Già Thiên

Chương 1763

Truyền đến tiếng rít gào trầm thấp, như là có một đầu dã thú thời đại hồng hoang bị phong ấn đến bây giờ, lúc này đang gào rống, chấn hồn phách người ta như sắp rời thể xác mà đi, toàn thân như muốn nứt ra.

Loại thanh âm này giống như sấm rền, làm cho hai tai mỗi người đều "ông ông", máu như sắp phá vỡ mạch máu vọt ra ngoài, toàn thân kêu vang như tiếng sấm.

Đây là cường giả nào vậy? Còn không có xuất hiện, chỉ là tiếng gầm nhẹ này đã có lực xuyên thấu như vậy, khiến nguyên thần người ta như sắp nứt toạt ra, quả nhiên là đáng sợ!

Chư thánh thối lui ra xa, không dám ở gần xem cuộc chiến.

về phần âm binh âm tướng cũng như thế, như thủy triều rút lui lại, nhường ra một chỗ trống thật lớn.

Dưới tinh không có một chiếc chiến xa, trên đó có một cái cũi, cả vật thể đỏ tươi như máu như là Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành, bởi vì có từng con huyết phượng hoàng hiện lên, quấn quanh trên nó.

Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện nó chính là một loại gỗ đáng sợ, có người nhận ra đây là một loại Thần mộc của Địa phủ nắm giữ.

"Minh Hoàng Huyết Mộc!"

Mọi người rung động trong lòng, loại Thần mộc này đối với Âm Linh mà nói là một loại gông xiềng tối cao, chỉ cần bị nhốt ở trong đó, tất nhiên khó có thể chạy thoát.

Tương truyền, đây là một loại kỳ mộc của tiên chết đi hóa thành Minh ma sau đó ngưng kết thành một loại tử vong, lại trải qua tưới máu phượng hoàng mà trưởng thành, chuyên khắc chế Ầm Thần.

Nó có lai lịch phi thường lớn, thế gian này chỉ có một cây, không có cây thứ hai, giống như Bất tử dược, bình thường mỗi một cây đều là độc nhất vô nhị.

Loại Minh Hoàng Huyết Mộc này từng truyền lưu lại, nghe nói có thể luyện chế các loại tà khí, rất đáng sợ, để lại cho chư Thần ngày xưa đau xót không thể xóa nhòa.

Trong cũi giam tiếng xiềng xích sắt thép va chạm mạnh trên Minh Hoàng Huyết Mộc, phát ra tiếng "leng keng", kèm theo từng chuỗi đốm lửa, có thể thấy được nó chắc chắn biết bao, thần binh lợi khí đều khó phá hủy được nó mảy may.

Trong cũi đó có một lão nhân, đầu tóc bạc tung bay, tay chân đều có gông xiềng trầm trọng. Ngay cả ở trong cũi Minh Hoàng Huyết Mộc, mà trên thân thể lão lại có ghim rất nhiều Thần Châm.

Thần Châm không phải vật gì khác mà là dùng Minh Hoàng Huyết Mộc tước nhỏ mà thành. Mỗi mũi châm dài đến hơn phân nửa thước, tất cả đều cắm thật sâu vào trong cơ thể người này. Đây là một loại cấm chế, có thể bảo đảm lão không thể giãy giụa hay gây rối.

Người này là ai vậy? Mọi người đều suy đoán: kẻ tù tội có thể bị Địa phủ hưng sư động chúng dùng nhiều đại quân như vậy hộ tống, nhất định phải có lai lịch lớn phi thường.

Hơn nữa, nếu Địa phủ nói ra muốn dùng người này để tiêu diệt đám người Diệp Đồng, nhất định phải có nắm chắc rất lớn.

Ai ai cũng đều biết, Địa phủ thu thập thi thể của người mạnh nhất muôn đời tới nay. Người này bị đối xử như vậy có lẽ thân phận cực độ nghịch thiên, là nhân vật cái thế uy danh hiến hách trên lịch sử tu luyện.

- Chiến nô! Hãy giết chết hắn!

Quỷ Soái quát to. Trong tay hắn có một pháp khí phát sáng rạng rỡ, giống như một cái la bàn. Hắn nhẹ nhàng chuyển động, Thần Châm trên người lão nhân đầu bạc toàn bộ nhảy ra, chìm sâu vào trong la bàn.

Xiềng xích trên người chiến nô liền trực tiếp đứt đoạn một ít. Một cổ khí tức cường đại như là tinh hải sôi trào vọt ra, rung động tinh không, mọi người đều rúng động.

Ai cũng không nghĩ tới lão cường đại như vậy. Lúc này vừa mới mở ra trói buộc đã tuôn ra khí tức cuồn cuộn mênh mông như vậy. Mà đây không phải là dao động pháp tắc, mà là một loại căn nguyên lực của thân thể phóng ra.

