Già Thiên

Chương 1691

Gió lớn thổi qua chiến trường cổ, Huyết Nha thân thể khổng lồ chở Diệp Phàm đi xa, dẫn lên một mảng gợn sóng ngập trời. Người cường đại trong lòng có cảm ứng, tất cả đều đứng sừng sững trên ngọn núi nhìn lên trời cao.

Trên lưng Huyết Nha, thân ảnh kia cũng không rõ ràng lắm, thậm chí có thể nói rất mơ hồ, hắn vũng như bàn thạch làm cho người ta cảm nhận được một loại kiên cường cứng rắn không thể lay động.

Giống như một khối vẫn tinh va đụng vào đại dương mênh mông, sóng to gió lớn thổi quét trời đất mênh mông. Một số chí cường giả trong chiến trường Phi Tiên đều thấy được ánh mắt kinh người.

Rất nhiều người đều khiếp sợ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, đúng thật là người kia sao, mọi người không thể xác định.

Một trăm năm mươi năm trước, từng xuất hiện một người nam giống y như đúc với Bạch Y Thần Vương, từng dẫn phát một hồi sóng to gió lớn, sau bị chứng thật cũng không phải đúng thực, mà là người có dụng tâm xấu.

- Ta cảm thấy, lần này nhất định là đúng thực! Không có nguyên nhân, chỉ là có một loại cảm giác chân thật! Phiến chiến trường này sắp có phong ba gió lớn kinh người rồi đây!

- Ngay cả chí tôn cổ đại đều táng ở trong tinh không, hắn làm thế nào sống sót được? Ta tin chắc có người phải đứng ngồi không yên, thật sự là một hồi đại sự phi thường bất ngờ đây!

Huyết Nha vượt ngang qua trời cao, làm cho những khu vực nó bay qua rơi vào cảnh náo động, không có người nào có thể bình tĩnh, không ít ánh mắt hóa thành thực chất bắn thẳng lên bầu trời cao.

Có người khiếp sợ, có người kích động, phản ứng mỗi người không giống nhau.

Có kẻ cừu oán và căm thù thì nghiến răng, trong lòng sinh ra lo lắng, Thánh thể Nhân tộc như là một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện, uy áp khiến không ít người không hít thở được. Bọn họ cảm thấy đây khẳng định là một ngọn núi cao chặn ngang trên Đế lộ tranh hùng rất khó vượt qua.

Cũng có người vui sướng, thậm chí kích động đến rơi lệ.

Năm đó, hắc ám náo động thổi quét thiên địa, công tích của Thánh thể Nhân tộc không để cho gạt bỏ. Dù là có một số người lòng dạ khó lường che đậy một ít vầng hào quang của hắn, nhưng cũng vẫn như cũ không che giấu được chân tướng.

Diệp Phàm chảy hết tới một giọt máu cuối cùng, táng trong hư không muôn đời, không còn có thể trở về, ảnh hưởng tới rất nhiều cao thủ của thế hệ sau. Bọn họ chưa từng gặp mặt Diệp Phàm, nhưng lại từng nghe qua truyền thuyết về hắn, trong lòng hoài niệm. Ngày nay nghe có người nói nhỏ, đoán có thể là hắn còn sống xuất hiện, tự nhiên là rung động và kích động không thôi. Người kia đối với bọn họ mà nói là một kỳ tích và là một tấm bia to còn sống.

Gió to nổi lên, trong chiến trường cổ thực không bình tĩnh!

- Ta... có phải mang tới phiền toái cho ngài hay không?

Huyết Nha ngập ngừng nói, lời nói mang theo kính ý, cùng với một ít tự trách. Nó bay ngang không trung như vậy, không có che giấu chút nào, khẳng định bị một vài người cường đại nhất thấy được chân thân của Diệp Phàm.

- Không có gì!

Diệp Phàm nói, không có vui sướng, không có sầu lo, nhìn chăm chú vào núi sông tráng lệ phía dưới, nhìn đất đai bao la vô ngần, không có biếu tình gì.

Huyết Nha dĩ nhiên từng nghe nói sự tích của Diệp Phàm ngày xưa. Tuy rằng nó là Yêu tộc và là một con hung cầm, từ trước đến nay vô cùng tự phụ, không tôn trọng pháp lý thế gian, nhưng sau khi biết được thân phận của Diệp Phàm, cũng có một loại kính ý.

