Già Thiên

Chương 1524

Thần Vương thể Cơ Hạo nguyệt bị đánh mắt bầm đen. như là mắt gấu mèo, lúc này lại nghe Long Mã vô liêm si nói lập tức mày kiếm dựng thẳng, nhìn chằm chằm vào nó không thôi.

Diệp Phàm cảm thấy thực xấu hổ, thật đúng là trâm năm không gặp, mới vừa chạm trán liền giáng cho Cơ Hạo Nguyệt một kích, có điếm không nói nổi. Tuy nhiên chuyện này cũng không thể trách hắn, Thần thể vừa ra liền ào tới đánh hắn, không nặng tay một chút thật đúng là không giải quyết được vấn đề.

- Hạo Nguyệt huynh đã lâu không sập?

Bàng Bác cười ha hả tiến lên giải vây.

Thần thể Cơ Hạo Nguyệt không phải là bảo thủ, nhưng theo tu vi từ từ cường đại có một loại uy nghiêm, dần dần biếu hiện trở nên trang trọng, ngày thường thoạt nhìn rất nghiêm túc. Đây cũng là trái ngược với Cơ Tử Nguyệt. cũng là nguyên nhân nàng muốn trấn áp hắn.

- Từ biệt trăm năm, ngươi thật sự là hoàn toàn biến thành Đại Yêu rồi!

Cơ Hạo Nguyệt gật đầu nói.

Bàng Bác cũng xấu hổ, nói về thể chất, hắn thật đúng là nữa người nửa yêu. Trong máu hắn có kế thừa Thần huyết của Yêu tộc thượng cổ, khi còn ở Bắc Đẩu đột nhiên thức tỉnh, từ trong huyết mạch đạt được mảnh nhỏ đạo chính thống của Yêu tộc.

Ngày nay, hắn có huyết thống Nhân tộc, cũng có đặc thù của Yêu tộc, nhất là mảnh nhỏ đại đạo trong máu làm cho hắn càng ngày càng có chuyển biến hướng về Đại Yêu.

- VỊ này chính là Thần Vương, quả nhiên oai hùng phi phàm, bổn tọa cũng ngài vừa gặp như cố tri, xem ra chúng ta chính là người trong đồng đạo!

Long Mã tiến lên lôi kéo làm quen.

Cơ Hạo Nguyệt cũng không phải là người cố chấp, nhìn tên da mặt dày này gật đầu. duy chỉ riêng Diệp Phàm là không hề tỏ vẻ hoà nhà với hắn, xem ra còn muốn chiến đấu tiếp một phen.

- Ca...

Cơ Tử Nguyệt kéo âm cuối thật dài, lắc lắc cánh tay huynh trường, giọng nói ngọt ngào chết người.

- Được rồi, quá khứ đều quên đi!

Cơ Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua Diệp Phàm, nói như vậy.

Sau đó, hắn xoay người lại, nhìn ngay mặt Cơ Tử Nguyệt, nói:

- Không ngờ ngươi lại đánh lén ta, đánh chính thân ca ca của mình. Quả là càng ngày càng có tiền đồ!

Cơ Tử Nguyệt hé miệng cười tươi rói, nói:

- Lần sau muội sẽ chú ý, sẽ không bạo lực như vậy!

- Còn có lần sau?

Cơ Hạo Nguyệt sa sầm mặt xuống, gặp phải một muội muội tinh quái như vậy, hắn có điếm hết biết nói gì, trừng phạt không được mắng không xong. Chính bởi vì quản thúc rất nghiêm, mới dẫn tới phản ngược nghiêm trọng như vậy.

- Ngầu nhiên chứng minh muội có thể trấn áp huynh còn không được sao?

Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Không được!

- Vậy muội càng muốn thử xem!

Mọi người nghe nói tất cả đều cười thầm trong bụng. Hai huynh muội người này thật đúng là thú vị, một người không nên bày ra bộ dáng ca ca uy nghiêm, người kia rốt cuộc phản kháng lại.

- Hạo Nguyệt huynh...

Diệp Phàm ho khan một tiếng, lên tiếng nói chuyện, địa phương này không nên ở lâu. trong chốc lát hơn phân nửa sẽ có Đại Thánh xuất hiện, hắn đề nghị trước rời đi.

Sau nửa canh siờ, bọn họ đi tới một vùng yên tĩnh, núi không cao, có một dòng suối chảy xuống, hình thành một thác nước màu bạc tòa lên hơi nước mờ mịt.

Chung quanh hồ nước dưới thác, cây cỏ xanh um, cũng là một chỗ đất lành hiếm có, thực thích hợp tu luyện ngộ đạo.

Nhiều năm không gặp, Cơ Hạo Nguyệt khí vũ hiên ngang, thần thái càng hơn xưa. đương nhiên quầng thâm nơi mắt kia hơi có chút mất thẩm mỹ, hắn cũng không có vội làm tan đi.

- Ngày nay, ngươi thật sự trưởng thành rồi, cũng thế hệ trong thiên hạ này còn có thể có mấy người là đối thủ của ngươi?

Cơ Hạo Nguyệt hỏi.

- Không nói hết được!

Diệp Phàm trả lời thẳng thắn.

Hắn tuy có tín niệm vô địch nhưng vũ trụ này quá bao la, ai dám nói mình chân chính là vô địch? Kim Xà đại lang quân, Tang Cổ... Có thể chiến một trận để cân nhắc, mà còn có nhiều người chưa biết tới?

- À! Hoàng Hư Đạo, Thánh Hoàng tử, Thần Tầm đạo nhân, Hòa Kỳ Tử những người này, huyết mạch có một không hai thiên hạ, thật sự khó mà nói!

Bàng Bác nói.

- Không biết Thánh Hoàng tử ra sao, đến tột cũng đi nơi nào rồi?

Diệp Phàm lẩm bẩm. Hắn còn nhớ rõ, hầu tử cũng từng nói muốn đi lẻn cổ lộ, nhưng có thể sẽ không đi vào cổ lộ Nhân tộc. Dựa theo tính, tình hắn phỏng chừng là một đường đánh vào chỗ sâu trong tinh không, hơn phân nửa sẽ quấy tung một cổ lộ nào đó.

Nhắc tới cố nhân, tự nhiên không khỏi nhắc tới Cơ Tử, điều này làm cho huynh muội Cơ gia đều có cảm giác là lạ. Đây là giao tình thế nào chứ.

Diệp Phàm xưng huynh gọi đệ với Cơ Tử, mà bọn họ lại loại quan hệ này, thật đúng là một mối quan hệ lung tung, thật không biết tương lai khi mọi người gặp mặt phải xưng hô thế nào.

- Nếu nói về huyết mạch, phải chọn Thiên Hoàng tử là nhất, có thể nói là đệ nhất thiên hạ, không có người nào có thể sánh bàng, căn cốt và máu huyết của hắn gần với Thần minh nhất!

Cơ Hạo Nguyệt nói.

Năm đó, ở Bắc Đẩu khi hắn gặp Thiên Hoàng tử, liền cảm nhận được một loại huyết mạch không gì sánh nổi, nên hỏi Diệp Phàm:

- Ngày nay người này ra sao?

- Bị ta giết rồi!

Diệp Phàm nói.

- Cái gì, ngươi đánh chết Thiên Hoàng tử?

Huynh muội Cơ gia vô cùng kinh ngạc.

Khi bọn họ rời đi, Cổ tộc người đông thế lớn, Thiên Hoàng tử như mặt trời ban trưa, mờ mờ ảo ảo có xu thế sẽ là Bất Tử Thiên Hoàng thứ hai, chiếu theo tốc độ phát triển đó, tất nhiên có thể hiệu lệnh thiên hạ.

- Ta, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử đại chiến với bát bộ thần tướng, quyết đấu với đám Hòa Kỳ Tử, cuối cùng hái được đầu Thiên Hoàng tử xuống, đương trường giết chết!

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

Hắn kể lại một lần kỳ càng ti mi chuyện xảy ra trước kia. lúc ấy liên quan đến mấy vị Cổ Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo, Hòa Kỳ Tử, Hòa Lân Nhi đều tham chiến, trận đánh đó thật gian nan.

- Một trận chiến nhiệt huyết sôi trào như vậy, đáng tiếc ta không có ở đó!

Bàng Bác thở dài, khi đó hắn cũng giống như Cơ Hạo Nguyệt, bước lên tinh không cổ lộ từ lâu.

- Thiên Hoàng tử cứ như vậy chết đi, đó chính là con nối dòng của Bất Tử Thiên Hoàng a!

Cơ Hạo Nguyệt có chút cảm thán.

Diệp Phàm nghe hắn nói như vậy, nghĩ tới vết khắc đá đáng sợ ngày nọ: Bất Tử Thiên Đao trấn áp trên bầu trời, buông xuống hỗn độn khí mờ mịt, mà ở phía dưới có một quả trứng đá, tương lai không biết sẽ thế nào?

- Mặc dù có thể chất đệ nhất thiên hạ, cũng không khẳng định có thể tiểu ngạo đến cuối cùng, hơn nữa một đại thế đã đến như vậy, Thiên Hoàng tử đến tột cũng có được huyết mạch đệ nhất thiên hạ hay không cũng rất khó nói!

Diệp Phàm nói, bởi vì hắn nghĩ tới một ít truyền thuyết.

Đế Tôn có con nối dòng lưu lại hay không, Hỗn Độn thể thật sự sẽ đến trên đời hay không, thể chất Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai như vậy có xuất hiện hay không, chí tôn sinh ra trong Chư Thần...

Nếu là một đại thế, đương nhiên tất cả huyết mạch mạnh nhất từ xưa đến nay đều sẽ đi vào, nếu như tất cả đều xuất hiện vậy thì thật sự rất đáng sợ, rất khó nói ai yếu ai mạnh.

Không có thể chất vô địch, chỉ có người với cái tâm vô địch! Bọn họ thảo luận đến cuối cùng, đều rất tán thành quan điếm này, Đại đế cổ phần lớn đều là thể chất tầm thường. nhưng cuối cùng lại chiến thắng tất cả địch thủ.

Kiếp này cũng rất khó nói, có lẽ cuối cùng chính là một người thể chất bình thường một đường huyết chiến đi lên ngôi tuyệt đỉnh, nói cũng không chừng.

- Xem đại thế hoàng kim đã đến, bao nhiêu anh kiệt vùi xương nơi đất khách quê người, bao nhiêu thiên kiêu vùi thân trên Đế lộ. Ta có một loại cảm giác: một trận chiến cuối cùng sẽ vượt qua dự đoán của mọi người!

Cơ Tử Nguyệt noi.

Rất nhanh, xa xa truyền đến động lạ, Thiên nữ Thần tộc xuất hiện, không ngờ lại tìm được nơi đây, xưng được với tài hoa tao nhà.

- Mỹ nữ! Nàng một mình tới nơi này, không sợ có đến mà không có về sao?

Bàng Bác cười to nói.

Sân Lam thân là Thần tộc rất cường đại, thế gian hiếm thấy, ít có địch thủ, đọ sức trên cổ lộ Nhân tộc với danh hiệu Thần nữ. Lúc này nàng thần sắc bình thản, cũng không tới gần. nói:

- Ta cũng không ác ý! Chỉ là muốn gặp Thần thể Nhân tộc!

- Là ta!

Cơ Hạo Nguyệt đứng dậy.

- Quả nhiên là tư chất ngút trời. Ngươi có nguyện ý gia nhập Thần tộc ta? Chúng ta sẽ giúp ngươi huyết tế Thần tổ, mở ra một đạo gông cùm xiềng xích cuối cùng vì bản thân nhân loại của ngươi để hóa thân thành Thần tộc!

Sân Lam có vẻ kích động nói. Đây tuyệt đối là một loại huyết mạch mới mẻ cường đại, lại dung hợp mảnh nhỏ đại đạo của Thần Ma thái cổ. Nếu như gia nhập Thần tộc, thế hệ sau có thể sẽ tiến thêm một bước tăng mạnh, rất có thể sẽ tấn chức là Thần chủ.

Thần thông hôn với thần sẽ bảo trì máu huyết tinh thuần, càng đổi càng mạnh, mà không suy nhược.

- Ta là nhân loại, không hướng tới người của Thần tộc!

Cơ Hạo Nguyệt đáp lại thực rõ ràng.

- Ngươi như ta, mới là huyết mạch bộ tộc chân chính, trở lại huyết mạch, trở lại tộc đàn đối với ngươi mà nói có diệu dụng vô tận. chúng ta sẽ truyền cho ngươi Thần Vương kinh chân chính, thích hợp nhất cho tộc ta tu luyện.

Sân Lam nói.

Long Mã liếc xéo nàng. nói:

- Thần tộc không phải là phản đồ sao? Ta rõ ràng nghe nói là từ trong nhân loại tách rời đi ra, vốn là nhân loại lại tự xưng là một tộc riêng!

Sân Lam không có dừng lại lâu, xoay người rời đi, nhưng lời nói của nàng lại là đề tài bàn luận của mọi người. Có lẽ thật sự nên bắt cóc một người Thần tộc, để nhìn thử xem cái gọi là Thần Vương kinh như thế nào.

"Ầm!"

Xa xa. mặt đất chấn động. cả dãy núi đều rung chuyển. Huynh muội Cơ gia đều vô cùng kinh hãi, đó là quan tài Hư Không Đế đang rung động.

- Có người đang cường công. Hơn phân nửa sẽ gặp phải đại họa!

Cơ Hạo N su vệt nói.

- Ta không tin bọn họ có thể làm gì được quan tài của tổ tiên ta!

Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, cũng không lo lắng.

Diệp Phàm nghĩ tới chuyện ở tinh vực Vĩnh Hằng, mười vạn năm trước mấy vị Đại Thánh cùng với rất nhiều hạm đội dùng xích sắt thật lớn cột chật quan tài này kéo đi, kết quả toàn bộ ngã xuống.

Ngày nay nghĩ tới, dường như Hư Không Đại đế tác chiến đến chết, có liên quan tới thi thể cấp Đế giằng co rất nhiều vạn năm.

Tiếng vang rất nhanh dừng lại, nơi đó khôi phục yên lặng.

- Đã chết mấy vị Đại Thánh!

Sau đó không lâu, Thánh giả Thanh Loan, Hắc Hùng dò được tin tức, ba người kia dùng máu Đại Thánh rót vào cỗ quan tài chín lớp thời đại thần thoại, kết quả là toàn bộ chết sạch.

Bàng Bác hít ngược một hơi khí lạnh, dò hỏi:

- Các ngươi mở ra quan tài chín lớp hay sao?

Huynh muội Cơ gia đều lắc đầu, cũng chưa từng làm như vậy.

- Chúng ta không nên để ý tới nữa, lúc này nên bế quan, để mặc cho bên ngoài biến ảo đều không quan hệ tới chúng ta, tăng lên thực lực là quan trọng hơn hết!

Diệp Phàm nói. Hắn có một loại lo lắng âm thầm, luôn có dự cảm sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Từ cổ vực thần thoại tới đây, khiến hắn cảm thấy rất quỷ dị, tốt nhất là ở trong bóng tối lẳng lặng chờ xem.

"Rầm!"

Một ngày này, thiên địa rung chuyển, nhật nguyệt lắc lư, tinh tú trên bầu trời như sắp rơi xuống. Sau một tiếng nổ lớn, hào quang tím sôi trào gần như bao phủ Thần vực.

Nếu không nhờ có mấy vị Thần lão trước tiên cầm Sát trận đồ của Linh Bảo Thiên Tôn chạy trở về ngăn cản, Thần vực đã bị người công phá rồi!

Vạn Long Linh xuất hiện, tòa sáng muôn màu trong thế giới của Thần, hóa thành một con chân Long màu tím dập nát chân không, dập nát chư thiên!

Diệp Phàm từ lần trước nhìn thấy Cổ tộc thân người đầu rồng đến nay vẫn luôn có một loại lo lắng âm thầm, lo ngại Hoàng tộc của Vạn Long Sào sẽ xuất hiện ở nơi này, không nghĩ tới đã trở thành sự thật.

Nhân Ma ăn Đại Thánh bọn họ, Vạn Long Sào dời đi cả tộc về tới tổ tinh, ngày nay cầm Cổ Hoàng binh Cực Đạo xuất hiện ở Bỉ Ngạn.

- Không phải chỉ là một gốc cây Sinh mệnh cổ thụ sao, chúng ta không nên để ý, cứ bế quan ở đây đi!

Diệp Phàm tự mình bày trận, dùng Nguyên Thuật phong tòa thập phương, sau đó lại bày ra Khi Thiên trận văn. ngay cả trời xanh đều có thể che giấu, đương nhiên sẽ không bị những người khác tìm ra được.

Hắn lấy ra Bồ Đề cổ thụ, trồng trên Thần Ma lĩnh- rót xuống bảo dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, cây xanh tươi tốt, cành lá lay động vang vang tiếng "rì rào".

Dưới tàng cây bồ đề sáu trượng một đám người ngồi xuống, còn thật sự tu luyện, tìm hiểu đạo và pháp của chính mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Ngoài ra. Diệp Phàm cũng lấy ra Kỳ lân cổ dược trồng ở trước mặt mọi người, thân cây hào quang tím lấp lánh, tòa hương thơm ập vào mũi, tinh khí tản ra bốn phía, làm cho mọi người càng thêm cảm thấy trong lòng yên tĩnh.

Năm tháng vội vàng trôi qua. một lần phong bế này chính là ba mươi năm. bọn họ hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chuyên tâm ở dưới tàng cây bồ đề sáu trượng ngộ đạo, rèn luyện hồn cốt, lĩnh ngộ pháp và đường đi của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment