Già Thiên

Chương 1604

Diệp Phàm và Hồn Thác một trước một sau tiến vào Dao Trì. Dọc theo đường đi, Hồn Thác Đại Thánh giống như thấy quỷ, không muốn trêu chọc đứa nhỏ kia.

- Tương truyền, đó là ngôn ngữ cấm kỵ, trong sử sách thái cổ có ghi lại một phần nhỏ, sớm đã thất truyền, gặp người nói loại ngôn ngữ này là mầm tai họa diệt thể. Ngày xưa từng có một đại Hoàng tộc chọc phải một đám người như vậy, giao chiến nửa ngày, máu chảy thành sông, bị xóa bỏ sạch sẽ!

Hồn Thác Đại Thánh ăn ngay nói thật.

Sau đó, lão lại nhắc tới âm thanh hiến tế kia, nói rõ cho Diệp Phàm biết, khi Bất Tử Thiên Hoàng tọa hóa cũng từng có loại âm thanh hiến tế này vang lên, cùng hòa với tiếng khóc đau thương của vạn tộc.

Nhưng không có to lớn như âm thanh mai táng ghi nhớ trong Tiên Thai của đứa nhỏ này. Trong thần thức của nó ngập trời như đại dương mênh mông, có ý bi thương của khắp thế gian, xuyên thấu qua thức hải của một đứa nhỏ mà tái hiện, bản thân chuyện đó đủ để nói rõ vấn đề.

- Nhìn như là một đứa bé ngây thơ vô hại, kỳ thật có thể là một tổ tông sống ở thời cổ xưa nhất, có lẽ nó đã xảy ra dị biến, tốt nhất không nên trêu chọc!

Hồn Thác Đại Thánh ngày thường đều là một bộ dáng ung dung tiêu sái, đi đến đâu mang xui xẻo đến đó. Nhưng hôm nay lão lại là một bộ dáng giống như tự mang xui xẻo tới cho mình, mặt nhăn nhó không khác gì quả mướp đắng.

- Biện pháp ổn thỏa nhất chính là trục xuất, kích hoạt binh khí Đế, dựa theo lễ tang như Đại đế cổ đưa nó vào hư không!

Hồn Thác đề nghị.

Ngay cả nhân vật như lão bực này đều chỉ là nhìn thấy qua một ít mơ hồ ghi lại ở trong sách cổ, mà không rõ đến tột cùng là gì, chỉ biết là loại âm thanh hiến tế âm cùng với người nói ra loại ngôn ngữ này không thể trêu chọc.

Bằng không, có thể chính là một hồi tai họa ngập trời.

- Khi Bất Tử Thiên Hoàng hạ táng cũng có âm thanh hiến tế cùng loại, mà tiếng vang trong Tiên Thai của đứa nhỏ này còn to hơn?

Diệp Phàm hỏi.

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng trên thế giới này dù sao cũng có người và những sự kiện ở ngoài dự liêu của ngươi. Đứa nhỏ này ngươi không nên nghiên cứu kỹ, mau mau buông tay đi!

Hồn Thác trịnh trọng nói xong hết thảy, sau đó đứng dậy cáo từ.

Diệp Phàm thật cũng không có làm khó lão. Ngày nay cùng với lão già xui xẻo này cũng không có xung đột gì lớn lắm.

Dao Trì như trước, núi sông xinh đẹp tuyệt trần, cây cỏ hoa lá từng mảng, nụ hoa rực rỡ, mùi thơm ngát ập vào mũi.

Thần Điện mờ ảo treo trên vách núi, sương mù mông lung, từng mảng hồ nước như những viên trân châu dầy đặc, cổ thụ che trời lay động phát sáng, vô số cảnh đẹp tuyệt vời.

Diệp Phàm gặp lại Dao Trì Thánh nữ, ngày nay nàng đã trở thành chủ nhân kế thừa, phong thái như trước, xinh đẹp nhất Đông Hoang, ngày xưa cùng An Diệu Y đều được xưng là mỹ nhân tuyệt thế.

Váy dài màu xanh kéo dài sau thân mình, nàng yếu điệu hơn xưa, thướt tha mà đến. Không chút phấn son nhưng lại làm cho thiên hạ đều mất hết màu sắc, hai hàng mi cong vút trên gương mặt xinh đẹp mịn màng, ánh mắt trong suốt, có một loại linh động, đẹp không thể tả.

- Chúc mừng Diệp huynh vô địch cổ lộ Nhân tộc!

Nàng chúc mừng mang theo vẻ tươi cười ôn hòa.

- Diệp Phàm!