Cuồn cuộn mãnh liệt giống như sóng biển, chấn cho các thánh hiền ở xa xa đều bay tung ra ngoài, không thể tới gần, đây là một loại đại uy thế.

"Rầm rầm..."

Trên chân tay lão nhân vẫn còn mang theo gông xiềng, chưa mở ra, vô cùng trầm trọng. Nhưng bộ phận nối liền với cũi giam đã bị giựt đứt.

Người này đứng lên, dáng người nhưng lại cao lớn phi thường, đi ra cũi giam, đầu tóc bạc tung bay, như một tấm bia to đứng sừng sững trong tinh không. Có một loại khí tức bất hủ.

- Ngao rống...

Đột nhiên, lão ngửa mặt lên trời thét dài, đầy đầu tóc bạc rối bù bay bay, lộ ra gương mặt. Mà trong quá trình này cũng không biết có bao nhiêu thánh hiền miệng phun máu, thân thể chấn động mãnh liệt.

Bọn họ đã thối lui cũng đủ xa nhưng vẫn như cũ bị ảnh hưởng, mỗi người đều kinh sợ, người này lai lịch và cường đại có thể còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của họ.

Tuyết trắng phản chiếu ánh sáng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng lại có thể nhìn ra đường nét gương mặt lão năm xưa, vừa cương nghị, lạnh lùng, vừa tự phụ, siêu phàm!

Thời trẻ tuổi, nam nhân cao lớn này hẳn là một vị anh khí kinh người, mặc dù già đi cũng không giảm tư thế oai hùng.

- Là cổ thi không có hoàn toàn thức tỉnh mà huyết khí của hắn chưa hề suy bại. Thật quỷ dị! Như thế nào giữ được như vậy?

Mọi người đều giật mình cả kinh.

Lão nhân thân hình cao lớn, trong ánh mắt có màn sương máu, có vẻ mờ đục, không rõ rệt lắm, còn giống như có sợi máu đan vào, hỗn loạn, cáu kỉnh, có một loại khí tức diệt thế.

La bàn trong tay Quỷ Soái phát ra hào quang hừng hực, hắn quát to:

- Đánh chết tươi hắn!

Sau đó, hắn liền biến mất tại chỗ không thấy.

Mọi người đều động dung, người cổ xưa đầu bạc này cường đại như thế nào cũng không ai có thể nói rõ, căn bản là không nhìn thấu!

Không có dao động pháp lực, chỉ có một loại nguyên lực thân thể bản chất nhất, cũng giống như Diệp Phàm năm đó thường dựa vào loại bản năng này để chiến với anh kiệt đương thời.

"Đông!"

Lão nhân cất bước đi tới phía trước, vũ trụ bị đạp nứt ra, tinh tú thập phương đều đang rung chuyển, lão đi tới bức tới phía Tiểu Tùng.

- Thiếu niên mau chạy đi! Người này rõ ràng tu vi còn mạnh hơn so với ngươi, hơn phân nửa là huyết mạch chí tôn ngày xưa, sớm đã đại thành, leo lên tới tuyệt đỉnh!

Phía sau có người kêu lên.

Rất nhiều người đều lòng có cảm tình với thiếu niên thực ngại ngùng dễ dàng thẹn thùng này, không đành lòng hắn phát sinh chuyện ngoài ý, nên khuyên bảo hắn.

Tiểu Tùng không có lui, mi tâm nhoáng lên một cái xuất hiện một cái bảo luân, chiếu rọi ra hào quang chấn nhiếp thế gian, trong miệng khẽ kêu:

- Bá bá, ngài làm sao vậy? Mau mau tỉnh lại!

Không ít người đều lộ vẻ nghi hoặc, đó giống như một loại bí thuật đặc biệt, có thể làm cho hồn phách người ta kích động lên, rất nhiều người đều có cảm giác linh hồn sắp xuất khiếu.

Người của Địa phủ đều ngẩn ra, rồi sau đó lộ vẻ mặt kinh sợ, thiếu niên này rất không tầm thường, rốt cuộc đã nắm giữ bí thuật kinh thư loại nào?

Mọi người đều không tự kìm hãm nhìn về phía tòa đạo tháp của hắn kia, lúc này tầng thứ năm càng thêm rực rỡ, lưu động tiên quang, nở rộ màu sắc tường hòa, nơi đó có một người ngồi xếp bằng tụng kinh, thêm vào trên người Tiểu Tùng, làm cho bảo luân trước mi tâm hắn càng hừng hực, phát ra từng tràng tiếng long ngâm.

- Đây là... tiếng long ngâm của Phục Hi Đại đế!

