Già Thiên

Chương 1754

Không riêng gì Diệp Phàm, chính là đám Long Mã cũng giống như thấy quỷ bình thường, không nghĩ tới người nhìn thấy trong bức vẽ này, rồi lại chân thật tái hiện ở nhân gian.

Trên đạo đài sứt mẻ, lão đạo nhân thực bình tĩnh, làn da có sáng bóng đều không phải là tuổi già sức yếu. Đây là người từng cứng rắn chống lại Bất Tử Thiên Hậu hay sao? Rất nhiều tu sĩ nhìn lão.

- Lão rốt cuộc là người của thời đại nào, như thế nào xuất hiện ở trong này, trở thành chủ nhân của Thiên Cung?

Đám Long Mã đều giật mình cả kinh.

Ầm Dương Ngư chuyển động, lão đạo nhân trên đạo đài phong cách cổ xưa không nhúc nhích, Chu Nghị và Lâm Giai ở phía sau lão hiển nhiên đều nhìn thấy Diệp Phàm và Bàng Bác, ánh mắt lóe sáng, khẽ gật đầu ý chào.

Nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ cũng không có thay đổi gì lớn lắm, tu đạo năm tháng vội vàng qua, mấy trăm năm đối với cường giả mà nói không phải dài lâu cho lắm.

Hiển nhiên, thực lực của mỗi người đều cực kỳ siêu phàm, hai người đạo cốt luyện thành, cả vật thể phát ra vầng sáng, ở trong hỗn độn khí đặc biệt xuất chúng, như một đôi người ngọc.

Diệp Phàm nhìn bọn họ gật đầu, rồi sau đó nhìn thẳng vào lão đạo nhân, nhìn kỹ khắp người tin tưởng không có sai, đúng thật là người trong bức vẽ kia, không nghĩ tới lão xuất hiện trong hiện thực.

Năm đó, sau khi hắn huyết chiến với Bá vương, đã cùng với Bàng Bác còn có đám mười hai thánh giả Long Mã đi lịch lãm trên cổ lộ hoàng kim, từng ở trên một viên tinh tú không tính lớn lắm, gặp mặt một lão nhân chẻ củi.

Lúc đầu, nghĩ lầm lão là tồn tại chân thật, sau lại mới biết là người khắc trong đá, chẻ củi không biết mệt mỏi, có được một loại đạo vận thần bí, lúc ấy hấp dẫn chú ý của mỗi người.

Sau lại, bọn họ lại nhìn thấy chín bức hình khắc đá, đều là lão nhân này lưu lại. Trong hình khắc đá không chỉ có cổ quan tài Thần linh, lại liên quan đến Bất Tử Thiên Đao, hư hư thực thực hiểu rõ bí mật của Thiên Hoàng.

Hiện tại tuy rằng lão dùng trang phục đạo sĩ, nhưng tuyệt đối là người kia không thể nghi ngờ. Không ngờ lại từ hình khắc đá đi ra sống trong hiện thực.

Bọn họ từng phỏng đoán, những hình khắc đá đó hẳn là từ thời kỳ năm tháng rất dài lâu, lão nhân hơn phân nửa không thuộc về người đương thời, ngày nay hiện thế, dĩ nhiên khiến bọn họ giật mình.

Lão nhân đốn củi từ cổ đại đi tới xuất hiện ở kiếp này, chỉ có điều lão thay đổi quần áo, ngày nay là một thân đạo bào. Có lẽ đây mới là thân phận của lão, ngày xưa cũng chỉ là đang ngộ đạo, tôi luyện nơi thôn dã chốn hồng trần.

Lão đạo nhân đối mặt với mọi người, thở dài:

- Kiếp này tranh giành giết chóc nhiều lắm, chết đi rất nhiều người, ta muốn bình loạn, chấm dứt hỗn loạn này!

- Ngươi nói bình loạn là có thể bình loạn sao? Ngươi thật đúng là muốn đứng trên thiên hạ hay sao?

Trong bóng tối có người lạnh lùng nói.

"Xoát!"

Một đạo đao mang sáng như tuyết xông thẳng lên trời cao, là phóng vọt lên từ sau lưng lão đạo nhân. Sau lưng lão đeo một cây đao chẻ củi, ánh sáng chiếu rọi thiên địa làm cho người ta không mở mắt ra được.