Liễu Y Y cũng đến đây, trên mặt có nụ cười cũng có nước mắt, cũng có kích động. Là bạn cũ đến từ một bến bờ tinh không khác đối với nàng mà nói hắn là người thân duy nhất.

Ở trong một tòa cung điện rộng lớn, bọn họ nói chuyện với nhau ước chừng hai giờ. Kể rõ một ít trải qua mấy năm nay, cảm khái lực lượng năm tháng vô cùng, đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Diệp Phàm nói thẳng ý đồ mình đến, muốn nhìn thử xem cửu khiếu tiên thạch kia thế nào, bằng không trong lòng luôn bất an, hắn lên tiếng nói:

- Ta không biết các người rốt cuộc có chuẩn bị gì ở sau, nên biết rằng một khi nàng ta xuất thế, hơn phân nửa sẽ vô địch thiên hạ, ngoại trừ tồn tại trong các vùng cấm, sẽ không có người nào có thể chế phục!

Dao Trì Thánh nữ lắc lắc đầu, nói:

- Nàng là đứa con của Dao Trì chúng ta, từ khi thần trí ngây thơ đã bắt đầu được giảng kinh, trút vào rất nhiều tâm huyết, dù là ý chí sắt đá cũng đã bị cảm hóa từ lâu. Huống chi, nàng vốn là đồng tâm một thể với Dao Trì! Huynh có thể yên tâm!

Nàng lộ ra một chút vẻ khó xử, uyển chuyển nói cho Diệp Phàm đừng lo, về thần thai Dao Trì này có bí ẩn khó nói, nhưng cam đoan tuyệt đối sẽ không trở thành tai họa.

Bên bờ Tiên Trì, Bàn Đào cổ thụ như trước xanh um, phiến lá xanh như mã não, trong suốt lấp lánh, chung quanh có các loại tường cầm thụy thú thường lui tới, thần thạch cửu khiếu bát khổng phun ra nuốt vào thiên địa tinh hoa, phát ra tràn đầy khí cơ sinh mệnh.

Diệp Phàm nghỉ chân bên bờ hồ, nhìn chằm chằm vào thần thạch cửu khiếu bát khổng dưới cây cổ thụ, Nguyên Thiên Nhãn mở to nhìn xuyên qua đá, nhìn xem cẩn thận.

Trong lớp đá, một nữ nhân thần tư ngọc cốt, tao nhã tuyết đại, đã thành hình máu thịt sáng lóng lánh, bất cứ lúc nào sẽ thức tỉnh, tiến tới phá vỡ vật liệu đá mà ra!

- Diệp huynh yên tâm! Dao Trì tự có chừng mực, dù có không cẩn thận đi nữa cũng sẽ không gây tai nạn và rắc rối cho thiên hạ!

Dao Trì Thánh nữ dịu dàng nhìn thần thạch, nói.

Diệp Phàm sâu sắc cảm thấy được, trong đó dường như thật sự có ẩn tình, cùng với lời nói của Thánh chủ Dao Trì ngày xưa không giống nhau. Hẳn là Thánh địa ẩn tàng rất nhiều bí mật, che mắt mọi người.

Trên vòm trời tràn ngập hỗn độn khí, một tòa cổ tháp như ẩn như hiện, nặng nề di động, đó là Tây Hoàng Tháp với Tiên Lệ Lục Kim luyện chế thành, trấn thủ khắp vùng đất lành.

Tiên Lệ Lục Kim là tiên liệu, thế gian có lời đồn đãi nói là, nó đại biếu cho bi ca và nước mắt. Quả thật cũng như thế, tương truyền Tây Hoàng cũng là nửa đời thê lương và tiếc nuối.

Trong Dao Trì, mỗi một vị nữ nhân tài tình tuyệt đẹp dường như đều sẽ có các loại khuyết điếm, đều lưu lại chuyện cũ thương tâm của mỗi người khác nhau.

Trên vòm trời xuất hiện một nữ nhân, trên mặt là vô tận thương cảm, gật gật đầu với Diệp Phàm, rồi chìm sâu vào khu vực chỗ Tây Hoàng Tháp, làm bạn cùng với nó.

Diệp Phàm chào một đại lễ, đó là Dương Di, là hồng nhan tri kỷ của Trương Lâm tổ sư Nguyên Thiên Sư đời thứ năm, dường như lại một lần nữa xác minh Tiên Lệ Lục Kim Tháp bất tường, để lại nuối tiếc và bi thương.

- Vô Thủy Đại đế đến tột cùng có quan hệ gì với Dao Trì?