Năm đó, Thánh thể Nhân tộc so với chí tôn mà nói còn kém quá xa, nhưng lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, dùng máu và xương để chứng tỏ ý chí bất khuất không sợ hãi, hiệp Thánh thể đại thành với cái đỉnh đồng xanh mà chiến, làm cho chí tôn máu tươi vãi tinh không. Đây căn bản không phải người bình thường có thể làm được!

Ở thời điếm đó, trong vũ trụ cũng không ít Đại Thánh, nhưng có mấy người có thể giống như Diệp Phàm, dám trả cái giá như vậy, với máu tươi tưới thiên địa, ôm lòng hẳn phải chết mà chiến, đánh cho chí tôn bị thương, sớm đã liệu định tất phải mai cốt trong vũ trụ, cũng không lùi bước... Điều đó phải cần một loại khí phách như thế nào.

Huyết Nha lông chim dựng đứng lên, và lại có từng đợt huyết khí hiện lên, che chặn tầm mắt mọi người ở phía dưới. Nó sợ càng ngày sẽ có càng nhiều cường giả đáng sợ chú ý tới Diệp Phàm. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Diệp Phàm trầm mặc không nói gì, nhìn thấy Huyết Nha như thế cũng không nói thêm gì, mặc cho nó làm gì thì làm.

Huyết Nha đến từ một cổ tinh vực rất xa xôi, cách quá xa với cổ lộ Nhân tộc. Nhiều năm qua như vậy tuy rằng nó nghe nói qua về sự tích của Diệp Phàm, nhưng lại không biết nhiều về cố nhân của hắn.

Bởi vì vũ trụ quá rộng lớn, chính là xưng hùng ở một vực, thậm chí thống ngự mấy tinh vực, cũng không nhất định người ở chỗ xa xôi có thể biết được.

Diệp Phàm được người biết đến, đó là vì trận huyết chiến ba trăm năm trước.

- Để ta nhớ lại xem, có một nam nhân tên là Bàng Bác, ta nghĩ có liên quan với ngài thì phải. Hắn là Đại Thánh uy danh hiến hách của Yêu tộc ta, hắn từng phẫn nộ huyết sát trăm vạn dặm. Hơn một trăm năm trước từng gây ra động tĩnh rất lớn, chỉ vì truy sát kẻ bôi nhọ ngài!

Cuối cùng, Huyết Nha nhở lại, cũng chỉ là nhắc tới Bàng Bác, nhưng cũng không tường tận lắm, bởi vì hai địa phương cách nhau quá xa, chỉ là nghe được chút tiếng tăm mà thôi.

- Hắn ra sao rồi?

Diệp Phàm lo lắng hỏi.

- Hắn cũng không chịu thiệt, linh hoạt, sắc bén mà cường thế, giết cả một vực máu chảy thành sông, hủy diệt không chỉ một đạo chính thống!

Huyết Nha thở dài.

Bọn họ một đường đi tới hướng tây bắc.

Ở phía sau bọn họ, bên trong một số quang môn truyền đến dao động kịch liệt, không ít nhân vật chí cường nhận được bẩm báo, đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.

Tuy rằng tin tức không được chứng thật, khiến người ta hoài nghi, nhưng đáng để cảnh giác. Kẻ từng liều mạng huyết chiến với chí tôn kia mà còn sống, vậy phải đáng sợ tới mức nào?

Không nói gì khác, chỉ là trận chiến trải qua đó đã đủ để cho hắn hưởng thụ cả đời, làm cho rất nhiều cường giả im lặng.

Chỉ có điều là một người như thế, nếu thật sự còn sống trở về, tất nhiên sẽ ngăn cản đường đi của rất nhiều người, như một ngọn núi lớn ngăn cản ở phía trước, không thể leo vượt qua.

Những người có thể tới được nơi đây không có kẻ yếu, rất nhanh liền nghĩ tới một vấn đề, vì sao ba trăm năm nay Diệp Phàm đều không hề xuất hiện? Nhất định là phải trả cái giá khó có thể tưởng tượng, ắt phải rất gian nan mới còn sống.

Có lẽ, hắn không có đáng sợ như trong tưởng tượng, vả lại hơn phân nửa chính là một sự thực!

Mấy ngày qua đi, quang môn ổn định lại, nối thông hai giới làm cho rất nhiều anh kiệt lai lịch kinh người, xưng tôn một phương được giải thoát, không cần tự thủ hộ quang môn của mình.

Ở một số khu vực đó, xuất hiện một cái lại một cái trận doanh, thành lập sơn môn, đạo chính thống bất đồng, chẳng khác nào gần cả trăm đại giáo cắm rễ, chính thức dừng chân ở trong này.

Trên đỉnh một ngọn núi, quang môn ổn định, dĩ nhiên đã thành hình, không cần trấn áp và thủ hộ. Ở trong này cung điện to lớn, như từng tòa từng tòa Thiên Cung rộng rãi. Trong đó bên trong một tòa chủ điện hẳn phải màu sắc xanh vàng rực rỡ, nhưng lúc này lại là cảnh tối đen, giống như một cái hắc động sâu không lường được.

Như có như không có thể nhìn thấy, ở chỗ cao nhất đại điện có một cái bảo bình đại đạo đang chìm nổi, đúng là nó cắn nuốt hết thảy hào quang, làm cho nơi này rơi vào trong bóng đêm.

Mà miệng bảo bình kia mặt trên khắc đầy phù triện, phong cách cổ xưa mà mênh mông, như là chịu tải một cái thế giới, mà không phải một binh khí đơn giản như vậy.

Nó cũng không phải là pháp khí, mà là phù hiệu đại đạo của một người tu đạo đến mức tận cùng sau đó hình thành, ngày nay hóa thành hình dạng như vậy. Lúc này hiện hình chân thật, nó là ngưng thực như vậy, giống như thực thể đạo khí đáng sợ nhất.

Dưới bảo bình đại đạo ngồi xếp bằng một người, hắn là đáng sợ như thế! Ở trong thế giới này không ngờ còn không có bị chém đạo hạnh, còn có thể hình thành chân phù đại đạo hóa thành bảo bình màu đen.

Hiển nhiên, người này tu vi đạt tới cực cảnh của một lĩnh vực, bằng không tuyệt sẽ không có biếu hiện đáng sợ như vậy.

Giờ khắc này, hắn chợt mở choàng mắt, như là hai tia chớp xé rách hư không, ở trong hào quang đó ngay khoảnh khắc có thể nhìn thấy hình dáng dung mạo hắn tuy không rõ ràng lắm.

Hắn tóc đen tung bay rất dày rậm, dung mạo cực kỳ xuất chúng, tài giỏi cao chót vót, vừa thấy chính là thuộc hạng người phi phàm, vượt qua cùng thế hệ.

- Đúng thật là hắn?

Lời nói của hắn trầm trầm không gợn sóng, rất là bình thản.

- Hẳn là không giả! Vài người từng giao thủ với hắn đều có dao động tâm tình kịch liệt, bị người bắt giữ được phản ứng dị thường của họ!

Ở trong đại điện còn có những người khác, nhưng với nam nhân dưới bảo bình đai đao là tôn chủ.

- Hắn có cường đại bao nhiêu?

- Hẳn là chưa có đạp phá gông cùm xiềng xích kia, không vượt qua Chuẩn đế!

Lại có một người trả lời, bọn họ quả thực đã hao tốn một phen công phu, thông

qua dấu vết chiến đấu của Diệp Phàm lưu lại đưa ra phán đoán này.

- Sư huynh! Có cần lập tức bẩm báo với sư tôn hay không?

Nam nhân ngồi xếp bằng trong bóng đêm dưới bảo bình đại đạo, ánh mắt khiếp người, khi nghe nói vậy lạnh lùng đáp:

- Sư phụ ở trong đế quan phía sau quang môn sẽ có khổ chiến, phải tranh đoạt những tiên kinh cảm ngộ. Còn có đám người Thần tôn, Doãn Thiên Đức, Trương Bách Nhẫn... kia đâu có người nào là hạng người tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn sư phụ không rãnh để phân thân!

Nơi này đúng là địa phương Diêu Quang nhất mạch buông xuống, nam nhân cầm đầu là Mạc vấn Thiên đệ tử mạnh nhất dưới trướng Diêu Quang, nghe nói một thân tu vi sắp theo kịp Diêu Quang.

- Kim Thiền, Cửu Kiếp đạo nhân, Bá Vương, Đại Uy Thánh linh... cũng thông qua thông đạo hai giới đi trở về. Bởi vì nghe nói có tiên kinh có thể là của Đế Tôn lưu lại, thế gian chưa bao giờ nhìn thấy hoặc truyền lưu. Muốn thu được nó, cũng không nhất định cần chiến lực nghịch thiên, mà có thể là chân chính tìm hiếu giải đáp câu đố của Đế Tôn, mới có thể chạm tới chân kinh!

- Thái Sơ, Đế Hoàng đều còn chưa có hiển hóa. Không biết đang ở phương nào?

- Thật sự không cần đi thỉnh sư tôn sao? Đó nhưng là Thánh thể Diệp Phàm đấy! Ba trăm năm trước, chấn động một thời đại!

Diêu Quang nhất mạch có người nói.

- Không cần!

Mạc Vấn Thiên lắc đầu, ánh mắt như ngọn lửa, hắn cường đại có chút dọa người, nói:

- Thánh thể Nhân tộc ở ba trăm năm trước đã chết trận, mang theo vinh quang liều mạng huyết chiến với chí tôn vô thượng táng ở trong vũ trụ, xứng đáng được tôn kính!

Ngay sau đó, giọng nói của hắn trở nên lạnh xuống:

- Ba trăm năm sau, thế gian không còn có Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm! Có người giả mạo anh hùng ngã xuống! Không chỉ có chúng ta, mà rất nhiều người ở chiến trường Phi Tiên đều sẽ vì sự trong sạch và vinh quang của Diệp tiền bối mà chiến, anh danh của Người không chấp nhận được làm nhơ bẩn, không ít hùng chủ đều sẽ cố gắng giết chết người kia!

- Nhưng, hắn đúng thật là Thánh thể Diệp Phàm!

Có người nói nhỏ.

Mạc Vấn Thiên lộ ra một miệng đầy răng trắng tinh, điềm nhiên nói:

- Sau ba trăm năm, không còn có Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm!

- Hắn rất mạnh!

Lại có người nói.

- Nhưng hắn còn không phải là Chuẩn đế!

Mạc Vấn Thiên lạnh lùng vô tình lên tiếng, nói tiếp:

- Người càng cường đại càng đáng để chờ mong! Các ngươi phải tin tưởng, rất nhiều trận doanh đều sẽ dựa vào lần này tôi luyện người của mình, sẽ khai chiến với hắn, sẽ vì Diệp tiền bối mà "rất tự giác" chém chết hắn!

- Ta cảm thấy tốt hơn là bẩm báo cho sư phụ cho thỏa đáng! Không nhất định sư phụ đồng ý làm như vậy...

Có người phản đối, nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Mạc vấn Thiên lại im miệng.

- Sư phụ từng bỏ lỡ cơ hội chiến một trận với Diệp Phàm tiền bối, đích xác đáng tiếc! Nhưng Diệp tiền bối còn có một đồ đệ tên là Dương Hi, cũng là Thánh thể, ta sẽ quyết đấu với hắn, tiếp nối một trận chiến của đời trước, ai yếu ai mạnh, sẽ được thể hiện ở trong trận quyết đấu giữa ta và hắn!

Mạc Vấn Thiên bình tĩnh mà có chút lãnh liệt nói, lại bổ sung tiếp:

- Hắn nhất định đang ở chiến trường Phi Tiên, ta chờ mong gặp mặt hắn. Đó cũng chính là kết quả kết thúc một trận chiến giữa sư phụ với Diệp tiền bối!

Cũng không phải mọi người đều giống như Mạc vấn Thiên của Diêu Quang nhất mạch, một số cường giả mới xuất hiện ngày nay đang ôm trong lòng tâm tính hành hương, đi tìm kiếm Diệp Phàm, muốn diện kiến với hắn.

- Diệp tiền bối! Ngài ở nơi nào?

Có một số người tuy rằng ý chí kiên định, là vì tranh hùng trên Đế lộ mà đến, nhưng ngày nay lại xuất hiện một ít dao động, chỉ vì Diệp Phàm xuất hiện, nên muốn yết kiến đi tháp tùng theo phía sau hắn.

Tuy nhiên, đúng như lời nói của Mạc vấn Thiên, có nhân mã của một số trận doanh khác kiên quyết cho rằng, sau ba trăm năm không còn có Thánh thể Diệp Phàm! Rất nhiều người đang từ bốn phương tám hướng tới đây, hội tụ tới hướng một địa vực nào đó.
Bình Luận (0)
Comment