- Bình định máu và loạn nếu cần ra tay, ta sẽ không chút nhíu mày. Nếu có thể đổi lấy một đời yên tĩnh, ta tự nguyện làm một kẻ chinh phạt chỉ nhằm vào một đám tiểu nhân!

Lão đạo nhân thở dài.

Lão nói chuyện thanh âm không cao, nhưng lại có một lực uy hiếp cường đại, mà cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được quyết tâm và thành ý của lão, dường như không phải vì chính mình mà chiến mà chỉ là để giảm bớt hỗn loạn chết chóc.

Đao mang lạnh thấu xương phá tan chín tầng trời, ở Thiên Đình nơi này mênh mông cuồn cuộn, mọi người khiếp sợ phát hiện, tòa Thiên Cung này vẫn không hề bị dập nát. Ánh đao trắng xoá kia xuyên thấu qua cung điện phát ra tới bầu trời, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

"Keng" một tiếng, hư ảnh trước kia xuất hiện cũng chính là khí linh, bay vào trong ánh đao, rồi sau đó hết thảy đều biến mất. Tia sáng và khí linh như thác nước cùng nhau chìm sâu vào trong cây đao chẻ củi này.

Đây là một loại chấn nhiếp vô hình, ai dám nói thắng được? Chỉ sợ kiếp này không có ai!

Cách đó không xa, một Chuẩn đế ho ra máu lui về phía sau. Đao vẫn chưa chém về phía hắn, thậm chí cũng không có ra khỏi vỏ, chỉ là đao khí xông thẳng lên trời cao mà thôi, đã làm cho một chí cường giả ở phương xa không ở cùng phương vị với ánh đao bị chấn như vậy, quả thực rúng động lòng người.

Hiển nhiên, lão đạo cũng không có hạ sát thủ, chỉ là làm cho hắn ho ra máu hiện thân mà thôi, để lại sinh cơ cho hắn.

Loại thủ đoạn này, loại thần uy này khiến mỗi người đều rung động trong lòng, ai có thể tranh phong cùng?

Đây là một cảnh tượng kỳ quái, một lão đạo ngồi xếp bằng trên đạo đài Âm Dương cũ kỹ sứt mẻ, lưng đeo một cây đao chẻ củi, thấy thế nào đều có điếm quái dị, nhưng lại trấn nhiếp mỗi người đều không dám thở mạnh.

Cổ Hoàng tử cũng như thế, bọn họ tự hỏi xa xa không theo kịp, cái loại cảnh giới này thật sự quá sâu xa, Chuẩn đế tuyệt đỉnh, cao cao tạo cực, đã chạm tới pháp tắc Hoàng Đạo.

Ở cảnh giới này, vạn vật đều có thể là binh khí, một sợi tóc một cọng cỏ có thể đánh đứt đoạn tinh hà, nâng tay sáng lập thế giới, hay xé rách vũ trụ không thành vấn đề.

Diệp Phàm và Bàng Bác đều hai mặt nhìn nhau, lão nhân này xuất hiện ra ngoài ý liệu. Hôm nay di chỉ Thiên Đình hiện ra, đúng thật là hoàn toàn thay đổi bất ngờ.

- Xin hỏi danh hiệu tiền bối!

Có người lên tiếng hỏi.

- Quên mất rồi!

Lão đạo nhân ngẩng đầu, nhìn xa xa trên không trung, lắc lắc đầu, rồi sau đó nói:

- Các ngươi có thể gọi ta là lão nhân đốn củi!

Mọi người đều vô cùng nghi hoặc, một người cường đại như vậy, tất nhiên phải có quá khứ kinh thiên động địa, người này rõ ràng là không muốn nói ra.

Đúng lúc này, đại hán râu ria xồm xòm đi tới, vẻ mặt hào hùng, nhưng lại vụng trộm trừng mắt nhìn về phía Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch, làm cho hai người lông tóc dựng đứng, nổi lên một lớp da gà.

- Sư phụ của ta không phải người thời đại này mà đến từ viễn cổ. Bởi vì nguyên nhân nào đó phong ấn ở trong đá sống đến bây giờ!

Đại hán râu ria xồm xòm nói ra một tin tức kinh người như vậy.

Rồi sau đó, hắn bảo mọi người có thể xưng hô lão đạo nhân là lão nhân đốn củi.

Sư phụ của một vị Chuẩn đế? Đại hán râu ria xồm xòm rõ ràng là Chuẩn đế, vậy sư tôn hắn phải đáng sợ đến mức nào, mọi người đều sởn tóc gáy, hẳn sẽ không phải là Đại đế chứ!?.