Diệp Phàm đột nhiên hỏi.

- Con hắc cẩu kia hẳn là biết!

Dao Trì Thánh nữ nói.

- Nó mất tích rồi!

Diệp Phàm bất đắc dĩ.

Dao Trì Thánh nữ nói:

- Đúng như trong lòng huynh dự đoán như vậy, cũng không phải giả. Mà ta cũng chỉ mấy năm gần đây mới xác nhận, sau khi cổ hiền phong ấn trong Tiên Trì xuất thế đã nói ra chuyện xưa đó!

- Vô Thủy Đại đế... thật sự xuất từ Dao Trì?!

Diệp Phàm thoắt xoay người, hắn chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không nghĩ tới đối phương nhưng lại thật sự công bố rõ chân tướng này.

- Đúng vậy! Vô Thủy Đại đế là con của Tây Hoàng!

Dao Trì Thánh nữ bình tĩnh nói, như là một tiếng sấm chấn cho Diệp Phàm run lên. Điều này thật đúng là kinh thế hãi tục.

Một môn hai Đế không thể phá vỡ? Không phải đã có người phá nát ngăn cản, làm được rồi ư!

Con nối dòng thân sinh của Tây Hoàng, vẫn không bị áp chế dưới Hoàng đạo vô thượng của bà dừng lại ở trước tuyệt đỉnh, mà ngược lại nghịch thiên đột phá, vì vậy mới có Vô Thủy độc nhất vô nhị!

Tin tức này nếu truyền ra ngoài, tất nhiên là nổi sóng dậy trời, rúng động khắp thiên hạ, vũ trụ đều phải rung chuyển!

Ai nói con nối dòng của Đại đế không có cách nào chứng đạo, ai có thể nói một môn không thể có hai Đế, xưa nay không người nào có thể phá vỡ ma chú! Hóa ra không biết là sớm đã bị Vô Thủy phá trừ.

Đây là đại sự kinh người, là một hồi gợn sóng thật lớn, đủ để cải sửa một ít nhận thức thường thức tu luyện trên lịch sử. Thật rung chuyển trời đất, vang dội cổ kim.

- Đánh vỡ thần thoại, khai mở kỳ tích xưa nay chưa từng có!

Diệp Phàm thở dài.

Đều nói người chủ Dao Trì không được lập gia đình, nhưng không thể tưởng được Tây Hoàng nhưng lại lưu lại một đứa con. Nếu loan truyền ra ngoài, dĩ nhiên sẽ là một hồi sóng to gió lớn.

- Tây Hoàng có một đoạn chuyện tình thảm thiết, tự tay nàng từng tống tiễn bạn tình rời thế, sau đó lại tự tay phong ấn đứa con duy nhất, cơ khổ phối hợp, cuối cùng ở Dao Trì thu nhận môn đồ, từ đó lập giáo!

Dao Trì Thánh nữ nói. Cũng không có gì giấu giếm.

- Thì ra là thế!

Cường đại, tuyệt tươi đẹp như Tây Hoàng, thân là Đại đế, nhưng cũng có một đoạn bi ca, có thể nghĩ mà biết: làm cho một vị Đại đế không đủ sức xoay chuyển trời đất, tự tay đưa tiễn giải thoát cho người yêu, đó là loại bi ai đau thương biết nhường nào.

Diệp Phàm không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tưởng tượng ra loại thê thương này. Tây Hoàng tất nhiên có vô tận bi thương và nuối tiếc, làm cho người ta cảm khái.

Vô Thủy từ khi còn rất nhỏ đã bị phong ấn, hắn xuất thế ở một lần thời đại hắc ám. Hết thảy đều là không có cách nào, thời đại đó cần con của Đế trấn áp náo động hắc ám, vì vậy phải giải khai phong ấn, từ đó cũng tạo ra một đời truyền kỳ bất bại, chấn động muôn đời.

- Vô Thủy Đại đế rốt cục mạnh như thế nào?

Diệp Phàm đối với vị Đại đế này lòng có kính ngưỡng, thực muốn biết hết thảy về hắn.

- Cường đại đến không thể đo lường!

Đây là người trong Dao Trì đánh giá.

Diệp Phàm hiểu được, Đại đế không thể nhìn lên, khó có thể đo lường, cũng chỉ có thể từ chiến lực khi hắn chưa thành Đế để tính toán.

- Khi ông ấy sinh ra, trên đỉnh đầu khí tường hòa xông thẳng lên trời cao, bốn biến đều chấn động!

Dao Trì Thánh nữ nói ra một sự thực kinh người.

Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, lập tức lấy ra đứa nhỏ mập mạp trắng mịn kia, nhìn chằm chằm vào tiểu tử trong Thần Nguyên, nhìn đến nó phát sợ hãi.

Tuy nhiên tiểu tử kia cũng rất có cốt khí, khiếp đảm chỉ trong chốc lát, rồi trừng mắt nhìn lại hắn, nhìn thẳng vào hắn miệng lẩm bẩm không ngừng.

- An đoán đức mã sâm phi lạp cô nô!

Liễu Y Y hỏi rõ từ đâu có được tiểu tử kia, sau đó không kiềm nổi ngạc nhiên thán phục, thật sự nghe mà rợn cả người.

- Vô Thủy Đại đế khi còn nhỏ có giống tiểu mập mạp này không?

Diệp Phàm hỏi.

- Cái gì nói nó béo mập! Các đứa trẻ khi còn nhỏ đều mụ mẫm đáng yêu như vậy!

Liễu Y Y không kiềm nổi ôm lấy khối tiên nguyên này, cách một khoảng cách, cưng chiều sờ đầu của nó.

- Cụ thể không thể biết được!

Dao Trì Thánh nữ lắc đầu, Vô Thủy Đại đế thuở nhỏ mất cha, từ rất nhỏ đã bị mẫu thân phong ấn, đều không phải là lớn lên ở bên song thân, người ngoài chỉ biết có hạn.

Không hề nghi ngờ phụ thân hắn là một vị Thánh thể, nếu không có gì ngoài ý muốn, hơn phân nửa đã Đại thành, bằng không sao có thể xứng đôi với Tây Hoàng đã thành đạo.

Trong cơ thể chảy xuôi có máu huyết của hai đại chí tôn, không cần nghĩ cũng biết tất nhiên rất nghịch thiên. Trên thực tế uy danh vô địch của Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai vang dội cổ kim, sớm đã được chứng thật.

Được Liễu Y Y trấn an, đứa nhỏ rất thành thật, nghe lời nheo lại đôi mắt to, thì thào mấy câu huyên thuyên.

- Tiểu mập mạp, ngươi có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, đừng nói những cổ ngữ này nữa!

Diệp Phàm nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Bại hoại, bại hoại, bại hoại, bại hoại!

Đứa nhỏ dùng thần thức truyền âm, liên tục hô lên bốn câu bại hoại.

Dạo Trì Thánh nữ cùng với Liễu Y Y lập tức đều nở nụ cười, chỉ có Diệp Phàm uy hiếp nói:

- Tiểu mập mạp, còn dám nói lung tung, ta đem ngươi vứt vào Cổ Quáng Thái Sơ để tồn tại quỷ dị nơi đó nghiên cứu ngươi cho thấu triệt!

- Ngươi mới béo đấy!

Lần này, nó tức giận kêu la thành tiếng, lại không phải là cổ ngữ, mà là ngôn ngữ đương thời.

Diệp Phàm ngẩn ra, rồi sau đó chợt hiểu: đứa nhỏ này ở thạch phường Cơ gia thức tỉnh rất nhiều năm, có thể cảm nhận được hết thảy bên ngoài, tất nhiên là sớm thông hiểu tiếng người.

- Y Y! Chờ có cơ hội, ta mang muội và Trương Văn Xương trở lại tinh không kia thăm một lần!

Diệp Phàm quay đầu lại nói.

- Thật sự... Thật vậy chăng?!

Liễu Y Y thanh âm phát run, nước mắt tuôn rơi.

- Thật sự!

Diệp Phàm cho nàng một câu trả lời khẳng định thuyết phục.

- Ta cũng muốn đi, đó là địa phương ta sinh ra!

Đứa nhỏ kêu lên.

Diệp Phàm ngẩn ra, tiểu mập mạp này đột nhiên nói nhiều lên, vả lại nó như thế nào có thể xác định? Ngay sau đó hắn chợt hiểu, mình lại xem thường đứa nhỏ này: Nó có thể cảm nhận được tâm tình của người khác, bắt giữ được dao động thần thức của Liễu Y Y, hiểu rõ đó là một chỗ như thế nào.

- Tiểu mập mạp! Ngươi rất không thành thật!

Diệp Phàm xách nó lên, tránh cho nó thăm dò thức hải của Liễu Y Y đang ở trạng thái kích động mà không một chút bố trí phòng vệ.

Tiếp theo sau, Diệp Phàm hỏi tới vấn đề vẫn luôn suy nghĩ nhưng thủy chung không có đáp án, nói:

- Địa phương Dao Trì cũ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment