ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Địa, hỏa, phong, thủy chuyển động, cũng hợp lại với Tứ Cực nhân thể, sương mù hỗn độn mờ mịt, hắn sáng tạo ra thế giới này, thật sự như là khai mở một thế giới riêng.

- Đây là kinh văn của hắn, không tiến vào Đạo Cung, trước tu Tứ Cực, còn chưa đạt tới trọn vẹn đã diễn biến ra loại áo nghĩa này. Thật khó lường!

Mười hai thánh giả đều khiếp sợ cảm khái.
Bình Luận (0)
Comment