Lão nhân không bắt mắt này, chẳng lẽ đã Thành Đạo? Thật long trời lở đất!

- Ôi! Ăn ngay nói thật đi, ta chỉ là một đệ tử ký danh, không phải là người một thời đại với sư tôn!

Đại hán râu ria xồm xòm lẩm bẩm.

Mọi người thoải mái, nếu là song Đế thì thật khủng bố, tính ra đại hán râu ria xồm xòm này cũng không phải là đệ tử chân chính của lão đạo nhân, mà chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Phía sau đạo đài của Âm Dương Ngư cấu thành, Chu Nghị và Lâm Giai ánh mắt sáng lạn, không ngừng xẹt qua trên người Diệp Phàm và Bàng Bác, có người chú ý tới bọn họ cũng là khó hiếu.

- Gia gia! Cây tiên mộc này rung động một chút kia, có phải sắp sống lại hay không?

Bên ngoài Thiên Cung, đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh kia lên tiếng, lão nhân miệng răng vàng khẽ vẫn còn đang nghiêm túc dùng thùng gỗ múc chất lỏng lôi hải tưới, đây đã là thùng thứ tám trăm, tất cả dịch lôi nguyên tố màu vàng đều bị hấp thu.

Mọi người hoảng sợ!

Chẳng lẽ cây tiên mộc này thật có thể sống lại? Mấy người lão nhân đốn củi bọn họ dường như cũng mới vào ở Thiên Đình không lâu, bằng không sao có thể mới bắt đầu tưới.

Mọi người đều chấn động, thứ quý giá nhất của Thiên Đình ngoại trừ kinh văn của Đế Tôn, cây tiên dược này tuyệt đối xếp hạng trước nhất, khiến mỗi người đều tâm động.

"Ầm" một tiếng, vòm trời chấn động, xa xa xuất hiện một mảng đám mây đáng sợ, như là một đoàn ngọn lửa thật lớn đang bùng cháy, che phủ bầu trời.

- Hoàng Sào!

Rất nhiều người quá sợ hãi, có người nhận ra đó là cái gì.

Nó là dùng cây phượng hoàng huyết xây thành tổ, hay chân chính là pháp khí Hoàng Đạo? Như thế nào có một cổ uy áp kinh người như vậy, khiến tâm thần người ta không yên.

Mọi người biết, Bất Tử Thiên Hậu đến đây đều ồ lên, sớm đã nghe nói qua tới hôm nay mới nhìn thấy Hoàng Sào, tự nhiên hấp dẫn ngàn vạn ánh mắt.

- Đạo hữu thân mình thực kiên cường nha!

Truyền đến một thanh âm giòn tan, giống như tiếng thở dài của một cô gái, và lại có một loại ma lực kỳ dị.

Mọi người đều hóa đá, đây là Bất Tử Thiên Hậu? Đúng lý mà nói hẳn là nàng,

loại tư thái này còn là ai khác?

Nhưng thanh âm của nàng rất trẻ tuổi, dựa theo mọi người phỏng đoán, hẳn nàng phải là một lão ẩu dáng vẻ già nua lọm khọm mới đúng, không nghĩ tới còn non trẻ như vậy.

Đương nhiên, mọi người không có nhìn thấy hình dáng của nàng, không thể biết nàng rốt cuộc thật sự trẻ tuổi như vậy hay không, chỉ có thể nhìn thấy Hoàng Sào thật lớn kia đè xuống, muốn nhập chủ phiến Thiên Cung này.

- Thiên Hậu vẫn khoẻ mạnh ở nhân gian như xưa, ta sao dám chết đi!

Lão đạo nhân bình tĩnh nói, giọng điệu kỳ thật rất kiên cường, không hề có chút khách sáo.

- Ngươi là đang chờ đợi ta chết đi sao, có thể ta còn có thể sống thêm mấy ngàn năm nữa đấy, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi! Mặt khác phiến Thiên Cung này ta muốn thu hồi, mời ngươi rời đi!

Trong Hoàng Sào truyền ra thanh âm giòn tan êm tai, như chim hoàng oanh hót xướng.

- Vì sao phải nói vậy chứ, như thế nào trở thành địa bàn của Thiên Hậu vậy?

Lão đạo nhân nói.

