Già Thiên

Chương 1744

Vũ trụ mênh mông, quá mức rộng lớn, vô tận tinh hệ ở cách xa nhau rất xa xôi, cùng so sánh sinh mệnh quá ít, mà lại bé nhỏ không đáng kể, bóng tối và lạnh giá luôn là chủ đề vĩnh hằng.

Ở trong tinh vũ rộng lớn này, tin tức truyền tới có tính trì trệ nghiêm trọng. Nếu không tự mình trải qua, nếu không ở ngay tại hiện trường, không có khả năng ngay lập tức nghe được.

Chỉ có liên quan đến sống chết, đề cập tới ích lợi trọng đại của bản thân mình, mới có người trước tiên chạy về môn phái thông báo biến cố động trời đó.

Lúc này, một đội lại một đội binh sĩ hành quân, đi ra một tòa tinh môn, giáp trụ lấp lánh, đều là đồng tinh luyện chế thành, hoặc cầm trong tay chiến qua, hoặc lưng đeo chiến kích, hàn quang lóng lánh. Bọn họ từ phương xa mà đến, bước vào phiến tinh vực này.

Đây là một đội quân hùng mạnh, vừa thấy chính là tinh nhuệ, mỗi một binh sĩ đều rất cường đại, vượt tinh vực đi chinh phạt, tất cả đều phát ra một cổ sát khí.

Quân số của họ kinh người, chừng mười vạn bộ chúng, nhìn chung dưới chỉ huy của một số thống lĩnh tất cả đâu vào đấy, kỷ luật nghiêm minh hiên ngang đi ra, sắp sửa triển khai tấn công kinh thiên động địa.

Ở dưới khí tức cường giả bao phủ bầu trời che lấp mặt đất này, vạn vật đều sợ run. Giáp trụ sáng lạnh, cùng với sát khí của binh khí, bất cứ quần tinh nào ở cùng một chỗ đều ảm đạm, mặt trời mặt trăng đều rung chuyển.

Người cầm đầu ngồi trên lưng một con Kỳ lân câu màu trắng hiếm thấy, là một người trẻ tuổi xuất trần, ở bên cạnh hắn có một cây đại kỳ, theo dao động thần lực bay phất phới, phát ra luồng gió trời làm cho rất nhiều vẫn tinh đều lay động kịch liệt, như sắp vỡ tan ra.

Mặt trên lá cờ có vẽ hai chữ to: Thần Đình!

Hai chữ phi thường bắt mắt, tản ra một khí cơ kinh người, giống như một con mãnh thú cắn nuốt người ta, hóa thành phù văn ngưng chú ở trên lá cờ.

Bề mặt cây đại kỳ mở ra, "ù ù" vang động giống như tiếng sấm, lại giống như tiếng trống trận, chấn nhiếp tâm hồn người, cũng có từng tràng tiếng long ngâm, tiếng phượng hót khiến người ta rùng mình run sợ.

- Sát! Chém sạch toàn bộ bộ chúng của Thiên Đình!

Trên lưng Kỳ lân câu màu trắng, người trẻ tuổi kia thoạt nhìn thực tuấn mỹ. Thậm chí có điếm diêm dúa, xinh đẹp quá phận, chỉ có điều còn thiếu một chút anh khí, trông quá mức âm nhu!

Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, đại quân phía sau như hổ như lang xung phong tới viên tinh tú màu lam ở phía trước, trông như một dòng thác lũ sắt thép, chấn động vũ trụ, quần tinh lắc lư hỗn loạn.

Thứ tử của Đế chủ Thần Đình đến đây, dẫn dắt mười vạn đại quân đến tiêu diệt các lộ Thiên Đình! Hiện đang lao thẳng tới một chỗ cổ quan, hắn định một đường quét ngang xuống. Hoàn toàn triệt hạ, nhổ đi cái đỉnh trong mắt.

Quân đội Thần Đình như thủy triều, cuồn cuộn mãnh liệt, bao phủ cả viên đại tinh này, thiết y chiếu ra hàn quang, lãnh khí xông phá trời cao, làm cho nơi này trở thành một địa phương thảm thiết.

"Phốc!"

Máu tươi bắn lên rất cao, một tu sĩ cao tuổi mang theo vẻ khó hiếu, mang theo không cam lòng ngã xuống trong vũng máu, trên mái đầu bạc trắng dính đầy vết máu đỏ tươi.

- Gia gia!

Một cô gái nhìn thấy một màn này, kêu lên thảm thiết xé nát tim gan.

"Xoạt" một tiếng, một đạo kiếm quang màu xanh xẹt qua, khuôn mặt hồn nhiên kia mang theo tiếng khóc non nớt lập tức ngưng đọng lại, một cái đầu bay lên, thi thể cô gái không đầu ngã xuống trên mặt đất.

Quân đội Thần Đình quá cường đại, tu sĩ trên viên tinh tú này hoàn toàn không ngăn chống được, đây là một đám sư tử hổ lang cực kỳ bưu hãn. Gào thét mà qua, kiếm khí quét ngang, phàm là sinh linh tất cả đều bị chém đứt đoạn.

Mười vạn đại quân xông vào viên tinh tú màu thủy lam này, giết thực sạch sẽ. Trong quặng mỏ đồng đỏ tinh, trong dãy núi Thần thiết, còn có người đang khai thác không trốn tránh được, tất cả đều bị giết chết.

Máu nhuộm đỏ khắp địa vực bọn họ đi qua, đây là một hồi giết hại đáng sợ. Không nói tới chinh phạt, đây là không đúng đẳng cấp, không có một chút công bình gì đáng nói.

Người chết đi, trên không ít khuôn mặt đều tràn ngập mờ mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nơi đây đã bị Thiên Đình buông bỏ, bọn họ đều là người không có mảy may quan hệ, là kẻ lưu lạc kiếm ăn, như thế nào tới giết bọn họ?

- Bẩm báo thiếu chủ, chỉ có một ít bộ chúng Thiên Đình, giết cũng chỉ có mấy trăm mà thôi, người còn lại phần lớn đều là tán tu của viên tinh tú này.

Máu đang chảy, một người thống lĩnh bước đi đến, chiến huyết màu bạc lấp lánh kim khí sáng lạnh, nhưng nhuộm đầy máu, thoạt nhìn giống như Ma Thần vô cùng khùng bố.

Huyền Nhất trên lưng Kỳ lân thú màu trắng, tuấn mỹ có một không hai, một thân áo trắng hơn tuyết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, nhe răng cười, như một yêu nghiệt. Hắn tuyệt không trẻ tuổi giống mặt ngoài thoạt nhìn như vậy, nhưng dung mạo quả thực rất xuất chúng.

Hắn khẽ nhếch khóe miệng cười lạnh, nói:

- Vậy thì sao? Tiếp tục đi chỗ khác, phàm là địa vực Thiên Đình thống trị, đều phải trở thành lãnh thổ của chúng ta, đi tới chỗ tiếp theo!

Một tinh môn thật lớn mở ra, mười vạn đại quân trật tự tiến vào, những binh sĩ này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, là trải qua trăm trận chiến, có thể nói đệ nhất quân của Thần Đình quá khứ chiến đấu giành thiên hạ.

Hàn quang lóng lánh, đội quân Thần Đình này đi vào một tinh vực khác, đổ bộ đến một viên đại tinh sinh khí lượn lờ khác, tiếp tục giết chóc tạo nên từng màn sương máu và cương phong bao phủ bầu trời che lấp đại địa.

- Các ngươi là ai, vì sao xâm nhập gia viên của chúng ta?

Một thiếu niên còn rất non nớt bi phẫn quát to. Lý thúc đã chết, Vương bá bị giết, Trương tổ gia cũng bị một kiếm chém thành hai nửa. Đoàn quân giáp trụ che phủ bầu trời này như ác lang gặp người liền giết, máu tươi đẫm ướt quặng mỏ.

"Phù" một tiếng, trên mặt hắn mang theo vẻ không cam lòng, ngã xuống trong vũng máu, không có người nào để ý tới, chỉ có một kiếm bổ tới hắn liền trở thành thi thể.

- Các ngươi đều là người xấu, hu hu... Trả lại mạng ca ca ta đi!

Một đứa nhỏ trai vừa khóc lớn, vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

"Phốc!"

Một vị thống lĩnh quét thiết kiếm ngang qua, cái đầu đứa nhỏ trực tiếp bay lên hơn mười thước cao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng lại vẻ hoảng sợ ở nơi đó, máu tươi vãi ra.

- Bộ chúng Thiên Đình ít đến đáng thương, tán tu kiếm ăn không muốn rời đi cũng chỉ có tám trăm người, không thấy bóng dáng binh đội của chúng, càng đừng nói gì một lộ quân Thiên Đình! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một vị Đại thống lĩnh tự mình bẩm báo.

Trên lưng Kỳ lân thú trắng, Huyền Nhất phong trần xuất thế, ngay cả ngón tay đều là trắng nõn trong suốt, lãnh đạm nói:

- Vậy cứ tiếp trấn sát, chạy tới khu vực tiếp theo, dấu vết của chúng đều phải bị xóa đi!

Đây là một kẻ chỉ huy đáng sợ!

Khi hắn hạ mệnh lệnh, căn bản không biết sẽ sinh ra ảnh hưởng đáng sợ tới cỡ nào! Người đời sau gọi thời kỳ huyết án này là "tai họa Thứ tử", là bắt đầu một hồi huyết kiếp chân chính.

Vũ trụ quá rộng lớn, ở chỗ sâu trong tinh hà xa xôi, Diệp Phàm chiến đấu mới vừa kết thúc, chỉ có một số người từng xuất hiện ở phiến chiến trường đó mới biết được, mà phần nhiều còn không biết.

Thời điếm Thứ tử của Đế chủ Thần Đình lên đường, hoàn toàn không biết ở chỗ sâu trong tinh vực phương xa đã xảy ra một hồi đại chiến chấn động vũ trụ. Đoạn thời gian trước khi Long nữ, Thần Minh, Hoàng Kim thiên nữ toàn bộ ra tay, hoặc chấn vỡ tinh tú của Thiên Đình, hoặc đánh đứt đoạn cổ tinh của Thiên Đình, hoặc huyết tẩy các địa vực mở rộng dưới thống trị của Thiên Đình, quấy đảo phong ba khôn cùng, mà hắn thấy thế cũng lựa chọn ra tayế

Ngày gần đây, thần công hắn đại thành, ngay cả thân thể và dung mạo đều trẻ lại, bản thân đạt tới một trạng thái cực đỉnh nên càng tăng thêm tin tưởng, vô cùng tự phụ.

Lúc này, sự kiện trong tinh không kia nhanh chóng truyền bá, lan tràn tới các cổ vực, người nhận được tin tức cũng càng ngày càng nhiều, dẫn phát một hồi chấn động lớn, mà đám người Huyền Nhất vẫn còn chưa biết gì.

Một viên, hai viên... cộng tất cả bốn viên tinh tú bị chinh phạt, người chết cũng không nhiều lắm, không tới mấy vạn, bởi vì người tương quan đã sớm rút lui. Nhưng đồ sát cũng rất tàn nhẫn, rất quyết đoán, thực thảm thiết!

- Thiếu chủ! Không xong rồi! Trong tinh không truyền đến tin tức...

Ngay lúc bọn họ định kéo quân tới viên tinh tú thứ năm, một gã Thánh kỵ sĩ cưỡi man thú vượt qua tinh môn, sắc mặt trắng bệch, kích động tới cực điểm, rất nhanh đến truyền tin.

- Hoang mang cái gì?

Huyền Nhất sắc mặt bình thản, vẻ mặt không vui, rất là trầm ổn và trấn định, một thân áo trắng khí chất xuất chúng.

- Thánh thể... Diệp Phàm... hắn xuất hiện rồi!

Người tới lời nói run rẩy, lắp bắp nói.

- Này, hắn lại xuất hiện à! Chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên, thật sự có thể giải quyết vấn đề của bản thân rồi hay sao?