Quỷ Soái khiếp sợ, quả thực không thể tin được hết thảy chuyện này, sắc mặt có chút tái nhợt. Loại này ảnh hưởng đối với cổ thi rất lớn, nhất là đối với loại chiến nô sắp thức tỉnh, mà lại ngây thơ này mà nói, như là một chiếc đèn sáng đang hướng dẫn.

Mọi người đều kinh sợ.

Một ít tu sĩ cường đại nhìn về phía Thần Ngân Tử Kim tháp, ánh mắt nóng cháy. Vật này đúng là nghịch thiên, khẳng định không chỉ khắc theo nét vẽ một quyển tàn kinh đơn giản như vậy.

Tầng tháp thứ năm tỏa sáng, có kinh văn lóng lánh dầy đặc trong hư không, mà tám tầng kia cũng đều có hư ảnh ngồi xếp bằng, có lẽ cũng đều là tàn kinh đây!

Tiểu tử kia đến từ đâu, từng đi tới cổ tích nào mà lại dựa vào đạo tháp thông linh thông tiên này thu được nhiều kinh văn như vậy. Quả thật dọa người.

"Ầm!"

Lão nhân đầu bạc kia vọt tới phía trước, mỗi một bước chân hạ xuống vòm trời đều sụp đổ, vỡ ra vô số khe nứt lớn, giống như Thiên thần hạ giới, vạn vật thế gian này đều không thể ngăn cản.

- Bá bá! Ngài mau tỉnh lại!

Vọng tới thanh âm non nớt của Tiểu Tùng, bảo luân nơi mi tâm kia hào quang càng tăng lên. Hơn nữa tầng thứ năm Tử kim đạo tháp tương thông với hắn, buông xuống chùm tia sáng hóa thành như dòng nước, làm cho mi tâm hắn càng sáng lạn.

Tơ máu trong mắt Lằo nhân biến mất một ít, bước chân chậm lại, trên mặt có chút mờ mịt, lộ ra vẻ nghi hoặc, rồi sau đó lại không nhịn được ngửa mặt lên trời gào rống.

Bảo tháp như có điều cảm ứng, chín tầng đồng thời đều bùng sáng lên, bốc lên màn sương mù tím. Nó đang run rẩy, gào thét, kêu gọi, có một loại liên hệ kỳ bí khó hiếu nào đó với lão nhân phía trước.

- Tháp của ta!

Đột nhiên, lão nhân này lại phun ra ba chữ như vậy. Tuy rằng tiếng nói không rõ, nhưng mọi người vẫn nghe được.

Tất cả mọi người đều không kiềm nổi kinh sợ, ngay cả âm binh âm tướng đều cảm giác đại sự không ổn, lập tức như sóng thủy triều rút lui, người này rốt cuộc là ai?

Tiểu Tùng tụng kinh, trong miệng phát ra tiếng long ngâm, lại xen lẫn thiện xướng của Phật môn. Mấy tầng cổ tháp đều phát sáng, hắn dùng nhiều loại đại

thần thông chấn nhiếp thế gian đang thức tỉnh lại lão nhân. Nguồn: http://truyenfull.vn

Không có một chút sát khí, không có mảy may ác liệt, chỉ có một tấm lòng son tràn ngập chân thành, khuếch tán nỗi lòng tinh thuần không tỉ vết, như mưa xuân lẳng lặng tưới thấm nhuần vạn vật.

Điếm điếm sáng như mưa rơi xuống chìm sâu vào đầu lão nhân, làm cho táo bạo, lệ khí của lão đều tiêu tan đi, dần dần khôi phục bình tĩnh.

- Độc chiến Thiên Nhai, anh hùng cả đời, ta bị đánh bại rồi...

Trong mắt lão có mơ hồ mù mịt, cũng có giải thoát, rất là phức tạp, ngắn ngủi yên lặng.

Những lời nói này không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để mọi người sinh ra liên tưởng, trong đó một vị lão thánh hiền kêu to một tiếng, nói:

- Ta biết lão là ai rồi! Cũng chỉ có lão mới có thể cường đại như vậy! Lão nhân là Cô Tâm Ngạo!

Lời này vừa ra, nơi này chấn động.

Rất nhiều người đều biết cái tên này, từng danh chấn vũ trụ lập ra uy danh hiến hách, cả đời này chỉ có bại một lần, nhưng cũng không mất mặt.

Bởi vì lão nhân được xưng là người duy nhất ở trên Đế lộ có thể liều mạng huyết chiến với Thanh Đế, từng ở lịch sử hai vạn năm trước vẽ ra dưới vòm trời vầng hào quang rực rỡ nhất.

Thanh Đế cường thế biết bao, vang dội cổ kim, cả đời bất bại, gặp được địch thủ cho tới bây giờ đều là quét ngang mà đi, duy nhất gặp phải tảng đá chặn đường chính là Cô Tâm Ngạo, từng có một hồi đại chiến.