- Năm đó, ta cùng với Thiên Hoàng thường ngụ lại ở nơi đây tự nhiên là nhà của ta. Ngày nay trở về là lẽ đương nhiên, có gì không ổn chứ?

Thanh âm của Bất Tử Thiên Hậu có hơi lạnh xuống.

- Nếu như hậu nhân của Đế Tôn đến đây, có lẽ có quyền nói như vậy! Còn Thiên Hậu ngươi già mồm át lẽ phải, ngày nay nơi này thuộc về người khắp thiên hạ, không phải của ta, cũng không phải của ngươi!

Lão nhân đốn củi nói.

- Ha ha ha...

Một tràng tiếng cười giòn tan dễ nghe như chuỗi chuông bạc va chạm nhau. Tiếng cười của Bất Tử Thiên Hậu có một loại ma tính, làm cho mọi người nơi này muốn thần phục, quỳ xuống lạy.

"Keng" một tiếng, cây đao chẻ củi sau lưng lão đạo nhân tự động ra khỏi vỏ, một tiếng "đao âm" dập nát tiếng cười, làm cho càn khôn này trong nháy mắt yên lặng lại.

- Vẫn còn muốn chiến một trận nữa sao? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lão nhân lên tiếng, giọng điệu trầm trầm, nhưng cũng rất kiên quyết muốn dùng đao phong để đối mặt.

"Ông!"

Trong Hoàng Sào bay lên một mảng ánh lửa, như máu đỏ lớp lớp vờn quanh phát ra hào quang tươi đẹp, như là có một con tiên phượng sắp tọa hóa mà ra.

- Thiên Hậu muốn đi con đường của Thiên Hoàng hay sao? Muốn thu lấy máu của chư Đế, sau đó tắm rửa bản thân mình, thực hiện phượng hoàng niết bàn hay sao?

Lão nhân đốn củi vừa nói ra một câu, khiến thiên hạ này chấn động mạnh.

Cùng lúc đó, Hoàng Sào kia đều run lên, hiển nhiên đã bị tấn công, tiên hà đỏ như máu kia đều thối lui đi.

- Cái gì? Bất Tử Thiên Hoàng đã làm chuyện gì, vì sao nói như vậy?

Rất nhiều người khiếp sợ.

Diệp Phàm và Bàng Bác đưa mắt nhìn nhau, đều là giật mình kinh sợ. Bọn họ nhớ tới chín bức họa khắc đá kia là lão nhân đốn củi lưu lại, trong đó liên quan đến cổ quan tài Thần linh, liên quan đến Thiên Hoàng nhất mạch, thậm chí có bức khắc đá liên quan tới một chuyện nghịch thiên, bị lão khắc xong rồi lại xóa đi.

Hiển nhiên, lão nhân đốn củi hiểu rõ rất nhiều bí mật kinh người năm xưa, sự tỉnh liên quan tới chư thiên muôn đời, lúc này chẳng qua là tung ra một điếm mà thôi.

Bất Tử Thiên Hậu bị chấn động, ngay cả nàng đều không nghĩ tới đối phương biết được nhiều như vậy.

Trong nháy mắt này, Diệp Phàm giật mình rùng mình một cái, Bất Tử Thiên Hoàng tắm rửa máu Đế mà tọa hóa, đây phải là chuyện kinh người biết bao a!

"Khó trách... ở thời điếm hắc ám náo động, có người nói hắn là kẻ âm mưu lớn nhất, hiển nhiên Thiên Hoàng này còn có các thủ đoạn đáng sợ khác!"

Diệp Phàm nghĩ tới rất nhiều, Đại đế và Cổ Hoàng đời sau đều biết chỗ đáng sợ của Bất Tử Thiên Hoàng, đối với hắn đều tràn đầy đề phòng, hóa ra lại có ẩn tình bực này.

Tắm rửa máu Đế mà sinh ra, đây là một truyền thuyết đáng sợ!

Với cùng một đạo lý: phượng hoàng niết bàn, tắm trong lửa sống lại, nhưng lại có vẻ càng thêm vô cùng đáng sợ, máu huyết của Hoàng Đạo đâu có thể lưu lại lâu, như vậy kèm theo sẽ phải đấu tranh như thế nào?

Mọi người chỉ nghĩ tới đã cảm thấy da đầu run lên, cảnh giới đó quả nhiên không phải người thường, không phải phàm nhân, có một số việc làm khiến người ta không thể chấp nhận!
Bình Luận (0)
Comment