Huyền Nhất lộ ra vẻ cười lạnh bình thản, rất là bình tĩnh, cực kỳ ung dung.

- Hắn... đã giết Thần Minh, giết Hoàng Kim thiên nữ, giết Long nữ rồi!

Thánh kỵ sĩ nói ra một hơi toàn bộ, như là hộc ra một ngọn núi lớn trong lòng, rồi gian nan thở phào một cái.

- Cái gì?!

Huyền Nhất biến sắc, trên gương mặt tuấn mỹ tràn ngập không thể tin được: ba con nối dòng của Cổ Hoàng tất cả đều chết ư? Điều này quả thực như là một quả bom nổ tung vũ trụ, chấn động lòng người.

Tại sao có thể như vậy? Không phải hắn vĩnh viễn không thể chạm tới lĩnh vực kia sao? Bị tàn tích của mấy người Thạch Hoàng, chủ nhân Thần Khư... che lại, hiện tại như thế nào cường đại như vậy chứ?.

- Tin tức có đúng thực không?

Huyền Nhất chân mày dựng thật thẳng.

- Là thật sự! Trận chiến ấy mới vừa chấm dứt, tin tưởng không tới mấy ngày, vũ trụ đều biết rõ!

Thánh kỵ sĩ đáp, bảo Huyền Nhất rút quân.

- Hoảng cái gì! Việc này đã được cha ta cho phép. Mặc dù hắn đột phá thì có sao, ở trước mặt người sắp thành đạo cũng thấp kém như nhau, không tính là gì!

Huyền Nhất cố gắng trấn định, bày ra một bộ thần thái uy nghiêm, nhưng lại làm cho gương mặt tuyệt mỹ kia có vẻ có chút dữ tợn.

"Ầm!"

Lại một tòa tinh môn mở ra, tiếp một đầu thánh kỵ lao ra, hô to:

- Thiếu chủ mau rút quân! Diệp Thiên Đế sắp tới, Thần Đình báo tin gấp, bảo ngài mau mau rời phiến tinh vực này!

- Cái gì Diệp Thiên Để? Ai phong, hắn tính cái gì? Ngay cả cha ta cũng không dám dùng cái tên này, hắn tính cái gì chứ!

Huyền Nhất đương trường phẫn nộ.

- Là... hùng chủ các lộ kêu như vậy! Thiếu chủ mau mau đi thôi, hắn sắp quay lại rồi!

Người tới đầu đầy mồ hôi, cấp bách nói.

- Được rồi, chúng ta tạm thời rút quân! Nếu Thần Đình có lệnh, ta cũng phải tôn trọng!

Huyền Nhất nói, là tự mình tìm bậc thang đi xuống. Ngay sau đó mười vạn đại quân nhanh chóng thông qua tinh môn, rời khỏi phiến tinh vực này.

Diệp Phàm quật khởi, nghịch thiên trở về!

Tin tức này dẫn tới các nơi chư thiên rộ lên tiếng bàn tán rầm rĩ: chỉ một trận chiến tiêu diệt ba con nối dòng của Cổ Hoàng, tin tức giống như một con sóng to thổi quét khắp tinh không, chấn động vũ trụ mênh mông.

Mọi người đều ngây dại, rúng động khó hiếu. Chuyện này quả thực như chuyện thần thoại, đó chính là huyết mạch của Hoàng thái cổ, lại bị hắn nâng tay cường thể giết chết.

- Thứ tử của Đế chủ?

Ánh mắt Diệp Phàm lấp lánh, mới vừa trở lại tổng bộ Thiên Đình, liền nhận được tin tức thứ nhất khiến hắn không vui. Còn đám người Hắc Hoàng, Hoa Hoa thì lại rất trực tiếp bùng nổ.

- Con bà nó chán sống rồi sao! Không ngờ lại muốn huyết tẩy Thiên Đình ta! Thực nghĩ là Thứ tử của người chủ Thần Đình là muốn làm gì thì làm ư? Phải giết trở lại, nhất định làm thịt hắn!

- Khẳng định là nhận được Đế chủ đồng ý, bằng không sao hắn dám như thế!
Bình Luận (0)
Comment