Nếu như có Diệp Phàm ở chỗ này, với cái tên đó cũng tuyệt đối không xa lạ. Lúc trước ở Vĩnh Hằng Tinh vực hắn từng nghe nói qua Cô Tâm Ngạo này chính là một nhân vật truyền kỳ.

Từng bị Vĩnh Hằng Tinh vực xem thành chiến nô để bồi dưỡng, muốn từ trong cơ thể lão tinh luyện ra tinh huyết mạnh nhất, kết quả lại bị Cô Tâm Ngạo mạnh mẽ đánh đi ra ngoài, làm cho Vĩnh Hằng bị tổn thất đáng sợ, cuối cùng phải cúi đầu khuất phục lão.

Có người từng nói, Diệp Phàm có thể sẽ trở thành một Cô Tâm Ngạo thứ hai, ngày nay qua năm tháng dài lâu nhân vật trước đây lại xuất hiện!

- Chiến một trận với Thanh Đế trước kia khi chưa thành đạo, hắn bị đánh bại nhưng chưa chết, lại đi tu luyện. Nghe nói khai sáng một loại đại pháp với tàn thể lột xác, nhưng sau khi quy ẩn không còn xuất hiện nữa!

Có người than nhẹ.

Chuyện quá khứ nổi lên trong lòng mọi người, ai nấy đều cảm thán! Đây chính là Cô Tâm Ngạo của năm xưa, một người kiên nghị, tự tin mà vô địch, là địch thủ làm cho Thanh Đế ở trên Đế lộ phải thật sự nghiêm túc đối đãi.

Khó trách cường đại như vậy, khó trách đáng sợ như vậy, khó trách chỉ phóng thích căn nguyên lực của thân thể, mà đã tạo thành dao động như tinh hà mênh mông cuồn cuộn đáng sợ như vậy.

- Tháp... Ta để lại cho hậu đại!

Hiển nhiên, ngày nay Cô Tâm Ngạo sớm đã không phải là lão trước kia, bởi vì Thanh Đế đều đã chết, mà lão cũng sớm đã mất đi rất nhiều năm, chỉ có mảnh nhỏ thần thức xẹt qua chỗ thức hải trống rỗng của lão.

Đúng là loại mảnh nhỏ ký ức này làm cho khi ánh mắt lão nhìn về phía Tiểu Tùng thực dịu dàng, tràn ngập thân thiết.

- Bá bá! Cái tháp này là ta lượm được, là một vị Chuẩn đế đã qua đời lưu lại!

Tiểu Tùng nhỏ giọng nói, cũng không có lừa gạt lão nhân chỉ có bản năng thần

thức hỗn loạn này.

Cô Tâm Ngạo ngày nay sinh ra bộ phận linh trí, cũng không phải không thể kết nối giống như tưởng tượng của người khác, ngẫu nhiên lão cũng sẽ có linh quang hiện lên.

- Tâm tính của trẻ sơ sinh, không nhiễm bụi trần, cái gọi là gần tiên, chính là phải sinh ra sạch bụi trần!

Ảnh mắt lão nhân càng ngày càng dịu dàng, nhưng cũng có nước mắt chảy xuống, không biết là vì chính mình, hay là vì kết cục của hậu đại mà bi thương.

Mọi người đều chấn động, đây chính là Cô Tâm Ngạo của năm xưa, có thể chiến một trận với Thanh Đế, chẳng lẽ hắn thật sự khôi phục trí nhớ? Như thế nào càng ngày càng nhân tính hóa, linh quang càng ngày càng dồi dào.

"Ầm!"

Đột nhiên, Cô Tâm Ngạo xoay người đối mặt với mấy chục vạn âm binh âm tướng, giơ bàn tay lên ấn tới phía trước một cái.

- Chiến nô trở về vị trí cũ!

Quỷ Soái hoảng sợ kêu to.

Tiểu Tùng ngồi xếp bằng trong hư không, bảo luân trước mi tâm lấp lánh, phát ra tiếng long ngâm, tiếng ngâm tụng chú ngôn.

Cô Tâm Ngạo chìm sâu vào trong đại quân Địa phủ, địa phương này trời sụp đất nứt, đại quân mấy chục vạn của Địa phủ bị tiêu diệt toàn bộ, bị giết sạch sẽ!

Một ngày này tinh không chấn động mạnh!

Một thiếu niên chân chất mà hồn nhiên, nói chuyện đều đỏ mặt, mang theo Cô Tâm Ngạo đi tới hướng Thiên Đình, khắp nơi vũ trụ biết tin đều kinh sợ, đã xảy ra một hồi động đất.
Bình Luận (0)
Comment